Tưởng Văn Sơn rất tỉnh táo phân tích, những lời này thoạt nghe qua có chút cường điệu, nhưng Tưởng Hải Dương tuyệt đối tin vào lời này của Tưởng Văn Sơn, bởi vì nếu bình thường thì chính hắn cũng sẽ có hành động giống như vậy.
– Được rồi, để cháu đi sắp xếp.
Tưởng Hải Dương nói.
– Phải làm nhanh, chuyện này không thể kéo dài, phải giải quyết dứt khoát mà không lưu lại dấu vết nào, cha biết ở dưới tay con có người, cho nên nhất định phải làm sạch sẽ, hiểu chưa?
– Con biết rồi…
Tưởng Hải Dương nói.
– Ừ… để phòng ngừa chuyện bất trắc, con điều đến đây cho cha mấy người.
Tưởng Văn Sơn nói.
Tuy trong lòng Tưởng Hải Dương có chút chuyện chê cha mình giờ lá gan nhỏ đi, nhưng cũng phái ba tên đến bảo vệ.
…
Lần này tự mình đi Hồ Châu, Tưởng Hải Dương không mang theo ai ngoài Cát Hổ.
– Đại ca, chuyện này chỉ sợ không dễ làm, ngay cả người bị nhốt ở đâu chúng ta cũng không biết, chúng ta đi đâu mà tìm người này, Hồ Châu tuy rằng không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, đợi đến lúc tìm được, sợ rằng đã chậm.
Cát Hổ vừa lái xe vừa nói.
– Yên tâm… chúng ta nhất định có thể tìm được.
Tưởng Hải Dương đang suy tính làm như thế nào đem chuyện này xử lý tốt, kỳ thật hắn là không hạ thủ được, Trần Vượng Hải là cậu của hắn, cháu đối với cậu mà ra tay, thật đúng là có điểm táng tận lương tâm, nhưng cha của hắn đã nói rất rõ ràng, nếu như Trần Vượng Hải không chết, thì người chết như lại là Tưởng Văn Sơn…
Tưởng Hải Dương chỉ dẫn Cát Hổ lái xe đến bờ đê trên hồ Mã Lạc, mặc dù bờ đê hồ này trải qua bị vỡ, hiện tại đã đã sửa xong, nhưng bờ đê trong ngoài còn vá víu rách nát, cho nên với thời tiết này thì không có ai tới nơi đây, Tưởng Hải Dương đang đợi một người, trong điện thoại không tiện nói, nên lựa chọn chờ tại đây.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe hơi chạy tới, người bước xuống rõ ràng là công an cục phó bí thư Lâm Chí Sinh của ban kỷ luật thanh tra công an thành phố, Tưởng Hải Dương cười híp mắt nghênh đón.
– Phó bí thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì xảy ra chứ?
Tưởng Hải Dương cười nói, nhưng Lâm Chí Sinh thì lại cười không nổi, lúc nhận được điện thoại của Tưởng Hải Dương, thì hắn biết Tưởng Hải Dương nhất định là vì bản án của Trần Vượng Hải mà tới, nhưng xác thực là hắn không giúp đỡ được cái gì, vì đây là bản án đầu tiên của Lan Hiểu San sau khi tái xuất, cho nên cô tự mình ra tay…
– Tưởng thiếu gia, chuyện gì mà gấp gáp vậy.
Lâm Chí Sinh cười hỏi, ngươi đã diễn trò, thì ta cũng bồi ngươi diễn trò.
– Phó bí thư, tôi không tin là ông không biết ý đồ của tôi đến đây, nói rõ đi, tôi đến là vì chuyện của cậu tôi…
Tưởng Hải Dương không hề dông dài, liền trực tiếp hỏi.
– Tưởng thiếu gia, chuyện này tôi thật sự không giúp được cho cậu, vì bản án là do bí thư Lan Hiểu San tự mình bắt, tôi không xen tay vào được.
Lâm Chí Sinh trầm mặc một lát nói ra.
– Tôi biết, tôi cũng không cần ông hỗ trợ cái gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, cậu của tôi hiện giờ bị giam giữ chỗ nào, chút chuyện này chắc hẳn không thành vấn đề chứ, hơn nữa ta nghe nói gần đây cục công an thành phố biến hóa rất lợi hại, chẳng lẽ phó bí thư liền không muốn chuyển đổi vị trí công tác, tôi Tưởng Hải Dương làm việc trước giờ rất trượng nghĩa, ông thấy có đúng không?
– Chuyện này…
Lâm Chí Sinh quả thật là bị động tâm, hắn đang đấu tranh tư tưởng, chỉ cần nói một cái địa chỉ, thì mình cũng không có gì nguy hiểm, còn Tưởng Hải Dương muốn làm cái gì, đó là việc của hắn, từ khi Lan Hiểu San trở về đây, hắn bị cô ép tới không thở nổi, cho nên hắn cũng không phải là không muốn nhúc nhích, nhưng thật sự là không có người nào chống lưng, trước đây hắn và Đàm Quốc Khánh qua lại tương đối gần, nhưng từ khi Đàm Quốc Khánh mất tích, đến bây giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, cho nên khi nghe Tưởng Hải Dương nói xong lời này, tư tưởng Lâm Chí Sinh liền chao đảo.
– Phó bí thư, cơ hội khó mà được ah.
Tưởng Hải Dương đốt một điếu thuốc, bình thản nói ra.
– Nhà khách Vân Hải phòng 307, theo hướng tây đông.
Lâm Chí Sinh nói xong liền quay đầu lên xe, không quay đầu lại.
– Đi thôi… chúng ta cũng đi.
Tưởng Hải Dương nhìn theo chiếc xe của xoáy lên bụi đất đã đi xa, hắn cũng lên xe rời khỏi.
– Chúng ta giờ đến nhà khách Vân Hải sao?
Cát Hổ hỏi.
– Ừ, đi quan sát một chút đi, tôi ghi mấy chữ, tối nay cậu tìm cách vào, nếu như Trần Hải Vượng có thể nhìn thấy thì tốt rồi, tôi tin rằng hắn không phải là đồ đần, đi thôi.
Tưởng Hải Dương dựa người ngồi phía sau, tự hỏi tối nay nên hành động như thế nào.
Lúc này Lan Hiểu San đang ở tại nhà khách Vân Hải tiến thêm một bước xác minh những lời khai của Trần Vượng Hải, nhưng lúc này thì Trần Vượng Hải lại biểu hiện không phối hợp, bởi vì hắn thấy mình đã khi quá rõ ràng, nhưng con đàn bà này vẫn còn muốn xác minh chi tiết tỉ mỉ, nói thật chuyện đã trôi qua thời gian dài như vậy, hắn làm gì mà nhớ rõ rõ ràng như vậy.
– Mấy người không tin tôi thì thôi, Lan bí thư… tôi chỉ là cò con, còn người cần đụng đến thì mấy người không dám động đấy, cho nên cái manh mối này tôi khai ra cũng là đưa sai người rồi, cô chờ xem, sớm muộn gì cô cũng phải hối hận.
Trần Vượng Hải phách lối nói lớn tiếng, nhưng trong nội tâm của hắn thì âm lãnh, lúc này một chiếc xe chậm rãi chạy tới, ai nấy cũng đều không có chú ý tới người ở bên trong xe…
…
Trời vừa sập tối, Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông đi đến ngõ hẻm sau nhà ga xe lửa, bởi vì Hầu Nhị có thể nhận ra mặt của Đinh Nhị Cẩu, cho nên hắn ẩn mình trong xe, còn Lưu Chấn Đông tắc thì tới lui quan sát tìm chỗ nào động thủ cho phù hợp mà không làm kinh động đến những người khác, đây là một vấn đề tương đối khó, bởi vì tối nay tới đây chỉ có hai người bọn họ, Đinh Nhị Cẩu sợ mang theo nhiều người lại càng dễ lộ ra sơ hở.
Cùng lúc đó, bên ven đường cách nhà khách Vân Hải không xa, Cát Hổ lái xe, Tưởng Hải Dương ngồi ở hàng sau, hắn nhìn xem trong tay mình chỉ lên vài chữ to cùng với một tấm hình, trên tấm ảnh là của hình của hai mẹ con của mợ hắn, con gái của mợ hắn năm nay mười lăm tuổi rồi, đã trổ mã còn giống là một cô gái xinh xắn, lâu nay sống trong an nhàn sung sướng cũng khiến nhan sắc cùng vóc dáng mợ hắn cũng phong vận như xưa, trên tấm ảnh hai người là như là một đôi chị em, không phân được được đây chính là một đôi mẹ con.
– Nhất định phải làm để cho cậu của tôi nhìn thấy, chứ không còn cách nào khác, vấn đề là không thể để cho người Kỷ Ủy phát hiện, hiểu chưa?
Tưởng Hải Dương dặn dò.
– Hiểu rồi… em đi đây…
Cát Hổ cầm tấm ảnh chụp cùng tờ giấy bỏ vào trong túi quần, sau đó từ trong cốp xe lấy ra cuộn dây thừng.
Sau khi Cát Hổ đi rồi, Tưởng Hải Dương lái xe đi khỏi nơi này, chạy mãi cho đến cách đường cao tốc không xa, bên rừng cây nhỏ mới dừng xe lại, chờ Cát Hổ quay trở về.
Khoảng hơn mười giờ đêm, Lưu Chấn Đông bấm điện thoại của Đinh Nhị Cẩu:
– Đinh phó cục, thằng này quay trở về rồi, cậu xuống xe hướng qua bên này, chúng ta tại trong ngõ hẻm chận hắn lại, vị trí này vừa vặn.
– Được, cứ vậy mà hành động…
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, sau đó theo ven đường nhặt được một khúc gỗ của mấy căn nhà bị giải tỏa còn sót lại, ước chừng dài một mét, cần cừa thuận tay, chắp tay giấu khúc gỗ ở sau lưng, hướng trong ngõ hẻm đi đến, xa xa thấy được hai người một trước một sau đang đi tới.
Trước mặt là Hầu Nhị, phía sau là Lưu Chấn Đông, nhưng Hầu Nhị rất cảnh giác, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn sau lưng mình người này, phía trước lại có một người, cho nên hắn cảm thấy tựa như sắp có chuyện, âm thầm phòng bị, rút ra con dao bấm, chuẩn bị tùy lúc dốc sức liều mạng.
Đinh Nhị Cẩu khi đi đến, chỉ đi ngang qua bên cạnh người Hầu Nhị, chỉ liếc thoáng qua, để xác định có phải đúng là Hầu Nhị hay không, tuy trong ngõ nhỏ đèn đường không mờ mờ, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn thấy được khuôn mặt Hầu Nhị, đúng vậy… chính là hắn, nhưng là lúc này hai người đã ngược chiều đi qua rồi, Lưu Chấn Đông nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu không có động thủ, có chút kinh ngạc, vừa mới giơ tay lên chỉ vào Hầu Nhị muốn nói gì, thì thấy Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại, một nửa khúc gỗ liền hướng sau phần gáy Hầu Nhị đập tới.
Còn Hầu Nhị sau khi thấy Đinh Nhị Cẩu chỉ đi lướt qua bên người, rõ ràng là tinh thần buông lỏng, vậy có thể hai người này không vì mình mà đến, nhưng ý niệm này vừa mới nổi lên, thì nghe được sau đầu mình tiếng gió, lập tức đầu óc liền chìm vào trong bóng tối, bất tỉnh nhân sự.
– Đinh phó cục, hắn… không có sao chứ?
– Không có việc gì, tôi tính toán chính xác, khiêng hắn đi mau.
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn trước sau, cúi đầu nhặt lên con dao bấm trên mặt đất, Lưu Chấn Đông thầm nghĩ bất quá Đinh phó cục này ra tay cũng có chút tàn nhẫn quá.
Đến lúc đem được Hầu Nhị vào phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự cục công an, thì Hầu Nhị vẫn còn chưa có tỉnh lại.
Đinh Nhị Cẩu đứng người lên, cầm lên ly nước trên mặt bàn không biết là ai uống còn dư lại, đi đến trước ghế Hầu Nhị ngồi thẩm vấn, cúi đầu nhìn, thằng này vẫn còn đang hôn mê, còn Lưu Chấn Đông ngồi đang tra hỏi trước bàn, cầm trong tay bút giấy để ghi lời khai, nhưng nhìn bộ dáng của Hầu Nhị còn phải đợi một hồi nữa mới có thể tỉnh lại.
Đinh Nhị Cẩu đem ly nước tạt vào trên mặt của Hầu Nhị, thằng này rùng mình một cái, vậy mà chậm rãi tỉnh lạ, lúc mới bắt đầu cảnh tượng trước mắt mơ hồ, một lúc trôi qua mới nhìn thấy rõ, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu đã bước đến phía sau lưng của hắn, cho nên hắn đầu tiên nhìn thấy chính là Lưu Chấn Đông.
– Đại ca… chuyện gì vậy, nếu em làm không đúng việc gì, cứ nói cho huynh đệ một tiếng, huynh đệ em…
Hầu Nhị đã ở trong xã hội lăn lộn từ lâu, cho nên hắn cũng biết rõ lúc nào thì hoành hành, lúc nào thì nên chịu thua, lúc này rất hiển nhiên là hắn đang ở vào thế hạ phong, vì vậy cũng không hỏi đối phương là ai, mà là tranh thủ thời gian liền thừa nhận mình sai, để da thịt tránh gặp phải đau khổ vì bị đánh đá…
– Hầu Nhị, mày tỉnh lại chưa, xem đây là đâu?
Lưu Chấn Đông chỉ hàng chữ to trên tường: « Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị. »
– Em đã nói rồi, em phạm cái gì sai mà bắt em tới đây, anh nói cho em biết, em sẽ tự sửa sai ngay, tất cả đều là bạn bè làm gì mà nghiêm trọng thế chứ? Đội trưởng hình sự Hạ Bân là người quen mà, đã từng ăn cơm với nhau chứ đâu có xa lạ gì, cho huynh đệ một cơ hội đi nhé…
Hầu Nhị nói với Lưu Chấn Đông.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu chậm rãi bước đến trước mặt của hắn, đối với Hầu Nhị mà nói, người này hắn không có xa lạ gì, hơn nữa đại ca của hắn cũng đã từng nói, Đinh thư ký kia giờ đã lên làm phó cục trưởng công an rồi, cho nên đừng nên chọc giận hắn…
– Đinh… Đinh phó cục trưởng, em phạm tội gì vậy mà bắt em tới đây đến?
Hầu Nhị đầu xuất hiện trong nháy mắt vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, thầm nghĩ, chết rồi… trước kia những chuyện của mình thì Đinh Nhị Cẩu đã biết, không chừng bây giờ lại truy ra…
– Hầu Nhị, chỗ này đúng là ai bị sai lầm mà biết sửa lại là tốt, mày đã nói nếu làm chuyện sai sẽ sửa, đúng không? Vậy hãy chứng minh thành ý của mày đi nhé… À… thuận tiện nói cho mày biết, Hạ Bân đội trưởng kia đã bị ban kỷ luật thanh tra cục công an bắt mang đi rồi, cho nên tốt nhất là mày ăn ngay nói thật, đừng chậm trễ thời gian của chúng tao…
Đinh Nhị Cẩu bình tĩnh nói.
…
Nhà khách Vân Hải tuy là nơi bí mật của Kỷ ủy cục công an giữ người để điều tra, nhưng cũng không phải là thành lũy đao thương bất nhập, cái gọi là nơi nghiêm mật, chủ yếu vẫn là những gian phòng dành riêng cho việc nhốt người, lâu nay ban kỷ luật thanh tra của cục công an cũng chẳng có làm qua vụ án nào, cho nên phương tiện nơi này cũng đã rất cũ kỹ, trong phòng của Trần Vượng Hải có hai người đang giữ hắn xem tivi, ngoài cửa còn có hai người ngồi trên ghế dựa trực ban, hơn nữa cửa sổ cũng có chắn song sắt bảo vệ, cho nên cơ bản Trần Vượng Hải không có khả năng chạy trốn.
Cát Hổ leo tường đằng sau đột nhập vào nhà khách Vân Hải, trên lầu nhà khách cửa chính thì không vào được, hắn ở bên ngoài quan sát, phát hiện giam phòng 307 giam giữ Trần Vượng Hải có tấm màn che kín cửa sổ lại, làm cho Cát Hổ rất là khó xử, làm như thế nào mới có thể đem tấm hình này cùng tờ giấy đưa vào, đây mới là vấn đề mấu chốt.
Lấy cuộn dây thừng, bắn dính lên trên tầng cao nhất chỗ mái nhà, thử vài cái, Cát Hổ bắt đầu leo, mãi cho đến tầng cao nhất, đó là mái nhà lầu bốn, lúc này toàn bộ nhà khách Vân Hải chỉ có gian phòng 307 là đèn sáng, Cát Hổ cẩn thận bò xuống vào nơi ranh giới gian phòng 307, hắn không biết Trần Vượng Hải bên trong đang trong trạng thái như thế nào, cho nên chỉ có thể lặng lẽ tạo ra động tĩnh trên tấm kiếng cửa sổ, trông cậy vào Trần Vượng Hải có thể phát hiện ra tiếng ám hiệu.
Để lại một bình luận