– Đợi một chút, con mới vừa nói những… cái mỏ than nhỏ không hoàn toàn là con, vậy còn có người nào khác, có phải là gồm cả Cổ Thành Lượng?
Trịnh Minh Đường nghiêm nghị hỏi.
– Cha, bây giờ mà hỏi cái này cũng không phải là vấn đề có tác dụng gì cả, tranh thủ thời gian kéo Tôn Quốc Cường ra đi, nếu chậm thì không còn kịp đâu.
Trịnh Đoạn Cương không muốn dây dưa tới vấn đề này, vì hắn cũng không muốn để cho cha hắn biết rõ sự kiện kia, hắn lăn lộn bên ngoài xã hội đen, nhưng cha hắn thì lăn lộn trên chốn quan trường, quan trường tuy giống xã hội đen là dùng thủ đoạn, nhưng dù sao vẫn là có sự khác biệt, quan trường là mượn đao giết người, còn ngoài xã hội đen là tự mình xử lý, Trịnh Đoạn Cương không muốn hù dọa cho cha mình sợ thêm.
– Trước kia người ta nói con hay làm chuyện mờ ám, cha nữa tin nữa ngờ, không nghĩ tới lá gan con lớn như vậy, nếu con còn tiếp tục như thế này, cha sẽ bị con làm cho tức đến chết, giờ không cần nói gì, thu dọn đồ đạc cút ra ngoài cho cha, từ nay cũng không cần quay lại đây, đừng để cho cha gặp lại mặt con.
Trịnh Minh Đường tức giận sắc mặt tái xanh, tay ôm lấy ngực, chỉ trong chốc lát cảm giác như là không thở nỗi.
Trịnh Đoạn Cương chán nản, cha hắn đã không muốn nhúng tay vào thì đành chịu chết, vì vậy đành đứng đứng dậy rời khỏi nhà, hắn cũng hiểu được là thời điểm ra đi đã đến, chứ còn chần chờ thì sau này chỉ sợ muốn đi thì cũng không đi được.
Khi thấy con trai mình rời khỏi phòng khách, Trịnh Minh Đường xiêu vẹo đi phòng đến thư phòng của mình.
Trịnh Minh Đường bất đắc dĩ mới đi đến quyết định như thế này, tại vì nếu như Tôn Quốc Cường thật sự chịu không nổi khai ra con trai mình, bổn phận làm cha, ông không có cách nào phủi bỏ trốn tránh trách nhiệm, huống hồ Tôn Quốc Cường do mình tiến cử đưa vào làm chủ tịch trấn, việc này lấy mà thanh minh nữa, ông cầm điện thoại lên, bấm một dãy số:
– Lão Trương, chuyện là như thế này… ông phải giúp tôi…
Đinh Nhị Cẩu mấy ngày nay rỗi rãnh, nhiệm vụ chủ yếu là dụ dỗ đem Phương Lệ Hồng đến nhà của Vương Gia Sơn, khi đến nơi, Phương Lệ Hồng có cảm giác như mình đã bị lừa, đây là một khu vực nông thôn quê mùa hẻo lánh, tuy cô cũng xuất thân từ một cô bé ở nông thôn, nhưng đã có thói quen nhìn trong bệnh viện, cô thật sự là không cách nào tưởng tượng được nơi đây là một phòng khám chữa bệnh.
– Chủ nhiệm Đinh, nơi này là chỗ ở của vị… thần y mà anh nói?.
– Ưm…đừng nói nhảm nữa.. ông nội…ông nội ra nhìn cháu dẫn theo ai đây này?
Đinh Nhị Cẩu vừa xuống xe, mua theo nhiều loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cùng Phương Lệ Hồng tiến vào cái sân nhỏ.
– Ai ôi!!! Thằng ranh con, ông tưởng cháu quên mất ta rồi chứ … ơ kìa, cô gái này là ai vậy?
Ông lão lúc này mới để ý đến đứng ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu là Phương Lệ Hồng.
– Ơ… à ông nôi là như vầy… cô ấy là….
– Khỏi nói… ông cũng biết rồi, cháu không cần giải thích, bạn gái đúng không? Ông nói rồi mà, cháu tranh thủ thời gian kết hôn đi, khi cháu có em bé, cũng đáng để cho ông sống lâu thêm vài năm..
– Ai ai … từ từ cháu cho ông biết, không phải là bạn gái của cháu, đây là cháu tìm cho ông một người học trò..
– Học trò? Ông lúc nào nói muốn thu học trò vậy hả?
Lão già ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, nhưng xem kiểu nói của Đinh Nhị Cẩu không giống là đùa giỡn.
– Ông nội, là như vầy, cô này chính là bác sĩ Phương, tốt nghiệp đại học y khoa tỉnh Trung Nam, bây giờ đang công tác ở huyện chúng ta, cách đây mấy ngày, cháu có việc cần tìm bác sĩ Phương, trong lúc vô tình có nhắc tới về vấn đề y thuật, cháu liền kể về tài năng của ông nội cho bác sĩ Phương nghe, ông nội đoán xem, bác sĩ Phương nghe xong liền cao hứng nói muốn tới xin gặp vị thế ngoại cao nhân này, cháu không có cách nào khác, nên mới dẫn bác sĩ Phương tới đây.
Đinh Nhị Cẩu đưa mắt liếc qua Phương Lệ Hồng một cái ra ý, Phương Lệ Hồng thật ra lúc này không muốn phối hợp với hắn, nhưng khi nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu cam đoan giải quyết cho cô sẽ ở lại côn tác ở bệnh viện huyện, vì vậy cố gắng khuôn mặt tươi cười:
– Ông ơi.. đây là một ít hoa quả, cháu xin gửi biếu đến ông.
Phương Lệ Hồng đưa một giỏ trái cây về phía Vương Gia Sơn, ông đành cầm lấy, Đinh Nhị Cẩu nói mấy câu làm Vương Gia Sơn có điểm chóng mặt, lại còn Phương Lệ Hồng tận lực biểu thị, làm cho Vương Gia Sơn một thầy thuốc đông y miệt vườn rốt cục có chút lâng lâng vì hãnh diện rồi.
Thích lên mặt dạy đời là bản tính của mỗi con người, lúc mới bắt đầu Vương Gia Sơn vẫn nghĩ đến Phương Lệ Hồng đang làm bác sĩ ở bệnh viện huyện, cho nên trong lúc nói chuyện vẫn còn tương đối khách sáo dè dặt, nhưng về sau, ông phát hiện cô bác sĩ này cách trả lời xử lý các ca bệnh cũng không có kinh nghiệm thông thạo gì hết, điều này làm Vương Gia Sơn có lòng tự tin vào tài năng y thuật của mình hơn hẳn cô bác sĩ này rất nhiều, ông bắt đầu huyên thuyên cùng Phương Lệ Hồng nghiên cứu thảo luận, nói chuyện với Phương Lệ Hồng ông tiết kiệm sức lực hơn nhiều so với trao đổi với một thằng thường dân như Đinh Nhị Cẩu chẳng biết cóc khô gì về y học hết cả, vì vậy ông quyết định nhận lấy cô gái này làm học trò, Đinh Nhị Cẩu lúc này tạm thời sếp xó qua một bên rồi, dạy cho thằng tiểu tử này thì ba bữa đực một bữa cái, trong lúc Vương Gia Sơn có cảm giác thời gian của mình còn không nhiều lắm, vẫn còn một số phương thức bí quyết trị bệnh cứu người đặc biệt tâm đắc nằm giấu ở trong đầu mình chưa biết truyền dạy cho ai, mỗi lần nhớ đến chuyện này, ông cảm thán thời gian không có đợi người.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vương Gia Sơn tiếp tục tiến hành truyền đạo thụ nghiệp đối với Phương Lệ Hồng, thì Đinh Nhị Cẩu bị Trọng Hải gọi qua điện thoại bảo là về gấp ủy ban huyện.
…
– Chị Giai Giai xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy hình như lãnh đạo đang lo lắng đến vấn đề gì đấy.
Đinh Nhị Cẩu vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Hồ Giai Giai.
– Đinh Trường Sinh, em chạy đâu mất vậy, xảy ra chuyện lớn, em không biết à ?
– Xảy ra chuyện gì?
– Tôn Quốc Cường ngày hôm qua bị ủy ban thanh tra kỷ luật dẫn giải đi, nhưng đến tối thì chết mất rồi, hiện tại lãnh đạo trong huyện đều đỏ mặt, ngày hôm qua bí thư kỷ ủy vừa mới tổ chức buổi họp, cũng trong ngày hôm qua thì Tôn Quốc Cường bị triệu tập, một đêm trôi qua, hắn bỗng dưng lăn ra chết rồi, em nghĩ xem chuyện này, lãnh đạo trong huyện biết ăn nói ra làm sao đây? Trở về gấp đi, lãnh đạo cũng đang rất vội vã đây này.
Hồ Giai Giai nói sơ qua câu chuyện cho hắn biết, Đinh Nhị Cẩu giật mình cả kinh, Tôn Quốc Cường bị điều tra, hắn không biết, Tôn Quốc Cường chết hắn cũng không biết, làm một thư ký cho lãnh đạo, như thế này là không ổn rồi, chẳng biết mình bị mê muội cái gì mà ngơ ngác đến như vậy.
Tôn Quốc Cường suốt ngày hôm qua bị tra hỏi liên tục, nhưng dù dùng đủ mọi cách, Tôn Quốc Cường vẫn không mở miệng khai ra một câu, giống như là không có gì để mà nói, vậy mà đến tối hôm qua nhân viên ca trực vừa xuống thay ca tầm mười phút, Tôn Quốc Cường đã bị chết ở trong nhà vệ sinh, trên cổ còn hằn dấu dây giày ghìm chết, cả người co rúc nằm ở phía dưới bồn rửa tay..
Dương Đại Chí đã không nhớ nổi mình đã làm vỡ hết bao nhiêu tách trà rồi.
– Mấy người các ngươi, hãy suy nghĩ cho thật kỹ, Tôn Quốc Cường trước khi chết, có dấu hiệu gì bất thường không ? Còn nữa, ai cùng hắn nói chuyện? Mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua, việc này nhất định phải tra xét rõ ràng, nếu không thì các ngươi cũng xin nghỉ làm đi là vừa.
Trọng Hải giống như là pho tượng đứng nhìn về phía trước, như là nhìn ngắm xem phong cảnh bên ngoài, bộ dạng cứ như vậy tầm 10 phút, Đinh Nhị Cẩu thấy bô điệu Trọng Hải như thế, cũng không dám sờ vào dính lây rủi ro, vì vậy hắn cung im lặng đứng ở bên bàn làm việc Trọng Hải, kiên nhẫn chờ đợi lãnh đạo thức tỉnh…
– Không thể tưởng tượng được chuyện như thế bọn chúng cũng dám làm, trước đây tôi từng nghĩ khi nào có vị trí để trống ở trấn Độc Sơn, sẽ đưa cậu lấp vào, nhưng thật sự là trấn này quá thâm trầm, nguy hiểm, cậu thì cũng không phải là siêu nhân, bây giờ lại xảy ra chuyện Tôn Quốc Cường như vậy, tôi lại lo lắng đưa cậu lên đẩy vào chỗ hắc ám sợ chịu không nỗi, Trường Sinh, cậu có ý kiến gì không?
– Dạ.. em toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, dù sao em cũng muốn đi ra bên ngoài rèn luyện thêm một chút, như vậy thì mới có thể đuổi kịp theo bước chân của lãnh đạo mà.
Đinh Nhị Cẩu làm thư ký trong thời gian vừa qua, dĩ nhiên học được nghe câu nói mà đoán ý người, nếu Trọng Hải không muốn để cho hắn đi, căn bản cũng không có cần đem chuyện này trưng cầu ý kiến của hắn, chẳng qua lúc này Trọng Hải hơi có chút do dự, nguyên nhân là thấy trước mắt Tôn Quốc Cường chết bất đắc kỳ tử, có thể thấy được Trọng Hải đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn là có trách nhiệm quan tâm, cho nên Trọng Hải mới có câu hỏi này với hắn.
Khi lãnh đạo còn do dự, chẳng khác nào là muốn chính mình tự nói ra, kỳ thật trong nội tâm hắn hận không thể mắng tổ tông tám đời của Trọng Hải, ai bày cho ông đưa tôi đi rèn luyện như vậy chứ..
Dù sao thì Đinh Nhị Cẩu cũng phải nói trái ngược với suy nghĩ của mình, nghe hắn nói như vậy, thì Trọng Hải thấy trong lòng khá nhẹ nhàng, đã giảm bớt loại này áo lực khi đưa hắn vào chốn hiểm địa.
– Thế nào, nghĩ như vậy rồi có tiếp tục đi không?
– Vâng… phải đi, chủ yếu là lâu nay theo lãnh đạo trên học được một số điều mà chưa có cơ hội thực chiến, lúc này cũng muốn tìm một chỗ thử sức xem.. ha ha lãnh đạo, nhưng em cũng không phải muốn rời xa lãnh đạo vì sợ để lãnh đạo phải xoay sở một mình ah…
Trịnh Đoạn Cương đem điếu xì gà ngậm chặt lên môi, dùng bật lửa chống gió đốt, thả ra mấy ngụm khói mù mịt nồng nặc từ trong miệng hắn phun ra ngoài, thoải mái tựa người trên mặt ghế dựa, hai ngày này là thời khắc hắn thoải mái nhất, không thể không bội phục cha mình tàn nhẫn, cái này mới đúng là cao thủ, vào thời khắc quyết định lại có tráng sĩ chặt tay đi thích khách, cho tới bây giờ hắn cũng không biết làm sao cha mình tại sao làm được điều như vậy.
Báo cáo kiểm tra thi thể của Tôn Quốc Cường đã có rồi, nguyên nhân là do tự sát, không có dấu hiệu bị giết, chuyện này giống như là che giấu sự thật, làm cho Dương Đại Chí bị áp lực rất lớn, tận mắt thấy sắp có kết quả trọng yếu vụ án, nhưng là thật không ngờ tại ánh sáng và bóng tối cách một bức tường thủy tinh, phảng phất là có thể đụng tay chạm đến, chạm rồi lại thấy xa vời không thể vượt qua bức tường rắn chắc.
Tôn Quốc Cường tử vong ba ngày sau, có cuộc họp của thường ủy huyện, Dương Đại Chí sắc mặt âm trầm, trái lại thì Trịnh Minh Đường rất là bình thản, khuôn mặt của ông ta trong ngày hôm nay và cách mấy ngày trước, lúc mới vừa nghe được tình cảnh Tôn Quốc Cường bị nhà nước điều tra, hoàn toàn khác nhau, Trọng Hải tuy đoán được là có vấn đề, nhưng mạng người là quan trọng, không có chứng cớ xác thật, ai cũng không dám nói hươu nói vượn, đương nhiên chỉ là cho phép suy đoán trong đầu mà thôi.
– Cuộc họp bất thường này tạm thời triển khai nội dung chỉ có một, chính là về vấn đề của Tôn Quốc Cường, tôi không phủ nhận, Tôn Quốc Cường lúc trước đảm nhiệm chủ tịch trấn Độc Sơn là do tôi tiến cử, nhưng tôi thật không ngờ đồng chí này nhanh như vậy đã biến chất, chẳng những là phụ tín nhiệm của tôi, cũng là phụ tín nhiệm của Đảng…
Khi mọi người nghe Trịnh Minh Đường nói, nhưng lại có hàm ý khác, cái gì gọi là phụ tín nhiệm của ông cũng là phụ tín nhiệm của Đảng, ông chỉ là bí thư huyện ủy, chứ ông đâu có phải là Đảng? Từng thường ủy tuy giữ im lặng, nhưng trong nội tâm lại xì mũi coi thường.
– Chuyện Tôn Quốc Cường, tôi chịu trách nhiệm không trốn tránh sai lầm lớn của tôi, Tôn Quốc Cường đã bị song quy, nhưng lại xảy ra chuyện chết người, đồng chí Dương Đại Chí, có thể cho giải thích cho mọi người biết rỏ, vì sao có người canh giữ Tôn Quốc Cường, mà để xảy ra chuyện như vậy ? Tôn Quốc Cường tự sát, điều này nói rõ đúng là có vấn đề, như vậy Tôn Quốc Cường tự sát là vì bảo vệ cho ai? Tôn Quốc Cường chết thì xem như là đã hết, nhưng con đường nhen nhúm lôi đồng bọn ra ánh sáng pháp luật cũng bị tắt đi, đội ngũ cán bộ sâu mọt ẩn nấp trà trộn ở trong chúng ta lại tâm an lý đắc.
Trịnh Minh Đường nói như là đau lòng vô cùng, trong cuộc họp này cũng có một số người ẩn đoán ra chuyện, chứ ai mà không biết, tuyệt đối có thể cho rằng Trịnh Minh Đường là một người công chính liêm khiết.
Để lại một bình luận