Phần 6
12 rưỡi nó mới tống cổ được chị về để đi ngủ, bà này tám chuyện dai kinh khủng, đàn bà có cái tật xấu này không sửa được. Nó vơ lấy cái điện thoại định cài lại đồng hồ báo thức để ít nhất có thể dậy trước bữa cơm trưa thì tá hỏa với 50 cuộc gọi nhỡ và một ổ tin nhắn chi chit máy…
“ Hi, anh, ngủ chưa?”
“ Anh không nghe máy à? Kiêu thế”
“ Ầy, có loại đàn ông thế này à? Thảo nào ế dài răng”
“ Anh ơi …”
“ Lúc nào đi bay lắc về thì gọi lại cho em nhớ, em có việc”
“ Lâu thế không biết”
Nó định ném máy lên giường mặc kệ con dở hơi này, nhưng lại tặc lưỡi nghĩ bụng gọi cho nó một phát cũng chả sao, chứ nửa đêm đang ngủ mà nó khua dậy chắc ức hộc máu mồm mà chết mất.
– Cái gì mày? Có việc gì đấy?
– Em nhớ anh nên gọi không được ạ…
– Mày có điên không mày? Mày có tin là nói thêm câu nữa đêm mai nhà mày sáng nhất phố không?
– Sao lại không phải là ngay đêm nay?
– Đêm nay tao buồn ngủ rồi. Không có gì thì từ giờ đừng gọi tao nữa, tao không rảnh để đùa với mày đâu.
– Hic, em xin lỗi. Anh ơi, mai anh mang cho em xin cái thẻ học sinh được không? Mai em thi học sinh giỏi quận. Không có thẻ, sợ không được vào phòng thi.
– Cái loại mày thì đi thi học sinh giỏi môn gì? Môn thể dục hay giáo dục công dân hả mày? Uống thuốc tăng IQ lên và kiếm lí do nào nó hợp lý hơn đi. Chồng đủ tiền ra thì mai qua mang thẻ về, tao không phải quân hầu nhà mày. Hiểu chưa?
– Em thề, chó nói điêu. Em vẫn để lại cái túi cơ mà, đi đi mà. Không em nhắn tin với gọi điện cho anh từ giờ tới sáng mai luôn. Nếu mà mai em không được đi thi thật thì em hành anh cả ngày mai nữa luôn. Huhu..hu..
– Tao không dở hơi, nếu cần mai tự qua nhà mà lấy.
– Nhưng mai em phải đi học, chiều lại đi thi luôn rồi. Em không được đi xe mà, mấy hôm nay bố mẹ toàn cho người đưa đón thôi.
– Sang vãi… – Tí nữa thì nó thốt ra cái từ “lồn” nhưng mà chặn họng lại kịp, dù sao thì mình cũng đang nói chuyện với một em có văn hóa, nó lại bắt bẻ lỗi thì chẳng biết tới bao giờ mới tắt được máy đi ngủ.
– Bảo thằng lái xe qua mà lấy.
– Ơ hay, lái xe cũng có giờ thôi chứ. Có phải osin đâu mà sai đi đâu cũng được. Anh ra đi, trường em có bán chè khúc bạch ngon lắm nhớ.
– Mày tưởng tao là lợn à mà mang chè ra dụ tao… Cơ mà chè khúc bạch là cái gì thế? Ăn được không? – Nó đi vắng cũng lâu lâu, không kịp update thêm mấy món ăn mới của Hà Nội.
– Ngon lắm, chẹp chẹp nhắc tới lại nhỏ hết cả nước dãi này. Có vị thanh thanh của nước đường ướp hoa nhài, dai dai của miếng trân châu, ngọn ngọn ngậy ngậy của khúc chè… Ực ực…
– Thôi được rồi, mấy giờ đây hả mày? – Nó xuống nước.
– 12h hehe, canh thiu anh giai. Em đi ngủ đây mai còn đi thi.
Nó cúp máy ném bụp phát vào cái gối, chị nó thò mặt ra ngoài cửa phòng miệng vẫn ngậm cái bàn chải đánh răng phùng hết cả hai bên má lên miệng toàn bọt kem đánh răng nghêu ngao hát.
– Anh dối lòng rằng đã quên rồi…
– Quên cái gì. Lại thò mặt vào đây mà hóng chuyện đi.
– Ai bảo mày không đóng cửa, cầu tõm nhà mình lại ngay cửa phòng mày, tao không muốn nghe đâu nhưng nó cứ đập vào tai. Cái gì mà anh có phải heo con tham ăn đâu mà lại lấy thức ăn ra dụ anh, được mấy câu thì đã chuyển sang mai mình hẹn nhau mấy giờ em nhỉ… Ôi tôi nôn mẹ nó vào bồn cầu mất. – Bà ấy nhại mình với giọng điệu khốn nạn nhất có thể.
Nó bật dậy đuổi theo con chị, bà chị chui ngay vào nhà tắm đóng sầm cửa lại, miệng vẫn nói với ra.
– Ôi heo con của lòng em, anh ăn chè khúc bạch đi này, há mồm ra nào, nào…ầm… hết rồi giỏi quá…
– Chị giỏi thì ra đây, em giết chị bây giờ. – Nó gào ầm nhà lên.
– Không được đâu sói ạ, không được đâu. Gớm muốn đi bỏ mẹ còn làm trò. Anh có phải lợn đâu mà dụ anh, tổ sư mày. Buồn nôn vãi.
– Chị mà nhấc chân ra đây, em chém bay xác. – Nó đập cửa ầm ầm trong sự tuyệt vọng, chỉ tổ đau tay tất cả cửa nhà nó đều làm full gỗ lim hết. Cách âm cũng khá tốt nhưng vẫn nghe thấy tiếng chị nó vừa hát vừa đánh răng trong phòng.
– Đêm rồi đừng làm ầm cho hàng xóm ngủ. – Tiếng mẹ dưới tầng nói vọng lên.
– Vâng. – Nghe giọng mẹ, lập tức nó thay đổi thái độ, lạnh lùng đáp rồi đóng sập cửa phòng chui tọt vào giường.
Độ 15 phút sau, chị gõ cửa phòng nó rồi thò mặt vào hỏi:
– Sao thế?
– Không sao?
– Lại thái độ với mẹ à?
– Không.
– Mày cứ thế này chị chán lắm, làm sao đi lấy chồng được? – Chị nó giả bộ xị mặt.
– Rồi rồi, ngoan cho bà lấy chồng được chưa, nhà này của tôi cấm bén bảng về đấy.
– Xời, thèm vào, tao lấy thằng nào có độ năm cái nhà như thế này cho mày xem. – Bà ấy cười lớn.
– Mong là nó tốt, thế là đủ.
– Bỏ cái bộ mặt và giọng nói kiểu thanh niên nghiêm túc ấy đi. Mai có về nhà ăn cơm không?
– Có.
– Thế còn vụ liên hoan.
– À, tối chị đặt bàn cho em nhé, ăn lẩu thôi cho ngồi được lâu.
– Ukm, biết rồi.
Bà ấy đóng sầm cửa lại đi ra, được mất giây lại bật cửa ra thò mặt vào:
– À này tao bảo.
– Sao?
– Chuyện con bé kia.
– Làm sao?
– Chơi bời thì được, rồi cũng chẳng đi đến đâu đâu, chị nói thật đấy. Đừng có đi xa quá rồi lại sa chân rút ra không kịp
– Vâng – Nó trả lời bình thản vẫn chúi mũi vào cái điện thoại ra vẻ đang tập trung chơi game dù màn hình trống trơn, chẳng có cái gì. Nhưng đấy là cách tốt nhất để chị không biết nó đang nghĩ gì. – Ra nhớ chốt em cái cửa.
– Ngủ ngon.
– Chị ngủ ngon ạ.
Nó nằm ôm gối thở dài “rồi chẳng đi đến đâu đâu”, lời của chị xoáy sâu vào tâm trí nó. Mày đang nghĩ cái gì thế này hả não? Biết thế chẳng nhận lời để giờ lại phân vân, nó ôm cái mớ cảm xúc hỗn độn ấy chìm vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận