Phần 39
Nó chập chờn tỉnh dậy ở trong căn phòng của mình. Cảm thấy đầu óc của mình long ra sòng sọc như đầu máy thiếu ốc, nó lắc lắc mấy cái cho não rơi vào đúng chỗ và dụi mắt đến độ chục lần cho tình ngủ. Ở đây không có ánh sáng chói như căn nhà ở trên phố của nó. Tối im ỉm, nó lơ mơ cảm nhận là trời đã sáng bằng cảm giác của một thằng ngủ và bị khua dậy đúng giờ một cách đều đặn.
Quờ quờ tay sang bên cạnh tìm cái điện thoại thì nó chạm phải một thứ gì đó… mềm mềm, mịn mịn như là… da thịt con gái – chắc chắn thế chứ da nó thì sần thấy mẹ luôn. Rồi cả cái khối thịt ấy chuyển động, cả căn phòng sáng bừng lên chút ít nhờ ánh điện thoại, cái khối thịt ấy đang mở điện thoại xem giờ rồi kéo chăn lên che người và làu bàu.
– Dậy cho gà ăn à mà sớm thế, mới có 9h.
Nó dù có mờ mắt vì vừa mới ngủ dậy cũng không thể không nhận ra cái con nằm cạnh là cái con đá số bốc đầu ngoài đường với mình đêm qua. Hoa một tay giữ chăn che người môt tay đưa lên che miệng ngáp ngủ mắt nhắm mắt mở làu bàu. Nó bật dậy như tôm ra khỏi giường, trên người may mắn vẫn còn mặc được cái quần đùi, với tay bật đèn tuýp sáng bừng cả nhà lên. Bốn mắt nhìn nhau chòng chọc, chả đứa nào có biểu hiện ngại ngùng hết, còn nó thì há mồm ra đến tận mang tai.
– Cái gì thế này? Sao em lại ở đây?
– Anh hỏi ngứa địt vãiiiii – Con bé trề môi – Nhà anh sao anh lại hỏi em, anh không cho em vào thì em dí dao vào cổ bắt anh đưa em vào à?
– Đêm qua á? – Nó vỗ tay đen đét vào đầu. – Đậu xanh, say quá chả nhớ cái cứt gì.
– Trời ơi, anh định phủi trách nhiệm à? – Con bé khúc khích cười – Để em tường thuật lại chi tiết cho anh nhé, đầu tiên em đèo anh về đến nhà này… anh nôn ra người em này… xong rủ em lên phòng tắm này… xong rồi… Ờ hớ hơ… Khoan khoan, đứng im đấy đã em phải chụp lại ảnh anh lưu làm bằng chứng – Nói rồi nó dí điện thoại lên, đèn flash nháy lên kèm mấy tiếng tách khô khốc mặc cho nó đang thộn mặt đứng nhìn.
Đêm qua nó say thật, mà đã say thì làm gì có giời biết, giời mà biết thì chẳng lẽ nó lại bắc thang lên hỏi ông giời? Khốn thật làm gì chẳng nhớ nữa, nhưng chắc hẳn chả ai đứng về phía thiên thần để bỏ phía cho nó là đêm qua đã làm một việc gì đó không được xét là tội lỗi. Nó bắt đầu lấy lại bình tĩnh, địa vị của nó không cho phép một con ranh con phố núi nắm tóc lôi đi xềnh xệch thế này. Nó mò mẫm cái ví nằm lăn lóc cùng với đống quần áo của cả hai đứa trên sàn nhà lục ra được một nắm tiền, cẩn thận vuốt ve vài tờ năm trăm xanh lét lạnh lùng đặt lên giường và cười mỉm.
– Anh chẳng nhớ gì hết, nhưng thôi. Anh cũng không phải đứa không biết điều, em thông cảm giùm anh.
Con bé đang hí hoáy với cái điện thoại, mặt cắm vào màn hình xem xem vuốt vuốt, tươi như hoa (loa kèn) bỗng nhiên quay lên nhìn nó mắt trợn trừng trừng tái cả đi. Nó ném cái điện thoại một cách thô lên xuống sàn nhà với tay nhặt mấy tờ tiền xòe ra đếm rồi bất ngờ… nó… đứng dậy. Nó còn chả buồn quan tâm rằng nó đang nude – hoàn toàn, cái chăn tuột khỏi người nó. Con bé bước những bước duyên dáng trên giường, rồi xuống đất cầm nắm tiền nhét vào… quần nó và cười mỉm, một nụ cười đáp trả đầy thách thức hai mắt vẫn nhìn nó đầy ngạo mạn. Nó cũng giật mình trước hành động ấy, rồi nhanh chóng như hiểu ra nó à lên và rút tiền ra đặt lại vào tay con bé.
– Em thông cảm, giờ trong người anh chỉ có thế. Có gì tối em lên bar…
Chát…
Đấy là câu trả lời đáp trả của Hoa. Mặt nó như văng lệch sang một bên, đau rát. Đây không phải cái tát làm duyên của mấy em chân dài nên có đủ lực và nhanh khiến cho nó không trở tay nổi, con bé cười đầy thách thức.
– Cái này là để trả cho cái mớ tiền lẻ kia.
Rồi mặc kệ nó đứng trân trân ôm mặt, con bé lục trong cái ví dưới sàn nhà ra một tờ 50k lích sự nhét vào tay nó.
– Còn cái này là để trả cho anh, xin lỗi, anh đêm qua chỉ đáng giá như thế thôi.
Cả hai im lặng một lúc, nó vẫn chưa dừng đưa tay ôm mặt rồi sau đó bất giác nó cười, cười thành tiếng, cười lăn cười lộn. Con bé cũng thế, cũng hưởng ứng theo bằng cách bò lăn lên giường ngửa mặt lên và cười. Nó vùng lên đè ngửa con bé ra. Ghé sát vào mặt con bé và nói.
– Lâu rồi mới gặp một con bé biết cách cư xử. Nói anh nghe, ai dạy em thế.
– Em à? Cần quái gì ai dạy, anh có muốn học không?
– Cũng thú vị đấy, em sẽ dạy anh thế nào đây?
– Còn tùy, nhưng học phí sẽ đắt đấy, sợ anh không trả nổi đâu nếu mỗi đêm chỉ kiếm được 50k.
– Vậy à? Thế hay anh sẽ trả làm nhiều lần? – Nó bắt đầu chuyển hướng đôi môi từ mặt về phía tai và thì thầm.
– Cũng ok. Thế anh muốn học gì nào?
– Ha…ha…ha…
– Sao cười?
Nó buông con bé ra và nhặt cái áo phông dưới sàn lên mặc vào người rồi nhặt cả mớ quần áo của Hoa ném hết lên giường.
– Học hành gì thì cũng lên mặc quần áo vào đã. Anh bắt đầu thấy em hay hay rồi đấy. Tuy nhiên tốt nhất là ít dây với anh thôi. Không phải hôm nào tâm trạng anh cũng tốt để có đứa tát anh rồi toàn thây đi về đâu. – Nó nói nửa cợt nhả nửa gằn giọng.
– Em có lên tranh thủ ngày hôm nay để tát thêm vài cái nữa không nhỉ? – Con bé tròng cái áo hai dây qua cổ rồi cúi xuống vừa mặc quần vừa hỏi đểu nó.
– Nếu có bản lĩnh em cứ nên thử, chắc em mới về đây, chưa biết nhiều về anh đâu.
– Nhiều hơn là anh nghĩ đấy.
– Vậy cơ à?
– Người ta đồn anh là một thằng yếu sinh lý, vì trước đây có một con học sinh dâng đến tận mồm mà anh còn không chịu nuốt. – Con bé bình thản nói mặt cho mặt nó bắt đầu biến sắc đi đôi chút – Hồi xưa em không tin, nhiều thằng không có sở thích với mấy em học sinh nai tơ cho lắm, ngực lép, ngây ngô, sợ trách nhiệm, kinh nghiệm kém, nếu mà chê em thì em mới tin. Cơ mà giờ em tin thật rồi. Anh có cần em giới thiệu cho bạn trai không ạ?
– Em nghĩ là em xinh lắm à? – Nó ngứa mồm nói đểu.
Bất ngờ con bé vùng lên ôm cổ nó chạm môi, một cái hôn thật dài và ướt. Một cái hôn của một con bé từng trải. Khác với bình thường, quấn lấy môi nó. Nó sửng sốt không kịp phản kháng gì, thì Hoa đã buông môi nó ra dù vẫn còn đang ôm cổ nó và nói.
– Mẹ em nói lúc nào cũng nên thông cảm và sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình, cụ thể là những người có vấn đề về mắt. – Con bé hoàn toàn nhại lại câu nói đêm hôm qua và nhìn nó vẫn đôi mắt đầy thách thức.
Nó gạt tay con bé đẩy ra giường rồi lặng lẽ đi vào WC. Nước lạnh xối xả vào mặt và mũi khiến nó tỉnh táo hơn rất rất nhiều. Nó nhìn lại mình trong gương, đôi mắt vô hồn. Nó đã từng yêu hai người con gái, hoặc có thể nhiều hơn thế. Nó đã từng va chạm xác thịt, à ừ dĩ nhiên. Nếu bảo chưa thì có chó nó mới tin. Nhưng sự thật, nó chưa từng hôn một ai cả. Liệu có phải có lỗi với Dương không khi mà nụ hôn đầu nó đã không dành cho người con gái mà nó đang yêu.
Bất ngờ nó tự tát bốp một cái tối tăm mặt mũi khi nhìn thấy vết rách mờ mờ dưới cổ. Vết rách ấy nhắc nó nhớ lại rằng chuyên đêm qua, chuyện ở nhà xe không phải là một giấc mơ. Nó đang ở đây, đang hiện diện, đang nhớ lại từng cảm xúc. Nó không có lỗi với ai hết. Lửa giận ngùn ngụt cháy trong bụng nó như thiêu như đốt. Tự nhiên ở khóe mắt nó long lanh và chảy ra một giọt lệ. Một giọt duy nhất. Bất ngờ cửa nhà tắm bật mở, Hoa vòng hai tay đan lấy nhau ôm nó từ phía sau thì thầm.
– Ôi, anh sao thế, em chỉ đùa thôi mà. Đâu đến nỗi tự tát mình kêu như thế rồi khóc nỉ non như đàn bà thế này.
– Đủ rồi đấy, em im đi.
– Anh thật thú vị nha, con người đa nhân cách. Anh chàng hiền lành vừa nãy của em biến đâu mất rồi. Giờ em mà nói thêm câu gì vô ý chắc anh xiên em luôn ý nhỉ? Hô hô.
Nó im lặng và vẫn tự nhìn mình một cách đầy căm hận trong gương, như thể sau hình ảnh phản chiếu đó là một kẻ thù thực sự đang hiện diện thật vậy. Con bé lại nhéo nhéo má nó cười khúc khích.
– Em chẳng biết anh có chuyện gì, nhưng hãy nhìn vào thực tại này. Nếu anh dằn vặt về chuyện đêm qua với em thì hãy cứ coi nó như một trò chơi đi. Em chẳng đòi hỏi hay rằng buộc gì anh hết. Cũng chẳng đòi anh phải đáp ứng nhu cầu hay quyền lợi gì cả. Thế thôi. Sao phải nghĩ. Con người chứ không phải thánh. Anh hãy cứ suy nghĩ cho tốt, nghĩ là mình bị em lôi kéo dụ dỗ, còn anh vẫn là người đàn ông tốt, người hoàn hảo, trừ những lúc vấp ngã hoặc vô thức ra. Ầy, bao tội lỗi cứ để cho em nhận hết. Ok? Thế thôi mà cũng xoắn quẩy cả lên.
Nó bật cười trước cái lối suy diễn và bao biện của Hoa rồi hỏi vặn lại.
– Thế hóa ra, chúng ta mỗi khi phạm lỗi đều có thể đổ tại cho… chính mình? Đấy là không phải tại tôi như thế, không phải tại tôi xấu mà tại cái lúc ấy, tôi không làm chủ được bản thân phải không?
– Chuẩn men, anh thông minh hơn rồi đấy. Hoặc đổ cho hoàn cảnh, hoặc đổ cho hàng xóm chúng nó lôi kéo. Chúng ta, toàn người tốt cả. Sao phải nghĩ.
– Em đi học chắc môn Triết phải được đến 10 phẩy ý nhỉ, chắc anh phải cầm sách vở theo học em dài dài.
– À đấy nhân tiện nói đến việc ai theo ai. – Con bé buông nó ra và chỉ tay thẳng vào mặt nó – Anh, giờ em tuyên bố anh phải trả giá cho những hành động đêm qua của mình. Anh chính thức phải làm… đồ chơi cho em. Cho đến khi nào em cảm thấy chán thì thôi. À mà tạm thời em chưa có nhà nên em trưng dụng nhà anh làm nơi em quản lý anh. Ok? Anh sẽ không có quyền cãi cùn cãi cối đâu. Nếu không em sẽ up ảnh nóng của anh lên mạng vào cả face của bar nữa cho anh nhục mặt với cả họ luôn.
– Em nghĩ là anh sợ chuyện đó à? – Nó nhún vai – Thoải mái thôi, coi như em PR miễn phí cho anh vậy.
– Đệch, anh không cảm thấy có tí trách nhiệm và hối lỗi gì với em à?
– Là do ai? Mà thôi, anh đang đói, tốt nhất anh đèo em đi ăn. Rồi chúng ta sẽ thỏa thuận kĩ lưỡng lại về việc này sau nhé.
– Nếu mà không ăn hàng thì em không đi đâu, nói trước.
– Thua em. Ờ thì đi lên phố nào.
Nó quay ra ngoài mặc quần áo lại cho chỉnh tề. Đàn ông… Nếu nói về mặt tình cảm, là giống loài đau đớn hơn cả, và có khả năng tự làm tổn thương mình nhiều hơn khi vấp ngã. Nhưng cũng là loài nhanh thay đổi và kết thúc nỗi đau ấy mau hơn bao giờ hết. Điều này sau đó chính nó đã kiểm chứng, cơn đau chỉ có thể dày vò bản thân nó khi mà nó ở một mình. Còn giờ nó đang bận rộn suy nghĩ về cái đứa con gái này, một loại gái kì dị mà nó chưa từng gặp bao giờ mà tạm, chỉ tạm thôi – quên bẵng đi ai đó làm nó đau. Nó chỉ cảm thấy thú vị và hay ho chứ tuyệt nhiên không hề tồn tại một thứ tình cảm nào với đứa con gái đang ngồi sau ôm cứng lấy nó này. Ở thế giới của nó, đúng hơn là của hai đứa, mọi mối quan hệ đều không có tính rằng buộc, mọi cử chỉ thân mật dù có đi quá giới hạn cũng không phải là điều đáng lên án. Thế giới này, đôi khi lại đơn giản và dễ thở hơn rất rất nhiều…
Để lại một bình luận