– Chị dâu, em có việc gấp tìm chị…rất gấp! Chị cho 5 phút đồng hồ thời gian để nói chuyện được không?
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói.
Tạ Phương Quỳnh nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, phảng phất là biết hắn muốn nói cái gì, cũng không quay đầu lại, đây là phòng làm việc của Tạ Phương Quỳnh, phòng trong là phòng nghỉ, lúc này Tạ Phương Quỳnh đem toàn bộ đèn mở thêm ra, lập tức trong phòng sáng rực lên.
– Nói đi, chuyện gì, nói lẹ lên, chị còn muốn ngủ.
Lúc Tạ Phương Quỳnh đi đến trước cái bàn làm việc, trước ngực hai bầu vú nở nang cùng đi theo trên đường rung rung, trong lúc cô xoay người vừa vặn cùng Đinh Nhị Cẩu mặt đối mặt, khoảng cách lại gần như vậy, hai đầu núm vú hơi vễnh lên trần trụi giương lên ở trước mắt hắn, màu đỏ tươi núm vú thật sự là chói mắt đẹp không sao tả xiết, cả thân người Đinh Nhị Cẩu thoáng cái rất là căng thẳng.
– Chị dâu, chủ tịch Trọng đã xảy ra chuyện rồi..chị..có biết không?
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt vội lãng tránh thân thể hút hồn của Tạ Phương Quỳnh hỏi.
– Hắn gặp chuyện không may cùng chị có quan hệ sao?
– Chuyện này… sao có thể nói vậy được, hai người là đôi vợ chồng, là người một nhà đấy mà..
Tuy Đinh Nhị Cẩu biết hai người này chắc là thật sự đã ly dị, nhưng một ngày một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, dù ra sao đi nữa, hắn vẫn không muốn hai người tách biệt đến mức không nhìn nhau, vì vậy nên lấy tình cảm vợ chồng ra nói với Tạ Phương Quỳnh, hy vọng là lay chuyển được tâm tình của cô
– Đinh Nhị Cẩu, chúng ta đã ly dị, chị tin là em cũng đã biết, cho nên bây giờ giữa chị cùng hắn không hề có một chút quan hệ nào nữa, em không nên ở chỗ này tốn nhiều nước bọt! Hừ… đàn ông các ngươi không có ai tốt, lo mà đi thăm Lưu Hương Lê đi, chuyện của người khác, em tạm thời đừng có quản.
– Thế nhưng mà … chị dâu, một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm, hiện giờ chủ tịch Trọng gặp nạn, chị có thể …….
– Một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, đúng vậy … đúng vậy, nhưng hắn là chồng của chị, lại có con với người đàn bà, nếu là vợ của em đi cùng người đàn ông khác sinh con, Đinh Nhị Cẩu theo em thì nên làm cái gì bây giờ?
Tạ Phương Quỳnh mang theo một loại thần thái nhạo báng nhìn Đinh Nhị Cẩu.
Tạ Phương Quỳnh hỏi làm cho Đinh Nhị Cẩu á khẩu không trả lời được, đúng vậy, đây là chuyện vợ chồng nhà người ta, với lại việc này Trọng Hải làm cũng quá đáng, nhưng nếu Trọng Hải quả thật bởi vì chuyện này mà rơi xuống đài, hắn Đinh Nhị Cẩu cũng trở nên bị nguy hiểm.
– Em không có gì để phản đối phải không? Đinh Trường Sinh, chị biết em tới đây vì điều gì, em có phải là muốn cho chị ra mặt chứng minh giùm cho Trọng Hải là không có chuyện kia, đúng hay không? Xin lỗi, chị không có rộng lượng đến mức độ như vậy, chị làm không được chồng mình đã có cuộc sống với con người khác, thì việc gì chị phải yểm trợ giúp hắn, dựa vào cái gì nhỉ? Em đi đi, chị cũng không muốn nhìn em nữa.
Tạ Phương Quỳnh hạ lệnh trục khách, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng, từ sau lưng nghe một tiếng ” rầm…” cửa đóng lại.
Đinh Nhị Cẩu thấy mình cũng không phải là thân thiết gì lắm với Trọng Hải cùng Tạ Phương Quỳnh, nhưng cứ quan tâm quá thì sẽ bị loạn, lúc này hắn phát hiện mình là con người hình như hay lo chuyện bao đồng, căn bản bản thân không quyết định được bất luận nhân sinh của người nào, hắn cũng không có đến trình độ cường đại nào cả, đã vậy vận mệnh của mình cũng không quyết định được, vậy mà cứ nghĩ đến gì đâu…
Lên xe ngồi trầm lắng, cảm giác bị mệt mỏi đánh úp lại, bận chạy tới chạy lui suốt cả buổi tối, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống, do trạng thái lúc này, hắn không dám lái xe trở về ngay, ngay trong xe trước mặt quán ăn nhà nghỉ thôn Lê Viên ngủ gục, giấc ngủ này kéo dài đến hơn 8 giờ sáng, bất chợt hắn bị có người gõ cửa sổ xe đánh thức.
– Trời ơi..làm gì mà em ngủ ở đây vậy?
Gõ cửa xe chính là Lưu Hương Lê, bình thường hơn 8 giờ sáng cô đến quán nhìn một cái, nếu như Tạ Phương Quỳnh không cần cô hỗ trợ, thì cô sẽ tạt qua ủy ban thôn đi là, dù sao ủy ban thôn cũng không có chuyện gì nhiều để làm cả.
– Ui.. vừa chợp mắt không nghĩ tới đã ngủ rồi, không có việc gì, em đợi tí nữa sẽ quay về huyện.
– Còn không vào quán ăn điểm tâm đi, chị cũng chưa có ăn sáng đây.
Lưu Hương Lê mỉm cười nói, người đàn bà này một mực dùng một loại âm thầm ôn nhu dính dấp vào nội tâm Đinh Nhị Cẩu, cô chưa bao giờ gặng hỏi Đinh Nhị Cẩu đi đâu? Làm gì ? Mà cô càng như là không tranh, không đoạt, người đàn ông lại càng ghi nhớ đến cô.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thần sắc không tốt, Lưu Hương Lê hỏi nhỏ.
– Em làm sao vậy, có chuyện gì à?
– Chủ tịch huyện xảy ra vấn đề phiền toái, tối hôm qua em chạy đến tìm chị Tạ Phương Quỳnh đấy, muốn mời chị ấy ra mặt giúp đỡ chút, thế nhưng giờ nhìn lại tựa hồ là không thể nào…..
– Cái gì? Chủ tịch Trọng đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì ? Có nặng lắm không? Có quan hệ gì đến với em không?
Lưu Hương Lê trong lòng cả kinh, vừa nghe qua là cô nghĩ tới chủ tịch Trọng có thể là ở tại công trình làm đường gặp chuyện không may, như vậy thì với tư cách thư ký của Đinh Nhị Cẩu, có thể là có liên quan đến, đây là điều cô quan tâm nhất.
Thế nhưng sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu giải thích xong, Lưu Hương Lê thở phào nhẹ nhỏm, nguyên lai là như vậy, chỉ cần xảy ra chuyện không có liên quan đến Đinh Nhị Cẩu là được, những chuyện khác ai yêu ai ghét, thì cô không có cần biết đến.
– Nhìn thấy chị tỉnh queo à, việc này chưa đủ lớn à, em thấy chị không có lo lắng gì hết vậy?
Đinh Nhị Cẩu chứng kiến Lưu Hương Lê biểu lộ nên hỏi.
– Hừ..cái này là chuyện đôi vợ chồng người ta, em khẩn trương như vậy làm gì, chỉ cần sự tình này không liên quan đến em là tốt rồi, những thứ khác chị bất kể.
Lưu Hương Lê đem một chén cháo bưng ra cho Đinh Nhị Cẩu.
– Trời đất… ai nói chuyện không liên quan đến em, nếu chủ tịch Trọng không qua được cửa ải này, em cũng gặp rắc rối lây vậy, dựa vào thân phận em bây giờ ở Huyện Hải Dương, qua không được bao lâu, em cũng có thể sẽ bị đá đít văng rồi, thử hỏi chuyện này có liên quan đến em hay không?
– Ừ.. em nói cũng đúng, nhưng việc này em cũng không cần xen vào, cái đôi vợ chồng này, người ta đều không quản, em người ngoài có thể để ý đến sao?
– Thôi vậy, bà ngoại ơi…là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, yêu ai, trách ai mặc kệ đi, cùng lắm là em quay trở về đây trồng Việt Quất, dù thế nào đi nữa cũng còn nuôi sống được chính mình, em chỉ thấy là lăn lộn đến mức độ này không dễ dàng gì, nếu thật sự buông tay, cảm thấy có chút mất mát tiếc nuối mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu xúc cảm bị sa sút, mới cảm thấy được cái hiện thực này thật là biết bao tàn khốc, nhìn chuyện phát sinh mà mình chỉ có thể là trơ mắt ếch ra nhìn một cách bất lực …
Sau khi ăn sáng xong, cũng xác định được tình trạng của mình, Đinh Nhị Cẩu lại không tự giác đứng dậy đến gần bên cạnh Lưu Hương Lê rồi vuốt nhẹ lên gò má cô, làm cô giật nẩy mình.
– Này coi chừng có người thấy.
Đinh Nhị Cẩu nói
– Em nhớ chị, em muốn …
Lưu Hương Lê đỏ mặt lên hỏi nhỏ:
– Muốn cái gì?
– Muốn…cái đó.. thậm chí nghĩ…ngay bây giờ…
Lẳng lặng không nói lời nào, Lưu Hương Lê đứng dậy đi thẳng về hướng nhà vệ sinh, nhìn theo bóng dáng cô, Đinh Nhị Cẩu hiểu ý mỉm cười đi theo sau.
Bên trong phòng vệ sinh, Lưu Hương Lê tay vịn bồn rửa mặt, cái mông đít cong lên chờ đợi…
Đinh Nhị Cẩu từ phía sau cởi cái quần dài của cô kéo xuống đến chân cùng cái quần lót, trong khoảnh khắc hắn vong tình cúi xuống dạng hai bắp đùi của Lưu Hương Lê khai mở ra thêm chút ít, cái đầu hắn vùi vào giữa hai chân cô, điên cuồng thè lưỡi liếm lên cái âm hộ, một cái mùi hơi khai khai quen thuộc từ lổ tiểu của Lưu Hương Lê sau khi đi vệ sinh vào buổi sáng sớm lập tức kích thích bành trướng dương vật hắn muốn nứt, cuồng nhiệt bú liếm vào hai bên mép ngoài âm hộ, dịch nhờn đã bài tiết ra trơn nhớt từ cửa miệng âm đạo, cả hai đều vì đã lâu không quan hệ, nên dục vọng run rẩy tuôn trào.
Vì đã quá quen thuộc vơi nhau rồi nên Lưu Hương Lê không còn ngại ngùng, cô lắp bắp nói thấp giọng rên rỉ:
– Nhị Cẩu nhanh lên …ừ… chọc vào… cái của chị đi…nhanh chọc vào…ừ..
Đầu lưỡi của hắn rời khỏi bộ phận sinh dục của cô, từ phía sau hắn thả người để lên trên người của Lưu Hương Lê, dương vật thô to cứng rắn đã tìm được cửa miệng âm đạo ướt át, hắn hẩy về phía trước một cái, dương vật đã đâm xuyên qua cái hang động chặt khít toàn bộ thẳng tiến vào sâu bên trong âm đạo của cô.
– Ách…
Lưu Hương Lê thở dài khoan khoái.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ cô muốn hưởng thụ thoáng qua cái âm đạo đã lâu không được cảm giác nhét đầy phong phú, hắn không nhúc nhích, cứ đế cho cô dùng thành âm đạo nhíu lại ép chặt lấy, đầu khấc dương vật mẫn cảm giống như đã chống đỡ đến cổ tử cung của cô.
Lưu Hương Lê đỏ bừng cả khuôn mặt, dương vật đứng vững trụ trong âm đạo cô, hắn lần nữa dùng hết sức nhấn sâu thêm chút dương vật vào trong cơ thể cô.
– Ui…ui… ừ…
Thân thể mẫn cảm lay động, có thể nghe được Lưu Hương Lê rên rỉ thật nhỏ.
Đinh Nhị Cẩu cường lực đút dương vật vào âm đạo cô, hắn như biểu đạt phóng xuất trong nội tâm phiền muộn! Tốc độ tăng nhanh dần dần…
– A… nhanh hơn ….. ừ…ư…
…
Hắn cũng nhịn không được nữa, đúng dương vật dốc sức liều mạng xâm chiếm lấy, hắn không hề chơi cái gì bịp bợm kỹ xảo cả, cứ như vậy đè nặng chạy nước rút, hai người đều đè nén không lên tiếng, nhưng cơn cực khoái cao cũng do trong hoàn cảnh thiếu thốn không thuận tiện mà đến nhanh hơn so bình thường, cả hai dục vọng được kích thích trong khoái cảm, hầu như đồng thời cùng lượt đến cơn cao trào, đại lượng tinh dịch đã rót đầy bên trong cổ tử cung Lưu Hương Lê, bộ phân sinh dục của hai người đều ẩm ướt trơn nhợt dính đầy hỗn hợp dịch nhờn rối tinh rối mù, trong giây phút này, từ cổ miệng tử cung đối phương hút mút quá chặt chẽ trên đầu khấc dương vật, chỉ là nghe tiếng ” ư à…ư à…ư à…” thanh âm kéo dài của cô…
…
Bởi vì khi rời khỏi trấn Độc Sơn, Đinh Nhị Cẩu cũng không có gặp bí thư Trương Nguyên Phòng xin phép nghỉ, cho nên không thể ở bên ngoài dây dưa lâu được, sau khi làm xong Lưu Hương Lê, hắn vội vả lái xe hướng về trấn Độc Sơn chạy, nhưng khi con chưa có đến trấn Độc Sơn thì hắn nhận được điện thoại của Hồ Giai Giai.
– Chị Giai Giai sao rồi?
– Đã xong, trên thành phố mới vừa đưa người đến, tuyên bố miễn đi chức vụ chủ tịch huyện của Trọng Hải, chức huyện trưởng tạm thời do phó bí thư thường ủy Vu Toàn Phương nắm giữ, còn chủ tịch Trọng thì bị điều đi, còn điều đến nơi nào thì không có nói.
Nghe xong tin tức này, Đinh Nhị Cẩu thắng gấp một cái, dừng xe ở giữa đường, phía sau xe thiếu chút nữa bị xe khác tông vào đuôi xe, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không có chú ý tới những lời chửi rủa tài xế kia rồi, hắn ngồi im lặng một hồi lâu không có lên tiếng.
Ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự liệu, hắn không ngờ phía trên động tác lại nhanh như vậy, tỉ mỉ nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý, hiện tại mạng lưới internet tốc độ truyền bá nahnh chóng khắp nơi, ai mà có thể khống chế rồi, huống chi đây là có người cố ý hạ gục đối thủ.
– Đinh Trường Sinh, em không sao chứ?
– Cảm ơn chị, em biết rồi, vậy bây giờ có thể liên hệ được với chủ tịch Trọng không vậy?
– Liên lạc không được, dùng mọi cách cũng liên lạc không được.
– Vâng thôi thì biết như vậy đi, chuyện này chúng ta không làm chủ được, mà giờ cũng không cần biết nữa! Giờ chỉ còn có một mình chị, về sau còn xin chị chiếu cố nhiều hơn, sông có khúc người có lúc, em không nghĩ tới vừa xuống trấn Độc Sơn, thì chuyện xấu lại xảy ra nhanh như vậy.
– Em hãy hài lòng ở nơi đó đi, ít nhất em bây giờ còn có một nơi, còn chị thì sao? Đoán chừng cũng không lâu sẽ bị điều chuyển đi.
Hồ Giai Giai thở dài nói ra.
– Bằng không chị tới trấn Độc Sơn làm bí thư đi, hai chúng ta lại nhập nhau làm thành một.
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa cô nói.
– Được a…chị cùng đang..thèm nhập lại thành một với em đây này, chủ tịch Đinh… chỉ cần em có khả năng đem chị tới trấn Độc Sơn làm bí thư, điều kiện gì chị cũng đáp ứng hết…
– Ha ha.. em không có khả năng đó rồi, nhưng không có nghĩa là chị không có bổn sự kia, chị Giai Giai, em biết ngươi khả năng thần thông quảng đại của chị mà, ăn thua là do tự chị có thích hay không mà thôi. Với lại em cũng thấy chị bây giờ ở lại trong ủy ban huyện cũng đâu có ý nghĩa gì, tuy nói là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, kỳ thật cũng là một người làm việc vặt, đúng không? Có cơ hội thì xuống đây đi, em chờ ngươi..hì..nó đang nhổng lên chờ chị xuống hòa thành một đây này…
Để lại một bình luận