Thế nhưng mà những chuyện của hắn và Dương Phụng Tê đã bỏ lại sau lưng, Đinh Nhị Cẩu cảm giác giữa hai người đã dần dần từng bước đi đến hồi cuối rồi, vì hai nguời không phải là người chung một thế giới, Đinh Nhị Cẩu đời này nếu như có thể lăn lộn trong chốn quan trường cáo lắm là làm đến chủ tịch huyện là hết mức, nếu được như vậy thì phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh vì thỏa nguyện rồi, còn Dương Phụng Tê thì sao? Khi cô mới chào đời đã ngậm lấy chìa khóa vàng, xuất thân phú quý, cuộc đời cô vốn là có lẽ đã như vậy, cho nên giữa hai người có khoảng cách cũng không có gì là lạ, điều này Đinh Nhị Cẩu sớm nên nghĩ đến.
– Được, em nhất định đến ăn chung bữa tối với chị.
– Ok.
Trong phòng của khách sạn, một người đàn bà mặc cái áo thể thao màu trắng hở eo, hai bầu vú lồi tròn nhuyễn nhuận khêu gợi đứng thẳng mê người, cái quần thun màu đen ngang gối bó sát người, bờ mông săn chắc mập mạp, đang bước chậm trên máy chạy bộ.
Trải qua thời gian dài khôi phục cùng bảo dưỡng, dấu vết của sợi dây xích buộc trên cổ chân và tay đã hoàn toàn biến mất, nét đẹp của Dương Phụng Tê giờ thì rất khêu gợi ưu nhã vô cùng….
– Thời gian nay chắc chị bận rộn lắm hả, không thấy đềm thăm em, hay là đã quên em rồi?
Vừa vào cửa phòng Đinh Nhị Cẩu nói đùa một câu, mà ngay cả chính mình cũng thấy ngượng mồm vì giả tạo.
Dương Phụng Tê cũng cười tự nhiên:
– Cha của chị đang muốn về hưu, tập đoàn lớn như vậy phải có người quản lý, mà em trai của chị bây giờ còn nhỏ quá, cho nên chị cũng không có cách nào khác, chỉ có thể là đến đầu thì hay đến đó.
– Vậy lần này tới nơi này là vì chuyện gì?
– Thật ra chuyện này cũng không cần chị tới đây, để một phó tổng giám đốc đến cũng là được rồi, nhưng vì chị muốn gặp mặt em, cho nên lại tới, ngày mai chi nhánh công ty cho vay tài chính của tập đoàn chị khai trương ở thành phố Bạch Sơn, phòng làm việc chi nhánh ở huyện Hải Dương cũng là cùng lúc khai trương luôn, cho nên chị muốn ngày mai cùng đi với chị đến thành phố Bạch Sơn, ở đó chị mời rất nhiều quan viên chính phủ thành phố Bạch Sơn, em nên đi tạo dựng mối quan hệ để sau này cũng có thể chỗ dùng tốt.
– Em đi thành phố Bạch Sơn? Chuyện này thích hợp sao? Hay là để em đến dự khai trương chi nhánh bên này ở huyện Hải Dương đi.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm rất cảm kích Dương Phụng Tê, nhưng bây giờ loại cảm giác này là lạ, rất giống như là mình cứ ngồi không ăn cơm chùa của Dương Phụng Tê vậy…
– Ừ thì tùy, nhưng có thể sau này chị sẽ rất ít khi quay về thành phố Bạch Sơn rồi, cho nên chắc không có thời gian để gặp em.
Dương Phụng Tê sắc mặt tối sầm lại, nhỏ giọng nói.
– Chị ? Xảy ra chuyện gì sao?
– Trường Sinh, có chuyện chị muốn nói với em, nhất định em phải có ý kiến cho chị biết, cũng là bất đắc dĩ, hiện tại chị rất là rất mâu thuẫn, đau khổ, tuy chị và em khi ở cùng nhau rất là khoái nhạc bình an, không như bên ngoài có nhiều dối gạt, nhưng cuộc sống là phải thực tế, xã hội là như vậy, mặc kệ là thần thánh phương nào cũng không ngoại lệ.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm trầm lắng xuống, hắn linh cảm là Dương Phụng Tê hình như là có chuyện quan trọng muốn thố lộ, có lẽ đêm nay đã đến lúc ngả bài ngữa ra nói rồi.
Hắn im lặng, chỉ tiếp tục nghe Dương Phụng Tê nói.
– Trường Sinh, lần cuối cùng chị hỏi em một câu, hãy nghỉ làm công tác ở đây, cùng với chị kết hôn rồi đi theo chị được không? Nếu em muốn học thêm, chị sẽ đưa em ra ngoại quốc học, chờ em học xong, quay trở về giúp chị một tay….
Dương Phụng Tê nói ra rất động lòng, cô đi bên cạnh cái ghế Đinh Nhị Cẩu ngồi, dùng tay nắm chặt lấy tay hắn lay động, những móng tay thoa sơn xinh đẹp bấm sâu vào trong da của hắn, cho dù rất đau, nhưng trong lòng hắn đang thất lạc nên không màng đến.
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chị?
– Hừm.. cha của chị muốn về hưu, đang gặp vấn đề về chọn lựa người thừa kế vị trí chủ tịch, nội bộ cổ đông không nhất trí, tuy nhà chị có cổ phần lớn nhất công ty, nhưng cũng khó có thể đạt được tuyệt đối đa số đồng ý, cho nên rất cần một đại cổ đông khác ủng hộ, có một con trai của đại cổ đông này, lâu nay đeo đuổi yêu thương chị, nhưng chị thì không đồng ý, nhưng bây giờ do chuyện tìm người thừa kế này bị lấy ra làm thành tiền đặt cọc, cha của chị ép chị phải đáp ứng cánh cửa hôn sự này, chị thì chỉ muốn có thể kết hôn với người chị thích, em không ưa thích chị sao?
– Rất ưa thích, nhưng em cũng yêu thích chức nghiệp bây giờ của em, em cảm thấy cái công tác này có thể phát huy hết được năng lực của em, chị Phụng Tê à…em cũng biết, chị bất quá là ngộ biến tùng quyền, nhưng em hiểu rỏ thân phận của mình, cha của chị tuyệt đối sẽ không bao giờ gả chị cho em, chị cứ nói đi có phải không?
Đinh Nhị Cẩu nói cho cùng là cố kỵ thân phận khác biệt giữa hắn và Dương Phụng Tê, gia tộc của Dương Phụng Tê thuộc dạng cao sang giàu có, rất xem trọng dòng dõi môn đăng hộ đối, còn dòng dõi Đinh Nhị Cẩu có cái gì? Chỉ sợ ngay cả bước vào cửa nhà còn chưa được…..
– Uí trời… vì cái gì mà các người ai cũng ép buộc hết vậy, bộ dồn ta cho đến điên loạn thì các người mới hài lòng sao.
Dương Phụng Tê chứng kiến thái độ Đinh Nhị Cẩu như vậy, trong nội tâm vô cùng thất vọng, cô đứng lên về ngồi trên giường.
– Thật sự là do em mang hy vọng hảo huyền, có lẽ ngày đó trở đi khi chị thoát khỏi xiềng xích, chúng ta không nên gặp lại … em thừa nhận là em ích kỷ, ngấp nghé đến sắc đẹp của chị, cho nên mới ra tay cứu chị, nhưng bây giờ cũng đến thời điểm để kết thúc rồi, em chúc chị hạnh phúc, ngày mai em sẽ không đi đến thành phố Bạch Sơn, mà ở lại tại huyện Hải Dương, cám ơn chị đã vì huyện Hải Dương mà mở chi nhánh tại đây, dân chúng nhất định sẽ cảm kích chị, cũng vô cùng cảm kích tập đoàn Bàn Thạch, xin hẹn ngày gặp lại.
– Em cứ như vậy mà đi sao?
Dương Phụng Tê ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng bất lực, lâu nay cô đã trải qua sinh hoạt trên chốn thương trường ngươi lừa ta, ta gạt người, lòng của cô sớm trở nên lạnh lùng cứng rắn sắt đá, từ khi từ thôn Lô Gia Lĩnh chạy thoát, cô đã thề cả đời này cũng sẽ không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa, nhưng là không biết vì cái gì, duy chỉ có lúc đối mặt với Đinh Nhị Cẩu, tâm tư trong lòng của người đàn bà mới dần dần ấm lại, chỉ duy nhất lúc gặp hắn, Dương Phụng Tê mới có cảm giác được mình là một người đàn bà mềm yếu rất cần đến một bờ vai đàn ông để dựa vào.
Tình cảm vốn là ích kỷ, khiến Dương Phụng Tê muốn giữ Đinh Nhị Cẩu ở bên cạnh mình, có lẽ vì thế nên cô mới nói như vậy, hai người có thể không kết hôn, chỉ vẻn vẹn là mối quan hệ tình nhân cũng đã khiến cô rất thỏa mãn và an toàn, loại cảm giác thỏa mãn an toàn này đến từ cái đêm 2 hai người cùng nhau chạy trốn thoát khỏi thôn Lô Gia Lĩnh ở trên triền núi, tín nhiệm đến từ khi Đinh Nhị Cẩu vì cô đã không thương tiếc áp dụng kế mượn đao giết người đem Trần Tiêu Tử triệt để tống vào địa ngục, nhưng cái loại cảm giác an toàn thỏa mãn này có lẽ tại trong cuộc đời sau này sẽ không còn tồn tại nữa…
– Nếu em không đi, ở lại cũng đâu có giải quyết được cái gì đâu chứ?
Đinh Nhị Cẩu dừng bước lại, quay người lại nhìn Dương Phụng Tê.
Cô vội vàng đứng người lên, đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu, giang hai cánh tay đem Đinh Nhị Cẩu ôm lấy, nhỏ giọng nói:
– Ôm chặt chị… ôm chị mạnh lên… chỉ ôm chị một lần này, được không?
Cằm của cô đặt ở Đinh Nhị Cẩu trên bờ vai, vành tai hòa lẫn với tóc mai chạm vào nhau, lệ như suối trào, cô có cảm thấy bây giờ thật sự là đã mất hắn.
– Nếu sau này chị có thời gian, thì hãy đến huyện Hải Dương chơi, tại đây đang tại làm con đường, sau khi hoàn thành xong, giao thông qua lại rất dễ dàng.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, đem tay của mình đặt ở trên eo thon của Dương Phụng Tê, xoa lên nhè nhẹ, đây là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa chính cô cho hắn món tiền đầu tiên trong lúc khó khăn nhất của hắn, nhờ thế khiến cho hắn không cần vì tiền mà có tâm tư thời gian để tính toán chuyện tương lai, cũng nhờ thế mà sĩ đồ của hắn không cần đối mặt với sự hấp dẫn của kim tiền, giờ phút này hắn cũng không muốn mất đi Dương Phụng Tê, nhưng khi đối mặt với thiên kim kiều nữ, hắn lại không buông thả được tự ái của mình, vì nếu đống ý với Dương Phụng Tê, hắn chẳng khác nào là một gã đàn ông ăn bám, trước mắt thì có lẽ là hạnh phúc đấy, nhưng theo suy nghĩ của hắn, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc được cả đời.
– Cảm ơn chị… em vĩnh viễn nhớ đến chị cho dù còn đến hơi thở cuối cùng, cho nên chị không cần lo lắng chuyện sau này của em, chị cứ an tâm làm trọn trách nhiệm của một người chủ tịch tập đoàn, cứ xem như từ trước tới giờ chị chưa từng tới bao giờ huyện Hải Dương.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu tránh thoát khỏi hai tay của Dương Phụng Tê, bước nhanh rời đi, nhưng khóe mắt của hắn cay cay…
Thích xe bản tính của người đàn ông, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu vừa bước ra khỏi đại sảnh, xuyên thấu qua dãy cửa thủy tinh trong hành lang thì nhìn thấy trong sân khách sạn ngừng lại một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản dài, loại xe này đừng nói là tại huyện Hải Dương, mà là toàn bộ tỉnh Trung Nam cũng khó tìm ra được hai chiếc, hôm nay vậy mà lại có thể tại một khách sạn trông thấy cũng thật là kỳ lạ.
Nhớ lại vừa gặp mặt Dương Phụng Tê, theo suy đoán thì hắn cảm thấy không có khả năng là xe của cô, có thể là của nhà họ Dương, như vậy thì nhà họ Dương khẳng định là đến đây không chỉ là một mình Dương Phụng Tê, hắn không khỏi nghĩ tới người đã từng ra tay cứu mình là chú Long, có lẽ bây giờ chú Long đang ở đâu đó gần đây ở bên trong một góc khác quan sát mình.
Đinh Nhị Cẩu đoán không lầm, người có thể ngồi trên chiếc xe như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, mặc dù Dương Phụng Tê đã xác nhận sắp tiếp nhận vị trí của cha mình, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Bàn Thạch, nhưng cô không phải là một người thích khoe khoang, vậy chứng tỏ người của họ Dương đã đến đây rồi, lúc này đây cha của Dương Phụng Tê là Dương Đại Vĩ đang ở trong căn phòng sát vách, khi nghe tới tiếng mở cửa phòng bên, Dương Đại Vĩ ra hiệu chú Long đến thu hồi thiết bị nghe lén trên bàn, bởi vì ông vừa mới dùng bộ thiết bị này để nghe lén hết cuộc trò chuyện của Dương Phụng Tê và Đinh Nhị Cẩu ở phòng kết bên.
– Sao rồi? Đã nói xong?
Dương Đại Vĩ tự mình đi ra mở cửa, trông thấy con gái mình buồn bả, ông thở phào nhẹ nhõm hỏi.
– Bộ không phải cha đã nghe hết rồi sao mà còn hỏi?
Dương Phụng Tê mắt trắng không còn chút máu, giận dỗi nói ra.
– Chuyện này… ha ha, chẳng qua là cha cũng là vì con gái của cha thôi! Được rồi, không tức giận nữa, chúng ta đi thôi, quay trở lại thành phố Bạch Sơn, tại đây quả thực là không thể ở được, mùi vị gì thật sự là không chịu nổi.
Dương Đại Vĩ có vẻ không ưa thích hoàn cảnh tại đây, ông muốn mang Dương Phụng Tê nhanh chóng rời khỏi nơi này…
– Chú Long đi ra ngoài trước một chút, cháu muốn cùng với cha cháu nói mấy câu.
Dương Phụng Tê không thèm để ý chút nào đến ý muốn của Dương Đại Vĩ, cô quay đầu nói với chú Long.
Chú Long gật đầu, ra ngoài cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
– Bây giờ sao nào? Nếu con thật sự không đành lòng xa hắn, cha sẽ cho người bắt hắn đưa ra nước ngoài, đến lúc đó hắn có muốn trở về cũng không được, gạo nấu thành cơm thì xong rồi.
Dương Đại Vĩ ra vẻ mình rất nghĩa khí nói.
– Cha à, cha không hiểu đâu, trong những tháng ngày con còn cảm thấy mình bị bế tắc, đã từng đáp ứng hắn, con không cần danh phận, chỉ cả đời này ở bên cạnh hắn, hắn muốn làm gì thì con ở phía sau lưng ủng hộ hắn, nhưng bây giờ con đã nuốt lời, chính con vi phạm với lời hứa với hắn, con biết rằng hiện tại hắn trong lòng nhất định rất hận con.
Dương Phụng Tê lã chã ướt át nước mắt rơi.
Dương Đại Vĩ thở dài, cũng không thể làm gì khác hơn nên nói ra:
– Phụng Tê, cha hiểu con, nhưng cha cũng không muốn công ty này một tay cha sáng lập nên lại rơi vào tay của người khác, đây là cha muốn để lại tất cả tài sản cho chị em của con, em trai của con còn bé quá, cho nên cha không thể chiều theo ý của con được, chỉ cần em trai của con lớn lên có thể tiếp nhận, cha sẽ cũng sẽ không bao giờ quản đến chuyện riêng tư của con, khi ấy con có thể lựa chọn cuộc sống theo phương thức của mình, nhưng con cũng phải hiểu một điều, báo ân không nhất định là phải lấy thân ra báo đáp, con không phải là đã cho hắn 100 vạn sao, cái này cũng đã đủ rồi, đối với một người bình thường mà nói, 100 vạn đủ để sống cả đời rồi, cho nên con cũng không cần tự làm quá khó bản thân mình nữa.
Để lại một bình luận