Phương Lệ Hồng thất vọng khi thấy biểu hiện Đinh Nhị Cẩu, cô đang cảm kích Đinh Nhị Cẩu, cho nên đem hắn trở thành một người anh hùng hóa thân, nhưng trên thực tế lời nói Đinh Nhị Cẩu lúc này, khiến cho cô rất thất vọng.
– Được rồi, tôi không nói chuyện này nữa, bây giờ là chuyện của cá nhân, tôi muốn vào làm nhân viên biên chế ở trong bệnh viện huyện, anh có thể giúp tôi được không?
Cuối cùng, Phương Lệ Hồng nói ra nguyện vọng của mình.
– Tôi tại sao phải giúp cô…với lại tôi cũng không có năng lực mạnh như vậy.
Đinh Nhị Cẩu chỉ lo uống trà, một bình trà giống như đều bị thằng này uống hết, còn tách trà của Phương Lệ Hồng trước mặt cô cũng chưa động vào.
– Anh có… anh có khả năng này, đương nhiên, tôi cũng sẽ không để anh thiệt thòi, tôi đáp ứng … chung thân miễn phí trị liệu bệnh tật cho anh.. như thế nào được không? Nếu ở nước ngoài mà là bác sĩ tư, có tiền cũng chưa chắc mời được yêu cầu như vậy đấy, anh nghĩ kỹ đi…
Phương Lệ Hồng nói rất chân thành, nhưng khi nghe lại có cảm giác như là chuyện hài hước vậy.
– Cám ơn, tôi không dám nhận được sự ưu tiên như vậy đâu, hơn nữa tôi cho rằng thân thể của tôi còn rất khỏe mạnh, không cần gì có bác sĩ tư thăm khám, à… vì sao cô cứ một mực muốn công tác ở bệnh viện huyện, trong khi cô đang làm nghiên cứu sinh để lấy bằng thạc sĩ, làm chi cứ cần phải vào bệnh viện huyện, nếu cô muốn vào trong bệnh viện nào ở trên thành phố, ngược lại tôi thật ra có thể giúp được một tay, cô suy tính lại đi…
Đinh Nhị Cẩu nghĩ tới người bạn Thành Công, hắn ta có tài hô phong hoán vũ ở trên thành phố, chỉ là vô duyên vô cớ đi tìm người ta nhờ hỗ trợ, lại thêm món nợ nhân tình nên có điểm băn khoăn, dù sao thì nợ nhân tình giống như là quyển sổ, càng xé thì càng mỏng đi, đến lúc cần thì đã hết, trong khi một cô gái mà mình mới nhận thức biết mặt chưa đến một tuần, có đáng giá hay không ?
Tuy Phương Lệ Hồng xác thực là rất xinh đẹp, bằng không thì viện trưởng Vương Thành Sơn cũng sẽ không đeo đuổi cô quyết liệt như vậy, nhưng bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã không phải là một thằng vừa mới ra đời chưa có kinh nghiệm với phụ nữ, đồng thời theo bản tính của Đinh Nhị Cẩu, hắn lại ưa thích đàn bà lớn tuổi thành thục, theo hắn thì những người đàn bà kia mới mang lại cho hắn nhiều sảng khoái mà không phải tính toán lo âu gì nhiều, cho nên hắn thật sự cũng không muốn vì cô gái bác sĩ trẻ đẹp này mà tốn nhiều tâm tư đầu óc, chứ đừng nói chi là để cho hắn đi tìm tên hỗn đản Vương Thành Sơn kia mà cầu cạnh.
– Cha mẹ tôi đều ở nông thôn, tôi chỉ muốn ở tại bệnh viện huyện công tác, để có thể gần gủi về nhà chăm sóc cho cha mẹ, nếu đi lên làm ở bệnh viện trên thành phố Bạch Sơn đương nhiên là tốt rồi, nhưng tôi không có tiền mua nổi phòng ở, cha mẹ tôi thì ở xa quá nên không có biện pháp về thăm, cho nên chỉ có công tác tại bệnh viện huyện là tương đối khả thi nhất.
Phương Lệ Hồng nói ra việc này rất là nghiêm túc, nhận ra được, cô gái này là dạng người hiếu thuận, chính điều này khiến cho Đinh Nhị Cẩu đã mồ côi cha mẹ động lòng trắc ẩn.
– Giúp cô cũng không phải là không được … nhưng cô phải đáp ứng tôi một điều kiện.
– Anh cứ nói đi, hình như là ai có chức có quyền, việc gì cũng đều ra điều kiện hết cả….
Mặc dù không có nói rõ là tôi thật sự là rất buồn nôn con người như vậy, trong giọng nói Phương Lệ Hồng lạnh như băng đầy hàm xúc, tình huống lúc này so với ngày đó trong phòng làm việc của viện trưởng Vương Thành Sơn cũng không sai biệt lắm.
– Cô học y, để tôi giới thiệu cho cô với một ông lão được không?
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới ông lão Vương Gia Sơn người chuyên đi khiếu oan.
– Chủ nhiệm Đinh, nếu lời anh nói đó là đùa giỡn, tôi có thể cho rằng là không hề nghe qua, nhưng nếu đó là lời thật thì đó là một chuyện sỉ nhục tôi, ai cũng có lòng tự trọng đấy, anh cảm thấy nói như vậy thú vị lắm sao? Nếu tôi muốn tìm một người bảo hộ thì đâu có cần đến anh mà giới thiệu một ông lão cho tôi? Coi như tôi mắt chó đui mù, tiền trà nước tự anh trả đi, tôi nãy giờ một ngụm chưa uống, không cần gặp lại.
Phương Lệ Hồng tức giận khi nghe được Đinh Nhị Cẩu nói, quả thực là hắn đang sỉ nhục mình, vì vậy cô đứng người lên chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn thiếu chút nữa cầm tách trà lên tạt vào mặt Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Hì…tính tình cứng cỏi lắm, nhưng mà cô phải nghe tôi nói hết lời cái đã, không đáp ứng cũng chưa muộn, nếu cứ như vậy thì cứ coi như là tôi chưa nói a.
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, hiển nhiên hắn cũng hiểu là vừa rồi mình biểu đạt câu nói chưa rỏ ràng, khiến cho Phương Lệ Hồng nghỉ rằng hắn đang làm mai mối cho cô.
– Nói hết đi, để tôi xem người làm quan như anh vô sỉ đến cỡ nào.
Phương Lệ Hồng vốn là rời khỏi đây ngay, nhưng cô chưa cam tâm
– Ông lão này tên gọi là Vương Gia Sơn, là ông nội của tôi…
– Đợi một chút, cái gì ? Ông lão là Vương Gia Sơn, ông ta cùng với viện trưởng Vương Thành Sơn là quan hệ như thế nào? Anh em sao?
– Có thể để cho tôi nói hết lời được không? Nếu cứ như vậy thì cô không thích hợp để ra ngoài xã hội đâu, đầu tiên cô phải học được lắng nghe người khác nói chuyện, nói cách khác thì cô mới biết người ta muốn nói cái gì, chứ làm gì mà trong chốc lát, cô nhảy vào họng tôi chặn lại hết hai lần.
Phương Lệ Hồng bĩu môi, không nói nữa.
– Ông ấy là một thầy thuốc đông y, mặc dù không có bằng cấp cái gì hết, do tổ tiên truyền lại một số phương thuốc bí truyền, đối với một ít bệnh nghi nan tạp chứng trị liệu rất hiệu quả, ông lúc nào cũng muốn truyền nghề thầy thuốc cho tôi, nhưng chắc cô cũng biết, tôi cả ngày loay hoay như con quay, nào có thời gian để học cái kia, với lại tôi đây học hành không tới nơi tới chốn, so với cô tốt nghiệp chuyên ngành thì không cách nào so sánh được, điều kiện của tôi chỉ có một, cô bái ông ta làm thầy dạy, để cho ông đem những phương thuốc bí truyền với cách dùng thuốc chữa bệnh truyền lại cho cô, xem như là hoàn thành tâm nguyện cho ông, như thế nào được không?
– Há, là chuyện như thế này à, nhưng tôi tốt nghiệp trường y, đang học lấy bằng thạc sĩ, anh để cho tôi đi bái một ông thầy thuốc đông y làm thầy, nếu là truyền đi..
– Bác sĩ Phương, tôi nói cho cô biết, cô không cần nói cho tôi nghe những đạo lý lớn lao kia, tôi hiểu, nhưng cô nên nhớ Lý Thời Trân* đi thư cử nhân 3 lần đều rớt, nhưng ông ấy đã viết ra ” Bản thảo cương mục ” lừng danh, dân gian có cao nhân, cô đừng có xem thường người dân bên ngoài, cô chỉ cần trả lời đồng ý hay không…
(* Lý Thời Trân 1518–1593), tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, . Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục hoàn thành năm 1578, viết về công dụng trong đông y của các loại thảo dược, dược liệu Trung Hoa. Ông cũng được coi là một trong các nhà tự nhiên học vĩ đại nhất tại Trung Quốc, và ông rất quan tâm tới việc phân loại chính xác các thành phần thảo dược. Ngay từ nhỏ ông đã có chí hướng theo nghề y cứu người. Nhưng theo trào lưu xã hội phong kiến Trung Hoa trọng khoa cử để làm quan, sau ba lần thi cử nhân đều không đỗ, ông đã xin cha mình theo học y thuật và hành nghề thầy thuốc. Sau trên mười năm học tập gian nan, khi trên 30 tuổi, ông đã trở thành một thầy thuốc nổi tiếng khắp vùng…)
Tuy cho đến bây giờ Phương Lệ Hồng vẫn là chưa hoàn toàn tin tưởng vào câu chuyện của Đinh Nhị Cẩu, nhưng cũng có một chút vui mừng đấy, cái đó chính là chỉ cần mình đáp ứng Đinh Nhị Cẩu, như vậy Đinh Nhị Cẩu cũng đồng ý đi tìm tên hỗn đản Vương Thành Sơn kia nói chuyện, vậy thì mình có hi vọng vào bệnh viện huyện làm chính thức rồi.
– Anh nói là sự thật? Chỉ đơn giản như vậy sao?
Phương Lệ Hồng nữa tin nữa ngờ hỏi lại.
– Hừ…vậy cô còn muốn chuyện phức tạp hơn sao ? Bác sĩ Phương, tại vì cô có bằng cấp cao nên đầu óc suy nghĩ nhiều quá, cô càng cân nhắc thì lại thấy chuyện càng phức tạp, cuối cùng ngược lại là làm hỏng đại sự của mình, cô ngồi suy nghĩ đi, tôi đi vệ sinh rồi quay lại, nghe cô trả lời thì mới quyết định được….
Phương Lệ Hồng không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm, ngửa đầu lên thành ghế dựa nhìn lên trên trần nhà …
Sau khi quay trở lại Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Phương Lệ Hồng đầu vẫn ngữa lên trên ghế dựa, hai mắt khép lại cũng không biết suy nghĩ tới điều gì… hay là vì suốt đêm chưa ngủ nên giờ mỏi mệt ngủ quên, đây là lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu cùng với một cô gái trẻ ngồi tại một nơi an tĩnh, hoàn cảnh thật ưu nhã nói chuyện, âm nhạc êm ái tại trong phòng uống trà lượn lờ quanh quẩn, trong lúc vô tình lại khiến cho hào khí lộ ra có chút mập mờ, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, thậm chí cũng không đánh động Phương Lệ Hồng một câu….
Nhưng chuyện rắc rối lại là do tư thế ngồi của Phương Lệ Hồng, sau khi trực đếm ở bệnh viện xong, cô vội vã đi đến chỗ hẹn với Đinh Nhị Cẩu cho nên vẫn còn mặc cái áo váy Blouse trắng lúc này đã nhăn nhúm, làn gấu váy hướng lên trên đùi vài phần, mà bây giờ qua cái mặt bàn thủy tinh trong suốt, Đinh Nhị Cẩu phát hiện ra chỉ cần cố gắng hơi hạ thấp xuống, là có thể xem tới được hình dáng cái quần lót đang gắt ôm lấy cái mu âm hộ đẫy đà của Phương Lệ Hồng rồi, không kềm được, thỉnh thoảng hắn lại dùng ánh mắt nhìn hướng về dưới váy Phương Lệ Hồng, loại cảm giác mập mờ ẩn hiện này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu dần dần hưng phấn lên, toàn thân huyết dịch cũng bắt tập trung lại, kích động rồi, hai mắt hắn dần dần đỏ lên, bản chất dã thú loài chó trong thân thể hắn đã muốn phát tác, trước mắt hắn hiện giờ chỉ là bộ phận sinh dục của Phương Lệ Hồng, hắn cũng mặc kệ Phương Lệ Hồng hiện tại đang nhắm mắt suy nghĩ đến cái gì….
Phương Lệ Hồng thật ra chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, cô đang suy nghĩ đến đề nghị của hắn mà tìm cách trả lời, lại không nghe Đinh Nhị Cẩu nói gì, nên có chút kỳ lạ, cô mới hé mắt muốn nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, nhưng vừa nhìn thấy hành động của hắn, Phương Lệ Hồng không khỏi cắn nhẹ lên lên môi, bởi vì Phương Lệ Hồng chứng kiến, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lửa nóng, đang nhìn chằm chằm vào chính giữa hai chân của mình, dường như quên hết mọi chuyện, hiển nhiên là hắn đang nhìn nơi địa phương bí ẩn nhất trên thân thể của mình.
Ánh mắt kia phảng phất là con sói xám nhìn thấy con cừu trắng nhỏ, rất làm cho Phương Lệ Hồng phản cảm, nói cho cùng đàn ông không có một ai tốt, Vương Thành Sơn không là người tốt, cái này Đinh Trường Sinh cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nói cho cùng vẫn chỉ là nghĩ đến chuyện nam nữ, nhưng là cùng với Vương Thành Sơn so sánh, Đinh Trường Sinh duy nhất có ưu thế là tuổi trẻ, cao ráo đẹp trai còn có quyền thế, nếu bị cưỡng ép giao thân thể cho hắn thì cũng không làm cho người buồn nôn như lão heo mập viện trưởng Vương Thành Sơn..
Thật ra thì Phương Lệ Hồng đã hiến dâng đời con gái của mình cho người yêu trước ngày người yêu xuất ngoại làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nhưng thời gian thì dài, xa mặt cách lòng, tình cảm của bọn họ phai nhạt dần theo năm tháng, Phương Lệ Hồng chỉ có duy nhất một lần giao hợp khi bị phá thân mất trinh, thành ra cô cũng chưa kịp biết hưởng thụ khoái cảm của việc ân ái là vui sướng như thế nào, sau đó vì tiền đồ cô đã đè nén cảm xúc chuyện nam nữ, gìn giữ thân thể mà chuyên tâm học hành cho đến tận ngày hôm nay.
Trong suy nghĩ của Phương Lệ Hồng với điệu bộ Đinh Nhị Cẩu nhất định là sẽ đồng dạng như viện trưởng Vương đấy, lần này cô sẽ chủ động đứng lên lật mặt nạ của hắn rồi lui cắt, cương quyết không thể nào mới lần gặp mặt đầu tiên mà đã thất thân cho hắn được….
Nhưng lúc này đây Phương Lệ Hồng đã tính sai nước cờ, khi Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cái quần lót thoáng cái ở trước mặt của mình bại lộ ra, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm nóng lên, trong lúc nhất thời quên là Phương Lệ Hồng bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mở mắt, hắn khom người thấp xuống, từ nơi đó đánh giá cảnh tượng giữa hai chân của Phương Lệ Hồng.
Phương Lệ Hồng hôm nay mặc một quần lót màu trắng, cái quần lót nho nhỏ ôm không trọn hết cái mu âm hộ màu mỡ phong tình, khiến cho hai bên mép ngoài âm hộ đẫy đà có một phần nhỏ lộ ra bên ngoài, mép ngoài màu sắc hồng hào, hai bên mép ngoài còn có mấy sợi lông non đen nhạt đón gió run rẩy, khiến cho giữa hai chân Phương Lệ Hồng tràn đầy một loại hương vị hấp dẫn.
Đồng thời Đinh Nhị Cẩu cảm giác được hiện tại, tựa hồ đang có một cái mùi khai chua đang từ bên trong cái quần lót nhỏ Phương Lệ Hồng phát ra, cái mùi kia mặc dù có chút ngây ngấy nhưng lại là hương vị rất kích thích thần kinh người, ngửi được cái mùi này từ âm hộ của cô, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được dương vật lớn của mình thoáng cái lại phồng lớn lên vài phần.
Để lại một bình luận