– Tào Băng, có một số việc phải dũng cảm đối mặt, nếu tránh né sẽ vĩnh viễn không chấm dứt, chẳng bao giờ kết thúc được, bạn cứ nói đi, làm chuyện sai lầm cũng không sao, mấu chốt là chúng ta có thể cố sửa sai lại, đây mới là điều trọng yếu nhất, đúng không? – Lăng Sam nắm lấy tay Tào Băng, nhẹ giọng an ủi.
Nhưng trong nội tâm cô bắt đầu hối hận, mới vừa rồi tự mình lỡ nói ra rồi, bởi vì Tào Băng mới vừa cho biết những người kia đều là kẻ có chức có quyền làm lớn, nàng mặc dù biết Đinh Nhị Cẩu cũng là làm quan, nhưng Đinh Nhị Cẩu làm quan là bao lớn, lớn hay nhỏ thì Lăng Sam không rõ lắm, nhưng bằng vào khả năng phán đoán của mình, chắn chắn những người kia so với Đinh Nhị Cẩu lớn mạnh hơn, cô giờ mới ý thức được, đêm nay thật không nên để cho Đinh Nhị Cẩu tới nơi này, cô không muốn cho Đinh Nhị Cẩu tìm đến phiền toái.
Tào Băng trong mắt lóe ra một ít thần thái, Lăng Sam biết rõ Tào Băng cuối cùng cũng tỉnh lại, đã đến nước non như vầy, chỉ đành đem chuyện này nói cùng với Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Anh ta đang làm gì? – Tào Băng hỏi.
– Ai vậy?
– Bạn trai của bạn?
– À… là thư ký của chủ tịch huyện, hình như là gần đây lại lên chức, mình không có hiểu nhiều những chuyện đó, đợi chốc nữa anh ấy trở về, bạn cứ hỏi qua một chút đi, xem thử may ra có thể giúp bạn được cái gì không. – Lăng Sam nói ra.
Tào Băng nghe Lăng Sam nói, trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng, thư ký của chủ tịc huyện, nhỏ như vậy chức quan thì có thể làm gì, lửa hy vọng vừa mới dấy lên, lại dần dần bị dập tắt …
Hơn 9 giờ đêm nên không có bao nhiêu cửa hàng còn mở cửa, cho nên Đinh Nhị Cẩu liền ghé vào cửa hàng KFC mua rồi quay trở về bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Lăng Sam đang nói chuyện cùng Tào Băng.
– Anh mua về rồi, các em ăn chút gì đi.
Đinh Nhị Cẩu nói, bởi vì hắn không biết Tào Băng, cho nên nhìn về phía Lăng Sam, để cho cô có thể cho giới thiệu một chút.
– Tào Băng, đây chính là bạn trai của mình tên Đinh Trường Sinh, anh… còn đây là người bạn tốt nhất của em, tên là Tào Băng.
– Xin chào, em có muốn ăn chút gì không? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em không đói bụng, các người ăn đi, nếu ngại nơi này có mùi thuốc, hai người có thể đi ra ngoài ăn.
Tào Băng nói, vừa rồi lúc Lăng Sam giới thiệu Đinh Nhị Cẩu, thấy cô rạng ngời hạnh phúc như vậy, tự nhiên Tào Băng trong nội tâm không khỏi lại bắt đầu đau nhói.
– Tào Băng, bạn ăn một chút gì đi để có sức, không ăn làm sao được chứ, còn nữa, không phải là bạn nói có việc muốn hỏi anh ấy sao ? Bây giờ hỏi đi, mình đi rửa tay, chốc nữa sẽ cùng ăn với bạn…
Tào Băng im lặng không nói gì, Lăng Sam đứng người lên đi về phía toilet, nghe được tiếng nước trong toilet truyền ra rào rào, Tào Băng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu.
– Em không biết phải bắt đầu như thế nào, mời anh ngồi, nơi đó có cái ghế.
– Được, Lăng Sam nói em có việc muốn anh hỗ trợ, cứ nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được việc, anh nhất định giúp.
– Đừng nghe Tào Băng nói mò, em không sao, đã làm phiền đến anh, có phải anh rất xem thường em?
Tào Băng hai mắt vô thần, ngây dại nhìn lên trên trần nhà, chậm rãi nói.
– Em không nên suy nghĩ lung tung, cứ dưỡng bệnh cho tốt, để còn chuẩn bị kỳ thi đại học sắp tới, vừa rồi lúc dưới lầu, anh cùng Lăng Sam trao đổi, cảm thấy Lăng Sam không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, để anh mướn cho em một chăm sóc, em thấy thế nào ? Chuyện này nếu như không xử lý tốt, rất dễ dàng lưu lại mầm bệnh đấy.
– Đây là ý tứ Lăng Sam sao?
– Chủ yếu là ý của anh, anh nghĩ Lăng Sam có thể ở chỗ này cùng với em, nhưng ở đây lâu dài với em thì cũng khó.
– Em hiểu ý của anh, hiện nay đang là thời kỳ chuẩn bị kỳ thi Đại Học sắp đến, chậm trễ một ngày là khó một ngày, huống chi mỗi ngày Lăng Sam phải ở chỗ này đây, anh yên tâm, em sẽ bảo cô ấy về trường, không để Lăng Sam chậm trễ việc học đâu.
Tào Băng trong nội tâm rất đau, cô cảm giác mình đúng là không có chỗ nương tựa, cho dù là Lăng Sam không có nói như vậy, nhưng bạn trai của cô ấy đã ngỏ ý như vậy, mình có thể nào mặt dày mày dạn không để cho Lăng Sam đi sao?
– Vậy không được, mình nhất định phải ở chỗ này cùng với bạn, dứt khoát không thể để cho bạn lưu lại hậu quả về sau, chuyện này không phải là trò đùa.
Đúng lúc này Lăng Sam từ trong toilet đi ra, vừa vặn nghe được lời Tào Băng vì vậy liền phản đối nói.
– Ha ha.. Tào Băng là hiểu lầm rồi, anh là nói là tìm người chuyên trách để chăm sóc cho Tào Băng, không phải là bảo em về trường, hai người các ngươi nghĩ gì vậy? – Đinh Nhị Cẩu vội vàng giải thích.
– Được rồi, ngay cả một lời nói cho giải thích rỏ ràng anh nói cũng không suông sẻ, thật không biết anh làm nhân viên nhà nước như thế nào nữa…
Dương Tuệ Toàn đêm nay có uống một chút rượu, cho nên cảm giác toàn thân khô nóng, hắn nhìn điện thoại, giờ này Tào Băng cô gái nhỏ kia chắc đã ra về ký túc xá, vì vậy hắn bắt đầu gọi điện thoại cho Tào Băng, ý muốn đêm nay cô sẽ đến vui vẻ với mình.
Từ khi vào cái đêm đưa Tào Băng cho Trịnh Minh Đường phá trinh, Dương Tuệ Toàn không còn cố kỵ nữa, chỉ cần có thời gian, liền gọi điện thoại để cho Tào Băng đến với cùng hắn, nếu như cô không đến, lần sau gặp lại thì trừng phạt cô, với lại cô phụ thuộc rất nhiều trong tay hắn, cho nên hắn quy định cho cô là có gọi điện thoại là phải đến, không cho phép tắt máy, không cho cô phép từ chối.
Vì vậy trong lúc ba người Tào Băng đang nói chuyện trong phòng bệnh thì Dương Tuệ Toàn gọi điện thoại tới cho Tào Băng, nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng trông thấy toàn thân Tào Băng run lên, ngay sau đó cô vội vàng với lấy điện thoại để trên đầu giường.
– Anh… anh Dương, có chuyện gì vậy?
Tào Băng mệt mỏi hỏi, một bên nói chuyện điện thoại, một bên liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu cùng Lăng Sam.
– Em đang ở đâu vậy? Đêm nay tới nhà anh uống chút rượu.
– E…em… đêm nay không qua được, em…em đang bị bệnh.
Tào Băng dè đặt trả lời.
– Bị bệnh? Bệnh gì ? Có muốn anh đến tận nhà không? Em có phải muốn lan truyền trên mạng những clip của em với những người khác, có muốn nổi danh không? – Dương Tuệ Toàn uy hiếp nói.
– Không phải…không …anh Dương, hôm nay em bị bệnh thật đấy, bây giờ đang nằm ở bệnh viện đây này.
Tào Băng vội vàng giải thích, tuy Đinh Nhị Cẩu quay mặt đi không nhìn Tào Băng, nhưng giọng nói trong điện thoại thì Đinh Nhị Cẩu nghe rất rỏ ràng, xem ra cô gái nhỏ này là đã chọc tới người nào rồi, xem ra sau này phải khuyên bảo Lăng Sam, cách xa cô gái nhỏ này một chú, để tránh học tính xấu.
– Nằm viện à? Tốt lắm, anh đến bệnh viện tìm em, trước giờ anh chưa có từng ở trong bệnh viện làm qua, nói không chừng rất kích thích, vậy bệnh viện nào? Anh đi tìm em, ha ha ha ha.
– Anh Dương, em van anh… tha cho em đi, đợi em khỏe lại, anh muốn cái gì đều được, ngươi ngàn vạn lần anh đừng đến đây, không được đâu.
Tào Băng ủy khuất chảy nước mắt, nhưng cô hết cách rồi, nếu như không phải còn có cái hai nguời Nhị Cẩu và Lăng Sam ở đây, đoán chừng cô hiện tại đã sớm gào khóc thật to rồi.
– Đồ đĩ, có phải em chán sống rồi, nói nhanh bệnh viện nào, nếu không nói, đợi sau khi anh tìm được em, xem anh thu thập như thế nào với em, nói hay không?
Tào Băng càng cầu xin tha thứ, Dương Tuệ Toàn cảm giác càng kích thích, cho nên tiến thêm một bước đe dọa, Tào Băng đã từng bị Dương Tuệ Toàn tra tấn, nên không dám chọc giận Dương Tuệ Toàn, ở trong biệt thự của hắn, những dụng cụ dạy dỗ đàn bà thật sự là sự tra tấn đau đớn, vì vậy cô vội vàng nói ra tên của bệnh viện.
Trải qua màn này làm Lăng Sam sợ ngây người, cô thật sự không biết Tào Băng đến cùng đã chọc tới người nào, vì vậy quay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhưng khuôn mặt Đinh Nhị Cẩu rất bình thản, nhìn không ra hắn đang vui hay buồn.
– Tào Băng, chuyện gì xảy ra vậy ? Đến bây giờ bạn vẫn còn chưa nói cho chúng mình biết sao? Bạn có biết nếu tiếp tục như vậy, bạn sẽ phá hủy tất cả.
Sau khi Tào Băng để điện thoại xuống, Lăng Sam lớn tiếng nói.
– Lăng Sam bạn đừng nói nữa, chuyện này bạn không quản được đâu, mình cũng không muốn mang đến phiền toái cho bạn, các người hãy đi đi, chốc nữa hắn tới rồi, mình thật sự là không biết nên phải làm sao bây giờ, van cầu bạn đấy, đừng hỏi nữa.
Tào Băng hai tay che mặt, dùng chăn mền phủ ở đầu gào khóc.
Lăng Sam cũng không phải làm sao, xoay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
– Em hỏi anh… anh cũng không biết … đến bây giờ anh cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cho dù là nếu muốn giúp Tào Băng, đến cùng thì anh phải biết là chuyện gì xảy ra thì mới tính được. – Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
Lăng Sam suy nghĩ, Đinh Nhị Cẩu nói không sai, đây rốt cuộc là chuyện gì, đầu tiên phải biết rõ ràng cái đã.
Lăng Sam kéo cái chăn xuống.
– Tào Băng, không khóc nữa, chuyện gì đã xảy ra vậy, bạn phải nói, nếu không ngươi thì làm thế nào giúp được bạn, bọn mình thật sự là muốn giúp bạn mà… nói nhanh một chút đi, nếu bạn không nói, bọn mình có thể đi thật đây. – Lăng Sam tức giận nói.
Tào Băng cũng cảm thấy lần này là đã đến đường cùng rồi, Dương Tuệ Toàn muốn là sẽ tới đây thật, hôm nay chắc là trước sau gì cũng chết, cho nên cô không còn che dấu sự thật xấu hổ của mình, từ đầu đến cuối đều kể ra hết…
Câu chuyện này Tào Băng chưa từng có cho ai biết, bởi vì rất xấu hổ, mất mặt như vậy ai nghe qua sẽ làm thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng khi Lăng Sam nghe được, trong lòng cô tràn đầy căm phẫn, còn Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu được việc này đã đi quá xa rồi, hắn không ngờ tới, chuyện như thế này chỉ có thể thấy trên phim ảnh của TV, hiện giờ thực tại thật sự là có.
– Nên làm cái gì bây giờ hả anh? – Lăng Sam nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, em đi ra ngoài trước đi, việc này em đừng có xen vào, để anh làm, đến lúc hành sự thì tùy theo hoàn cảnh mà tính thôi. – Đinh Nhị Cẩu nói ra với Lăng Sam.
– Em đi ra ngoài? Không được… em đi ra ngoài thì ai sẽ hổ trợ với anh? – Lăng Sam không đồng ý.
– Em không biết gì hết, việc này em xen vào thì không có bất kỳ sự trợ giúp nào với anh mà còn làm rộn thêm, những người này đều là thành phần không tốt, anh không muốn em có bất cứ sự nguy hiểm gì, nghe lời anh… đi ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi em.
Lăng Sam nghĩ lời Đinh Nhị Cẩu nói cũng hợp lý, khi hắn đẩy cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh, vừa vặn phòng bệnh đối diện không có ai, vì vậy cô liền trốn trong đó, lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh bên này của Tào Băng.
Đợi cho Lăng Sam ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên chiếc ghế Lăng Sam vừa ngồi qua, lúc này Tào Băng cũng không còn khóc, nhổm dậy… Đinh Nhị Cẩu đem cái gối kê ở sau lưng cô, để cô có thể ngồi thoải mái tựa lưng vào đầu giường một chút.
– Cảm ơn, thêm phiền toái cho anh rồi, xin lỗi.
– Được rồi, việc này đừng nói nữa, thật sự anh hỏi lại một lần nữa, là em có muốn giải quyết vấn đề?
– Anh có biện pháp sao?
– Không có, đến lúc đó em cứ nhìn theo sắc mặt của anh làm việc, còn bà nó, cần phải cho nó một trận mới được, bọn họ là một đám người đàn ông trưởng thành, mà hùa nhau một đám người hiếp đáp cô gái nhỏ. Hừm… em không cần lo lắng, việc này anh đã muốn giúp em, dĩ nhiên là sẽ giúp em tới cùng.
– Cảm ơn anh… em cũng không biết phải tạ ơn anh như thế nào nữa, nghe nói anh là người ở huyện Hải Dương sao?
– Đúng vậy, anh cùng Lăng Sam đều là người huyện Hải Dương đấy, sao vậy?
– Anh có biết có người tên là Trịnh Minh Đường không?
– Anh biết người này, ông ta là bí thư huyện ủy của huyện Hải Dương, em nói người đó chính là ông ta?
– Vâng, vừa rồi em không nói ra tên, là bởi vì em sợ chuyện này anh không giúp được em, mà còn làm liên lụy đến các người, nhưng việc này lại bắt nguồn từ chổ Trịnh Minh Đường. – Tào Băng cúi đầu nói ra, dù sao chuyện này không có vẻ vang gì.
– Em…em theo ông ta trong thời gian bao lâu rồi?
– Hơn ba tháng nay, ông này cũng không xấu lắm, nhưng hình như anh em họ Dương muốn tính toán cái gì đó với Trịnh Minh Đường, mỗi lần quan hệ với ông ta thì họ Dương đều kêu em lén lút thu hình lại, mãi đến lúc xem tin tức ti vi, thì em mới nhận ra ông ta là bí thư huyện ủy Hải Dương.
– Vậy em cất các đoạn phim ấy ở đâu vậy?
– Đều đưa cho Dương Tuệ Toàn, nhưng em đều vụng trộm lưu lại bản sao, anh cứ lấy đi ở trong túi xách của em, có lẽ sẽ hữu dụng.
– Em không sợ anh cầm nó rồi lại uy hiếp em? – Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.
– Uy hiếp em ư? Nếu anh có thể giúp em thoát khỏi anh em Dương Tuệ Toàn cùng với Trịnh Minh Đường, anh muốn em cái gì cũng được, em nói em sẽ giữ lời giữ.
Để lại một bình luận