Cuối cùng, Tào Tú Thiên bất đắc dĩ dưới sự bức bách của Đinh Nhị Cẩu phải lên xe số 8, chiếc xe này chỉ cần ai leo lên để chạy, thì tốt nhất là leo xuống chuẩn bị tiền lần sau thi lại là vừa.
Rất rõ lộ ra, chiếc xe này có vấn đề, Tào Tú Thiên, khó khăn lắm mới khởi động chạy, được đoạn ngắn thì lại chết máy…
– Đinh phó cục, chiếc xe này quả thật có vấn đề, chúng tôi lập tức tổ chức đại tu, tạm thời chiếc xe này không sử dụng nữa.
Tào Tú Thiên chủ yếu vẫn là thừa nhận sai lầm, nàng làm như nói như vậy thì có thể vượt qua bài kiểm tra này của Đinh Nhị Cẩu.
– Tào đội trưởng… chỉ có chiếc xe này thôi sao? Còn những chiếc xe khác thì như thế nào đây?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Um… những chiếc xe khác cũng rất nát, căn bản không có thể lái được…
Tào Tú Thiên vừa dứt lời, vây quanh ở chỗ này những người thi lấy bằng năm mồm bảy miệng la lên…
– Được rồi… tất cả mọi người giải tán đi, có còn muốn thi nữa hay không? Tất cả giải tán đi.
Cảnh sát mập đem đám người xua tản đi, lúc này Đinh Nhị Cẩu không có ngăn cản tên cảnh sát mập, bởi vì để bọn họ trút cơn giận không phải là biện pháp, mấu chốt là giải quyết vấn đề, có những việc phải giải quyết bên trong nội bộ, nói cách khác, việc ngày hôm nay truyền ra bên ngoài, cảnh sát Hồ Châu vừa mới tạo dựng lên một chút uy tín sẽ lập tức bị những tên bại hoại cảnh sát giao thông ở trong nơi khảo hạch lấy bằng lái này, làm tan tành không còn gì nữa.
– Đinh phó cục, chúng tôi biết lỗi rồi, lập tức sửa lại.
Tào Tú Thiên ưỡn ngực lên nói ra, tuy bộ ngực nàng vun tròn nảy nở, nhưng Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy vẫn không cảm giác, hắn xoay mặt nhìn xem cảnh tượng trong sân bãi cuộc thi thở dài…
– Được rồi, các người cứ tiếp tục đi, qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ tới thăm các người tình huống chỉnh đốn và cải cách như thế nào.
Đinh Nhị Cẩu nói xong quay người đi ra ngay.
– Ê… ê… còn tôi thì làm sao bây giờ đây?
Từ Kiều Kiều xem xét thấy hình như Đinh đại cục trưởng đã quên chuyện của mình, liền gào lên.
– Há, suýt chút nữa quên rồi, Tào đội trưởng… đây là bằng hữu tôi, thi trên mấy cái xe đồng nát của mấy người hết bốn lần rồi, hôm nay tôi mang cô ấy đến khảo thi lần thứ năm, chị xem đó mà làm, tôi đi trước đây.
– Ai, anh về trước thì tôi lấy cái gì mà trở về?
Từ Kiều Kiều lại la lên, nơi này cách nội thành một đoạn dài, tuyến xe buýt lại không có.
– Tự nghĩ biện pháp để về đi, tôi đi trước vì còn có việc.
Đinh Nhị Cẩu sau khi đi rồi, Từ Kiều Kiều còn dậm chân tức giận.
Đinh Nhị Cẩu sau đó một mình lái xe trở về nội thành, đến chỗ hẹn với Đỗ Sơn Khôi đưa xe trả lại cho hắn.
– Ha ha, có tin tức rồi…
– Há, có ảnh chụp không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, có…
Đinh Nhị Cẩu nghe qua rất hưng phấn, ngày đó sau khi chở Tiêu Hồng đến thẩm mỹ viện của Hạ Hà Tuệ, liền gọi Đỗ Sơn Khôi ra, nhờ hắn theo dõi chụp lén ảnh Tiêu Hồng, nhìn xem người đàn này đến cùng đang thông đồng cùng người nào.
Tuy Đinh Nhị Cẩu cùng Đỗ Sơn Khôi ở chung trong một cái khu cư xá, nhưng trên cơ bản đều là dùng điện thoại liên lạc, rất ít khi qua lại với nhau.
Cho nên lần này vừa bước vào gian phòng của Đỗ Sơn Khôi, Đinh Nhị thiếu chút nữa là bị ngất.
– Ai cha… sao anh không dọn dẹp đồ đạc cho gọn lại, chỗ này bề bộn như thế này làm sao người ở nổi?
– Khục, chỉ có một mình anh, nên đâu cần chú ý nhiều như vậy a, đến đây xem một chút này.
Đỗ Sơn Khôi bật máy tính lên, mở ra tấm ảnh chụp.
Đinh Nhị Cẩu nhìn qua, quả nhiên là hình ảnh Tiêu Hồng cùng một người đàn ông, người này lái một chiếc Chrysler 300 C, quả thật Đỗ Sơn Khôi đúng là cựu lính trinh sát, hành động vẫn không có gì thay đổi.
– Không có bị bọn họ phát hiện chứ?
Đinh Nhị Cẩu lo lắng hỏi.
– Tuyệt đối không có, bối cảnh tạm thời chưa có điều tra ra rõ ràng, người này tên gọi Thiệu Nhất Chu, tên thật hay giả thi không biết, em đem cái ảnh chụp này về, so sánh đối chiếu trên hệ thống của công an là được, theo quan sát của anh, quan hệ của hai người này không tầm thường.
Đỗ Sơn Khôi nói chuyện rất hàm súc…
– Có ý gì?
– Thiệu Nhất Chu tại thành đông thuê một gian phòng trong khách sạn Thánh Địa quốc tế, anh đi theo chân bọn họ, hai người ở chung bên trong gian phòng ít nhất hơn bốn tiếng đồng hồ, sau đó Tiêu Hồng một mình đi ra ngoài, Thiệu Nhất Chu không có đi theo tiễn đưa nàng.
– Ừ, vậy là có chút ý tứ, anh có biết người đàn bà này là ai không?
– Đừng nói là không phải tình nhân của em chứ?
Đỗ Sơn Khôi cười cười nói, giọng nói có chút hả hê, lời ngầm chính là thằng tiểu tử cũng có ngày bị đội nón xanh.
– Tình nhân của em? Ặc… nếu người đàn bà này là tình nhân của em mà theo người khác thì tốt rồi, em lập tức tác thành cho bọn họ, còn tặng cho bọn họ một phòng nhỏ kết hôn đây cho đỡ mệt.
Đinh Nhị Cẩu lườm Đỗ Sơn Khôi nói.
– Thật sự? Em độ lượng như vậy sao?
– Người đàn bà này anh cứ nhìn chằm chằm vào giùm em, hôm nào em kiếm một thiết bị theo dõi ghi hình và nghe lén sẽ đưa cho anh, nếu có thể được, anh gắn vào trong gian phòng của Thiệu Nhất Chu, ghi âm thu hình gì cũng được, chỉ cần lấy được chứng cứ là xong.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò nói.
– Người đàn bà này thật không phải là tình nhân của em? Chứ nếu muốn anh lập tức xử người đàn ông kia cho.
Đỗ Sơn Khôi nghi ngờ hỏi lại.
– Thật là không phải của em, chỉ cần anh nắm được chứng cứ, đây là việc trợ giúp tốt nhất giùm em, chuyện này có quan hệ không phải là chuyện đùa, nhất định anh phải cẩn thận, thà rằng không làm chứ đừng để bị phát hiện, hiểu chưa anh?
– Được, yên tâm đi…
– À… khi em về sẽ chuyển cho anh thêm năm vạn nguyên tiền…
– Thôi… không cần đâu, anh còn tiền, còn gì nữa không?
Đỗ Sơn Khôi nghe hắn nói về tiền thì tương đối cảm động, đó chính là Đinh Nhị Cẩu chưa từng có chờ hắn xin tiền, thì đều là sớm cho, hơn nữa cho còn không ít.
– Còn một chuyện, nơi lão đạo sĩ thỉnh thoảng anh cũng cần đi về thăm một chút, lão nhân gia cũng không dễ dàng khi chỉ có một mình.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
– Được, anh biết rồi, còn có một chuyện, anh gặp con gái của Khấu Đại Bằng, cô ấy cứ hỏi về tin tức của em, có phải là lâu lắm rồi em không gặp cô ấy…
– Vâng… dạo này em bận quá, để em bớt thời gian đến thăm, anh biết nơi ở của nhà họ chứ?
– Biết, ở phía đối diện khu dân cư nên kia, tôi thường xuyên gặp thím của em xuống lầu đổ rác.
– Vâng… em biết rồi…
…
Đối với chuyện nhà của Khấu Đại Bằng, tuy trước đây Đỗ Sơn Khôi lái xe cho ông ta, nhưng hiểu cũng không nhiều, cũng không biết Đinh Nhị Cẩu cùng nhà họ Khấu chẳng có thân thích quan hệ gì, cho nên Đỗ Sơn Khôi một mực tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu cùng nhà họ Khấu có quan hệ thân thích.
Sau khi xuống lầu, Đinh Nhị Cẩu đi thẳng ra ngoài, cũng không có ghé nhà của Triệu Hinh Nhã, hắn nghĩ đến Triệu Hinh Nhã cùng Khấu Oánh Oánh hai người chắc có lẽ phải ăn tết ở nơi đây rồi, nhưng nếu như thế không có đầy đủ người một nhà đoàn viên thì buồn đến thế nào, còn chi bằng đi ra ngoài du lịch cho khuây khỏa, vì vậy hắn đi rút ba mươi lăm vạn nguyên tiền mặt, chuyển khoản cho Đỗ Sơn Khôi năm vạn, rồi đến công ty du lịch mua tour du lịch mười ngày đến Hải Nam Tam Á cho Triệu Hinh Nhã và Khấu Oánh Oánh hết năm vạn nguyên tiền.
…
– Ha… a… là anh sao?
Nhìn theo trong mắt mèo của cánh cửa, nhìn thấy đứng ngoài cửa là Đinh Nhị Cẩu, Khấu Oánh Oánh kích động nhảy dựng lên.
– Chứ còn là ai? Mẹ của em đâu?
Đinh Nhị Cẩu quan sát trong gian phòng bày biện đơn giản, hỏi.
– Mẹ đang ở dưới bếp nấu cơm đâu… Mẹ ơi… anh Nhị Cẩu đến kìa…
Khấu Oánh Oánh la to lên.
– Hả… Trường Sinh đến rồi à, cái con bé này không biết lớn nhỏ, anh Trường Sinh của con hiện tại đang làm cục phó công an thành phố rồi, con vẫn gọi tên như thế, không hiểu quy củ gì cả.
– Khục… thím à… Oánh Oánh thích gọi thế nào thì cứ gọi, lâu lắm cháu chưa nghe được cái ngoại hiệu này, Oánh Oánh vừa gọi, cháu còn cảm thấy thân mật đây này.
Đinh Nhị Cẩu đem hoa quả mới mua đặt ở trên bàn.
– Bây giờ gọi vậy cũng không được, hôm nay rãnh sao? Ở lại đây ăn cơm đi.
Triệu Hinh Nhã nói.
– Vâng… nghe được mùi thơm quá, thím làm món gì ngon vậy?
– Sắp bước sang năm mới rồi, thím làm một ít món, Trường Sinh tết âm lịch cháu ở đâu? Tại Hồ Châu sao?
Triệu Hinh Nhã hỏi.
– Cháu ở đâu cũng qua được, đã đáp ứng với Trọng cục trưởng tài chính rồi, chắc cháu đi tới Bắc Kinh. À… thím… cũng không cần phải làm món ăn để dành cho tết âm lịch đâu, bận rộn cả năm rồi, đi ra ngoài du lịch chơi đi…
Trời lạnh nên sắc trời luôn tối sớm, trải qua một đường bôn ba, rốt cục trước khi trời tối thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã tới thôn nhà của Lăng Sam, bên cạnh con đường nhỏ Đinh Nhị Cẩu đem xe dừng lại.
– Sai vậy? Còn chưa tới nhà mà, anh không muốn vào nhà của em cho biết sao?
Lăng Sam hỏi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra:
– Anh ngại gặp cha mẹ của em, để dịp khác đi nhé.
– Hừ… em hiểu mà, anh không muốn gánh trách nhiệm với em, chuyện này em cũng nghĩ qua, em còn hai năm nữa tốt nghiệp, vì không ở bên cạnh anh, cho nên hai năm nữa anh phải cùng em kết hôn, việc này không có thương lượng, nếu anh không kết hôn cùng em, em sẽ chết cho anh xem, còn nữa… chuyện của chúng ta, em sẽ ghi lại thành câu chuyện phát tán trên mạng, lại để cho mọi người đều biết anh phụ lòng em, để nhìn xem đến đến lúc đó anh sẽ kết thúc ra sao…
Lăng Sam bình thản nói.
– Này… nhưng em phải cho anh có chút thời gian chứ, việc này đối với anh mà nói có chút đột ngột ah.
Đinh Nhị Cẩu mới biết, đã từng tránh né các cô gái, chỉ có lần này không thể tự kiềm chế nên đã sa vào một vũng bùn.
– Em đã cho anh thời gian, hai năm còn chưa đủ sao? Em rất rộng lượng rồi đấy, anh còn muốn thế nào?
Lăng Sam cố nén trong nội tâm mình đắc ý nói.
– Được, anh đáp ứng em, nhưng lần này vào nhà em được không?
Đinh Nhị Cẩu vẫn không muốn hiện thân.
– Không được, vì mãi đến mùng 1 tết em mới về nhà, em phải giới thiệu anh cho cha mẹ biết, chứ không là em sẽ bị mắng…
Lăng Sam nói rất là chân thật đáng tin, Đinh Nhị Cẩu phản bác không được…
– Vậy được rồi, chúng ta cũng không thể vào nhà mà tay không, gần đây có nơi nào bán đồ không, chúng ta ghé qua mua chút ít quà…
Đinh Nhị Cẩu nói ra, nghe qua Lăng Sam trong long rất mát mẻ, nàng đã xem Đinh Nhị Cẩu là chồng tương lai của mình, cho nên phải cho mình có chút mặt mũi.
Vì vậy hai người chạy xe trở lại trên thị trấn, ghé siêu thị, mua một bọc quà lớn mang về nhà Lăng Sam.
– Đầu tiên nói trước, anh chỉ ghé một chút, tại đơn vị có việc, anh phải trở về xử lý đấy.
– Em biết rồi, sẽ không làm chậm trễ anh.
Lăng Sam ngoài miệng nói chuyện, nhưng trên khóe miệng lại vểnh lên.
Đối với con gái đột nhiên trở về, cha mẹ của Lăng Sam đương nhiên rất là cao hứng, nhưng lại dẫn theo một người thanh niên trở về còn có bao lớn bao nhỏ quà màng theo, là người ở nông thôn, nên cha mẹ Lăng Sam cảm thấy rất là nở mặt nở mày, nhưng đáng tiếc là bọn họ về trễ, nên trên đường cái giờ đã vắng người, ai cũng không thấy được tràng diện này.
– Mẹ, chúc mừng năm mới, đây là bạn trai ta Đinh Trường Sinh. Anh còn đây là cha mẹ em.
Lăng Sam giới thiệu nói.
– Con chào cô chú, chúc mừng năm mới.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy mẹ của Lăng Sam tầm khoảng 45, 46 tuổi, nàng cũng là một người đàn bà xinh đẹp, dáng người đẫy đà tròn trịa giống như đa số những người đàn bà khác ở vùng nông thôn, trái ngược là cha của nàng thì có vẻ ốm yếu gầy gò hư nhược…
– Được rồi, vào trong phòng khách… ngồi đi… ngồi đi…
Mẹ của Lăng Sam kích động nên nói năng hơi lắp bắp, nhưng cha của nàng thì ngay cả một lời nói đều không nói, cũng nhìn ra được, người một nhà đều là người chân chất, vì thế làm cho Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ tới cha mẹ của mình…
– Các con ăn cơm chưa? Để mẹ nấu sủi cảo cho các con ăn nhé.
Mẹ Lăng Sam nói, đồng thời kéo cha Lăng Sam ra khỏi phòng khách.
– Cô ạ… thôi khỏi, cháu…
Đinh Nhị Cẩu chưa nói hết, đã bị Lăng Sam thò tay bịt miệng lại.
– Mẹ… nấu nhiều một chút, tụi con đói bụng rồi…
Lăng Sam nói ra.
– Này… anh đã nói ngồi một chút rồi phải đi, đừng làm phiền mẹ, lúc trên đường anh ghé quán nào ăn tạm là được rồi…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Anh ngồi một lát nữa không được sau? Cha mẹ nhiệt tình như vậy, lúc này anh lại đi, có thấy mình quá đáng không?
Lăng Sam khoác cánh tay Đinh Nhị Cẩu nói, Đinh Nhị Cẩu có cảm giác mình như là lọt vào trong bẫy Lăng Sam sắp đặt đã xong, ngay từ đầu trên Bắc Kinh đã là như vậy, cho tới bây giờ vẫn là như thế.
…
– Tiểu Đinh, mẹ nghe Lăng sam nói, cháu đã đi làm việc?
Mẹ Lăng Sam nhìn xem hai người ăn sủi cảo hỏi.
Để lại một bình luận