Phần 17
Hai đứa nó vào rạp sớm, vẫn 1 gói bỏng ngô và hai cốc nước, hàng ghế cũ ngồi đến quen mắt. Chẳng có gì đặc biệt, nó phải cố gắng lắm mới không mở miệng ra ngáp. Xem xong mới có 8h, nó định bụng đưa con bé về rồi tạt qua bar xem thế nào. Nhưng chả hiểu sao lại ngứa mồm rủ.
– Đi xem hạ cờ đi.
– Ở đâu?
– Mày có phải người Hà Nội không đấy. – Nó ngạc nhiên – Mày chưa đi xem hạ cờ bao giờ à.
– Em chưa. Bố mẹ em ít thời gian, không hay đưa em đi chơi lắm.
– Ở Ba Đình. – Tự nhiên nó thấy tồi tội con bé, ít ra từ bé nó cũng được tung tăng đi với bố mẹ kha khá nơi – Đi không, ta bỏ mày về nhà trước 10h.
– Đi, hihi. – Con bé cười toe.
Nếu ai hỏi hai đứa nói chuyện gì trên đường đi, chắc sẽ buồn cười lắm khi nhận được câu trả lời. Nó ngồi diễn giải cho con bé đủ thứ liên quan đến lịch sử mà nó biết về Lăng Bác, chuyện người ta đồn đại về hầm tránh bom nguyên tử dọc từ lăng bác đến bộ quốc phòng sang bên thành cổ, chuyện đánh nhau ngoài biển, chuyện thời sự nóng bỏng cho đến nguội ngắt nhất. Con bé ngồi sau chỉ biết cười và nghe nó luyên thuyên cái đống kiến thức nó tích cóp được khi ôm điện thoại ngồi trong nhà vệ sinh. Thực ra mãi sau này nó mới thấy nó đần và vô duyên, còn lúc ấy nó hào hứng lắm. Thi thoảng thấy con bé im im, nó còn hỏi mày không nghe chuyện à? Con bé lại vâng vâng dạ dạ rồi im tiếp. Cho đến tận khi tới quảng trường nó mới kết thúc màn tra tấn con bé bằng mớ kiến thức lịch sử của mình. Ở đây đang quây lô cốt, chỗ gửi xe đóng cửa. Nó xị mặt xuống chán nản, rồi như sực nhớ ra nó vớt vát.
– Hay là đi Hồ Tây?
– Hồ Tây ạ… – Con bé ngơ ngác.
– Ừ, đi thêm một tí nữa là đến Hồ Tây rồi.
– Ừm, thì đi cũng được giờ về nhà cũng nóng.
Nó lại nổ máy đèo con bé ra hồ. May mắn là con xe hôm nay ngoan, không phải dậm. Không thì chắc cũng đến là xấu hổ. Mà thực ra hôm nay hai đứa mặc quê quê như nhau, chả phải xấu hổ lắm. Cái hôm con bé mặc váy trắng, hai đứa tung tăng đèo nhau đi xem phim, xe chết máy ở ngang chừng dốc cứ thế trôi tuột về mới dở khóc dở cười…
Hồ Tây đêm gió thổi ào ào, nó cố gắng đèo con bé chậm nhất có thể, để hai đứa còn ngắm cảnh xa xa phía mặt hồ. Tự dưng nó thấy im lặng là lạ. Đủ nghe tiếng làn gió thổi khẽ qua kẽ tai đẩy ngược mùi hương tóc đằng sau lên phía trước. Nó chủ động phá vỡ sự yên tĩnh.
– Sao thế?
– Không sao ạ. Chỗ này đẹp quá nhìn thành phố bên kia như Hàn Quốc ý.
– Thì đây hình như là bến Hàn Quốc mà mày. – Nó nói buột miệng làm con bé chưng hửng, nhưng sau đó có vẻ biết sự vô duyên của mình, nó đỗ xe lại sát thành hồ. Dựng chân chống lên cười hỳ – Ngồi đây ngắm thành phố cho mát nhé. Tao bấm giờ đưa mày về trước giờ giới nghiêm.
– Vâng… – Tiếng con bé nhẹ như gió thoảng.
Hai đứa đứng một lúc lâu, đúng hơn là con bé vẫn ngồi trên xe còn nó đi loanh quanh hết bên này lại bên kia. Tính nó thế, không quen đứng một chỗ. Mấy đôi trong bóng tối xung quanh cứ đảo mắt ra nhìn chúng nó cảnh giác như thể sợ bị rình ( hai đứa nó đứng chỗ sáng nhiều ánh đèn nhất, có điều dưới tán cây )
– Có gì không vui thế? Hôm nay tao ngoan mà, có mỗi vụ ở lăng đang xây là tao không biết thôi. – Nó xịu mặt dỗ con bé như trẻ con.
– Không mà – Con bé cười – Hôm nay phim rất hay, còn Hồ Tây rất mát.Hihi.
– Thế sao mặt mày như bánh bao thiu thế?
Im lặng…
– Anh này…
– Sao?
– Anh có hay ra đây không?
– Thỉnh thoảng, tao bận mà.
– Trước em hay ra đây.
– À tao hiểu rồi. – Đầu óc nó chợt thông minh bất ngờ.
– Cũng hay ngồi thế này và ngắm về phía thành phố… – Mắt con bé long lanh mơ hồ.
– Ừm.
Lại im lặng…
– Thực ra… Chắc có thể mày có nhiều kỉ niệm với người yêu ở đâu, tao xin lỗi. Tao hơi vô ý. Đang ngày vui mà làm mày buồn.
– Ơ không mà, hôm nay em vui lắm. – Con bé xua xua tay.
– Mày biết không, đi xem hạ cờ và ngắm Hồ Tây đêm là việc mà tao và con bồ cũ chưa hề làm cùng nhau bao giờ. Hồi xưa hai đứa ở xa nhau, hơn nữa tao cũng hay bận buổi tối nên gần như chưa bao giờ hai đứa cùng đặt chân đến đây. – Nó chùng giọng xuống – Tao hiểu cảm giác của mày, đã có những lúc tao sợ đi đến nơi hai đứa đã từng đến, đã từng đi. Sợ đến phát khóc lên được, chắc mày chẳng tin tao từng khóc, khóc rất nhiều. Hồi ở trong “trường” vớ được mảnh giấy nào tao lại làm thơ, chẳng phải thơ là hay ho gì. Giờ nhớ lại tao chỉ buồn cười. Thơ là thứ của thằng khùng thằng điên. – Nó thì thào lẩm nhẩm.
Anh lang thang dưới ánh nắng mặt trời
Để góp nhặt một cuộc tình vụn vỡ
Mới hôm nào tin yêu còn cứ ngỡ
Giờ mình anh thơ thẩn nhìn em cười
Anh lang thang đi tìm bóng một người
Đau đáu lắm những mảnh rơi kí ức
Biết bao đêm..bao đêm rồi anh thức
Chỉ ngồi khâu kín miệng vết thương lòng
Anh lang thang đi nhặt những đợi mong
Rồi phân phát cho người ta qua lại
Em biết không chỉ tình yêu ngang trái
Em không cho..em giữ lại cho mình
Anh lang thang đi tìm lại cuộc tình
Chua chát lắm thương phận mình cay đắng
Dòng người qua..biết bao người chửi mắng
Anh vẫn đi..đi tìm bóng một người…
– Thế rồi tao vẫn phải đối mặt, dù muốn hay không. Tao vẫn phải đi qua những con đường đã từng đi, những chỗ đã từng đến. Tao có quyền gì để thay đổi chúng nó đâu, nhưng tao có quyền thay đổi suy nghĩ của mình.
– Em đang cố đây, thế nên hôm nay em mới đồng ý cùng anh đi qua đây chứ.
– Cứ để mọi thứ tự nhiên, đừng cố. Mày giờ đỗ đại học rồi, nhanh lắm rồi chả mấy mà hết 4 năm. Nhưng cuộc đời nó sang trang khác rồi. Quên chuyện cũ đi. Tao nhiều lúc không quên nổi, vì chuyện của tao là do lỗi của tao, còn chuyện của mày, người yêu mày chả khác gì thằng chó, nên quên nó đi…hmm… hôm nay tao nói nhiều quá… mà thực ra đi với mày tao lảm nhảm hơi nhiều… Đi về nhé… – Nó toan cắm chìa khóa vào xe thì con bé nắm tay nó giữ lại.
– Khoan anh… – Nó ngập ngừng một chút – Anh đưa em đi hết vòng hồ được không?
– Sẽ về muộn đấy? Gần 20km.
– Không sao đâu, đêm ở đây đẹp quá, em không muốn về sớm.
Nó khẽ gật đầu đồng ý. Trời về đêm gió bắt đầu lành lạnh. Ven hồ toàn liễu rủ, hiếm hoi lắm mới có một cây hoa, toàn là thứ hoa vô mùi vô vị chỉ có sắc, gió thì cứ vô tình thổi ngược lên đẩy theo mùi hương của một đứa con gái khiến tim nó đập loạn dần. Nó đang chẳng hiểu, nó nghĩ gì, nó làm gì. Con bé kia cũng thế, là gì của nó, là em, là bạn, hay là… Chỉ biết đêm nay trời lành lạnh một chút, cái lạnh của đêm hè vắng vẻ, giá như có bàn tay ai đó ôm lấy hông nó, chắc nó cũng không cong mình từ chối như nó vốn đã làm để tạo khoảng cách giữa hai đứa từ xưa đến giờ.
– Anh này…
– Ơi.
– Mình đang đi đâu thế.
– Không biết… – Nó tự dưng đủ thông minh để hiểu ý của con bé trong câu hỏi ấy.
– Em thấy vui vui anh ạ.
– Ừ, cũng thế.
– Cứ thế này thôi anh nhé, đừng nói gì. Được không anh.
Nó im lặng, cứ để mặc cơn gió kia trả lời thay. Mọi thứ đến tự nhiên cũng tốt. Nó đang không biết mình làm gì, mình làm đúng hay sai nó không nghĩ nhiều đến những khoảng cách, những rào cản vô hình giữa hai đứa nữa. Nó chỉ cảm thấy nhè nhẹ, mấy cái lo sợ vặt vãnh ấy như bị gió cuốn trôi hết đi rồi, hy vọng con bé kia cũng thế.
– Chỉ mong mày vui vẻ hồn nhiên như ngày đầu mới gặp, dạo này tao lắm mồm còn mày thì suy nghĩ nhiều quá.
– Em vẫn thế mà, cười này – nhe răng – Thấy chưa,hihi.
– Ngoác cái miệng ra rồi lại hít bụi giờ. – Nó trêu.
Để lại một bình luận