Ông lão vui vẻ nói.
…
Nghe đến đó, Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông liếc mắt nhìn nhau, tựa như đã phát hiện ra điều gì đó.
– Há, vậy sao? Cháu nghe nói lúc trước trong khu cư xá đã xảy ra một vụ nổ tung chết người, bác có biết không vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhận lấy bát mì hoành thánh của ông chủ đưa tới rồi hỏi.
– Biết rõ… nhưng cậu là ai? Hỏi những thứ này làm gì? Nghe nói người chết là một cục trưởng của cục tài chính… Ai dà… làm quan lớn như vậy, mà chết oan chết uổng, ha ha… bây giờ suy nghĩ lại, làm dân chúng bình thường cũng tốt hơn, đúng không?
Ông chủ quán nghĩ rất thoáng, còn biết tự an ủi mình cho thanh thản.
– Cháu là người của cục công an, đang điều tra vụ án này, ngày đó lúc bạo tạc nổ tung, lúc đó bác cũng đang bán mì hoành thánh?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ nhẹ hỏi.
– Ừ, đúng vậy, chỉ là lúc nghe được bên trong có tiếng nổ, không lâu sau tôi liền dẹp quán, tại đây hò hét náo loạn, cũng không có làm ăn được gì.
– Vậy trước khi có vụ nổ, bác có gì thấy có gì khác thường không vậy? Ví dụ có chuyện gì phát sinh mà bây giờ khi nhớ lại thì bác tương đối khắc sâu trong đầu.
Đinh Nhị Cẩu tiến thêm một bước dẫn dắt hỏi.
– Nhớ lại khắc sâu… Ừ… cũng thật là có, hai tên khốn kiếp côn đồ kia ăn hết hai tô mì hoành thánh không trả tiền, lúc bên trong xảy ra vụ nổ, bọn chúng bỏ chạy vào xem náo nhiệt cũng không quay lại trả tiền.
Ông chủ nói liên tục, Lưu Chấn Đông vừa ăn mì hoành thánh vừa mỉm cười, nhìn qua thì thấy Đinh Nhị Cẩu rất chăm chú lắng nghe, ông chủ quán này thì cảnh sát trong cục phá án cũng từng đã hỏi qua, nhưng không hỏi ra được cái gì quan trọng, còn Lưu Chấn Đông thì không biết rõ, vì vụ án này lúc đó Hạ Bân làm đội trưởng không có phân công Lưu Chấn Đông tham dự điều tra.
– Đợi một chút, bác nói hai cái tên côn đồ không trả tiền mì hoành thánh, bác có biết bọn họ không?
– Um… không biết, bất quá trước vụ nổ vài ngày ngược thì thường xuyên thấy bọn họ đến nơi đây ăn mì, tôi còn tưởng rằng bọn họ mới dọn đến ở trong khu cư xá, cho nên ngày hôm sau vụ nổ, tôi còn tưởng bọn họ quay lại trả tiền mì hoành thánh, nào ngờ mất tiêu luôn tới giờ.
Ông chủ quá bực mình nói ra.
– Ha ha… bác cũng đừng bực tức nữa, nếu gặp lại hai tên côn đồ đó, bác còn có thể nhận ra được không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Được chứ… thời gian trôi qua cũng không bao lâu, thôi… chỉ là hai tô mì hoành thánh… cũng không cần.
Cuối cùng thì ông chủ quán nói xong cũng cười ha hả…
Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Chấn Đông ăn xong mì hoành thánh, Đinh Nhị Cẩu đưa cho ông chủ quán một trăm khối tiền, ông chủ quán khó xử.
– Này… tôi không có tiền lẻ để thối…
– Bác à… không cần thối lại đâu, coi như là cháu thay hai tên kia trả lại cho bác tiền mì hoành thánh.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Vậy, sao được cũng còn dư nhiều lắm, thôi như vậy đi, cất tiền đi… lần sau đến ăn trả lại cho tôi cũng được… tôi tin các cậu…
Ông chủ còn đang tính nói, thì Đinh Nhị Cẩu để tiền lại kéo Lưu Chấn Đông đi ra ngoài rồi.
Hai người về tới trên xe Lưu Chấn Đông, Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc, đưa cho Lưu Chấn Đông một điếu, hỏi.
– Chấn Đông, anh cảm thấy hai tên kia trùng hợp xuất hiện ở trong khu cư xá, sau đó xảy ra vụ án nổ tung lại lặng lẽ biến mất?
– Đinh phó cục, tôi thật có chút bội phục cậu rồi, dù cậu không phải xuất thân chuyên nghiệp về mảnh hình sự, mà rõ ràng quan sát tỉ mỉ như vậy, nếu như đúng theo suy luận của cậu, như vậy hai tên kia rất có thể là có chút liên quan, nhưng dựa theo ông lão bán mì hoành thánh miêu tả, rất có thể hai tên này cùng với hung thủ tạo ra vụ nổ nổ không có đối mặt, bằng không sau khi nổ, bọn chúng cũng sẽ không chạy vào trong khu cư xá nhìn xem tình huống…
– Ừ, anh nói rất đúng, đi… chúng ta trở về cục công an xem lại hình ảnh camera tại đây mà chúng ta còn lưu giữ.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Đây là bản án đầu tiên của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa còn là một đại án, cho nên hắn rất hưng phấn, cùng với Lưu Chấn Đông về cục công an thành phố, lúc này trong đại lâu đã không còn người, hai người tìm ra băng ghi hình, bắt đầu xem lại, chuyện dò tìm xem đi xem lại lại trên băng hình là một kiểu tra tấn người sống, đây là một việc làm rất là khô khan.
Bọn họ dò theo theo thời gian trước khi vụ nổ phát sinh, cho nên khi nhìn thấy lúc Khang Minh Đức chạy xe vào cổng, Đinh Nhị Cẩu mở to hai mắt nhìn kỹ, hắn rõ ràng thấy được một khuôn mặt quen thuộc đó là Hầu Nhị, do đó đụng mặt thằng này hai lần tại nhà ga xe lửa, cho nên đối với thằng này, hắn có ấn tượng rất sâu, chỉ là Hầu Nhị có phải là theo dõi Khang Minh Đức tới nơi này, hay là chỉ là trùng hợp…
– Chấn Đông, thằng này thì tôi biết, tại khu vực nhà ga là một tên côn đồ, anh tua lại về một ngày trước đó, để nhìn xem một hôm đó Khang Minh Đức lúc trở về nhà, thằng này có xuất hiện hay không, nếu quả là có mắt hắn, thì chúng ta có thể khẳng định thằng này chính là một trong hai thằng côn đồ kia, đến lúc đó đem đến cho ông chủ quán bán mì hoành thánh nhận mặt.
– Vâng…
Lưu Chấn Đông cũng rất hưng phấn, không ngờ tới Đinh Nhị Cẩu đã tìm đúng đường đi, nếu như bắt đầu từ chỗ này đột phá, như vậy vụ án này xem ra có thể phá được.
Quả nhiên không ngoài Đinh Nhị Cẩu sở liệu, trước 4, 5 ngày nhà Khang Minh Đức phát sinh vụ nổ, đều là có hai thằng này đi theo sau Khang Minh Đức vào trong cư xá, như vậy thì Hầu Nhị cùng Khang Minh Đức đến cùng có quan hệ gì, tại sao lại phải bám theo Khang Minh Đức đây này? Theo lý thuyết, một tên côn đồ lưu manh, một là đường đường Cục trưởng cục tài chính, cả hai phát sinh có quan hệ với nhau thì khả năng rất thấp, nếu như dựa theo cái lý này luận của Đinh Nhị Cẩu, như vậy Hầu Nhị rất có thể chỉ là đến đây để tiến hành điều nghiên địa hình cho hung thủ ra tay…
– Đinh phó cục, chúng ta khi nào thì đi bắt người?
Lưu Chấn Đông phấn chấn nói.
– Um… không gấp, đã có phương hướng xác định, hiện tại tình hình trong cục rất phức tạp, trừ anh ra, tôi chưa tin người khác, cho nên chuyện này trước mắt không nên tiết lộ ra, hơn nữa nếu như thằng này còn sống ở đó, như vậy thì đồng nghĩa đối phương vẫn chưa biết chúng ta đã nắm được đầu mối, nếu không thì hai thằng này đã sớm chết rồi, hôm nay về ngủ, ngày mai anh với tôi đến khu nhà ga xe lửa, nếu thằng này không về nhà ăn tết, thì chỉ quanh quẩn bên cạnh nhà ga xe lửa này thôi, huống hồ đối với bọn chúng trong những ngày tết âm lịch này, khu nhà ga là một cơ hội phát tài rất tốt với nghề của bọn chúng.
Có thể là đã quen thuộc mùi trên người Đinh Nhị Cẩu, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu cởi quần áo leo lên giường nằm, Hạ Hà Tuệ đang nhắm hai mắt ngủ, hơi chuyển mình rồi ôm lấy Đinh Nhị Cẩu ngủ tiếp đi, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đinh Nhị Cẩu nghe tiếng lục đục trong phòng bếp, thì mới giật mình phát hiện Hạ Hà Tuệ đã không còn ở bên cạnh người.
– Dậy sớm thế, mấy ngày nay đâu có khách khứa gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe…
Đinh Nhị Cẩu mặc áo vào rồi nói ra.
– Quen rồi đâu có ngủ thêm được, bộ em lại muốn đi ra ngoài hả, chị đang làm điểm tâm sáng đây này.
Hạ Hà Tuệ nhoẻn miệng cười nói.
– Sao hiền lành tận tâm quá vậy, hay là để em cưới chị cho rồi nhé?
– Em có dám bỏ tất cả những người đàn bà khác để cưới chị không? Hôm nay một người, ngày mai một người, làm sao mà chị chịu được, chúng ta cứ như vậy là tốt nhất, À… mấy ngày trước, có một người tên là Triệu Hinh Nhã làm giáo viên có đến tìm em, bảo là có chuyện muốn gặp em, chị có hỏi nhưng cô ấy không nói, có một cô gái cũng đi theo, nhưng nhìn qua tinh thần không tốt lắm.
Hạ Hà Tuệ nói.
– Um… có chuyện đó sao? Chờ một chút để em gọi điện thoại hỏi thử xem sao.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng có chút sợ nói.
– Trường Sinh… em nói cho chị biết, giữa em và cô ấy có quan hệ gì không?
Hạ Hà Tuệ cong miệng hỏi.
– Có quan hệ… đó là thím của em, trước kia chú cũng là lãnh đạo của em, hơn nữa còn là ân nhân của em, có chuyện gì vậy?
– Hừ, em biết là chị muốn hỏi là ý gì, chị cho em biết, tốt nhất là em không cưỡi lên trên người cô ấy, người đàn bà này không đơn giản giống như là em nghĩ đâu, nghe nói trước kia cô ấy đã làm qua bán hàng đa cấp đúng không?
Hạ Hà Tuệ hỏi.
– Hình như là thế, nhưng đó là chuyện lúc trước, hiện tại đã nghỉ làm việc đó rồi.
– Chị không phải nói chuyện này, mà nói người đàn bà này rất có tâm kế, tốt nhất là em giữ mình trong sạch trước cô ấy, những người đàn bà khác thì chị không biết, nhưng đối với người đàn bà này chị nhìn không thấu, cho nên rất lo lắng cho em.
– Vâng… em biết rồi, cảm ơn.
Đinh Nhị Cẩu lúng túng cười cười nói.
…
Lưu Chấn Đông lái xe cá nhân của mình, để tránh đánh động mục tiêu.
– Đinh phó cục, cậu có chắc là thằng này hoạt động ơ khu vực này?
Lưu Chấn Đông có chút không tự tin hỏi.
– Chắc đấy, nhưng có một vấn đề phiền toái, bây giờ không thể trắng trợn bắt nó, phải âm thầm bắt, không thể để cho người khác biết, đây là điều trọng yếu nhất, để tránh đánh rắn động cỏ.
Xe chạy tại bên cạnh đường nhỏ nhà ga xe lửa, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở phía sau, Lưu Chấn Đông lái xe, khi đi đến phía sau nhà ga nơi phố buôn bán, Đinh Nhị Cẩu liếc mắt liền nhìn thấy đi ra đúng là Hầu Nhị, nhìn dáng vẻ thằng này thì vừa mới thức dậy rời giường, trên người chỉ mặc quần áo ngắn, bởi vì này vùng này đang giải tỏa di dời, cho nên nhà cửa bị hủy nham nhở, thằng này tùy ý tìm một góc tường bắt đầu đi tiểu.
– Chấn Đông… anh xem một chút phải hay là thằng này ở trong camera?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ừ, có chút giống, bây giờ tính sau đây?
Lưu Chấn Đông hỏi.
– Tiếp tục đi, bây giờ thì bắt không được, có thể trong phòng của hắn còn có người, với lại nó ăn mặc như thế vừa đi ra ngoài tiểu tiện, nếu như không có chuyện gì xảy ra bất trắc, thì không có ai tự nhiên mà biến mất, vì thế khiến cho những người khác cảnh giác, nhớ kỹ chỗ này, thằng này đến bây giờ mới rời giường, điều này chứng tỏ đêm đi ra ngoài đến rất khuya, chúng ta buổi tối chặn bắt ngay tại trên con đường này lúc hắn về nhà… đi thôi, đừng để hắn nghi ngờ.
Đinh Nhị Cẩu sắp xếp nói.
Vừa mới trở lại trong cục công an thì Đinh Nhị Cẩu liền nhận được điện thoại của Trịnh Hiểu Ngải…
– Này… Đinh phó cục trưởng, em có ý gì vậy, đem hai cô gái kia ném cho chị xong thì mặc kệ, định để cho chị quản hai cô gái này cả đời hả?
Trịnh Hiểu Ngải ở trong điện thoại biểu đạt bất mãn nói.
– Ha ha… cảm ơn chị, mấy ngày nay em bận quá, nên quên đi, thế nào hai cô gái đó không gây thêm phiền toái cho chị chứ?
Đinh Nhị Cẩu Bất không biết ngượng mà còn hỏi.
– Em không thấy ngại mà còn cười được à, thật sự là phục em rồi, suốt ngày em bề bộn ở bên ngoài, còn hai cô gái này thì buồn bực ở trong nhà của chị, đây coi là là chuyện gì xảy ra vậy?
Trịnh Hiểu Ngải tiếp tục cằn nhằn nói.
– Tốt rồi… tốt rồi em nhờ chị được thay em chiếu cố bọn họ một chút, được rồi… em sẽ đền bù tổn thất cho chị… hay là chúng ta tìm một chỗ nhà hàng ăn cái gì đi…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nằm mơ đi, ăn nhà hàng xong thì đuổi chị về là xong chuyện à?
Trịnh Hiểu Ngải nổi giận rồi.
– Thì em sẽ hy sinh thân mình suốt một đêm, như thế nào đây, được chưa?
Đinh Nhị Cẩu vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đúng lúc này đã tiến vào văn phòng mình, đang bận tìm cái chìa khóa mở cửa nên không có chú ý đến phía sau đến lúc chìa khóa chọc ổ khóa mới nhìn lại, sau lưng hắn lại là Lan Hiểu San.
– Không được… chị muốn hai đêm mới đủ…
– Được rồi… em có khách, lát nữa trò chuyện lại…
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại.
– Lan bí thư… có việc gì…
– Hà… Đinh phó cục bề bộn nhiều việc quá, vì ai mà định hy sinh thân mình suốt một đêm vậy?
Lan Hiểu San mỉm cười hỏi.
– Hì… chỉ là nói đùa thôi, vào trong nói chuyện…
Đinh Nhị Cẩu đẩy ra cửa phòng làm việc của mình mời Lan Hiểu San vào.
Lan Hiểu San đi theo sau Đinh Nhị Cẩu vào văn phòng, chợt thấy Lan Hiểu San chủ động đóng cửa lại, làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng có phần bất ngờ, xem ra Lan Hiểu San thật sự có việc quan trọng cần nói.
– Xin mời ngồi, Lan bí thư… uống chút gì không?
– Không cần, chị tới là có chuyện phải nói với em, chuyện này chị chưa có báo cáo lên lãnh đạo thành phố, nhưng trước sau gì cũng phải chuyển báo, nhưng xét thấy theo tình huống, chị muốn em phỏng đoán chuyện này nên báo cáo như thế cho tốt.
– Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế, xảy ra chuyện gì sao?
– Trần Vượng Hải đã mở miệng khai, nhưng thà rằng hắn không khai ra còn dễ xử hơn, bây giờ làm chị gặp phải khó khăn, hắn khai ra anh rễ của hắn là Tưởng Văn Sơn, chuyện này phải để lãnh đạo Thành ủy quyết định, em thấy sao?
Để lại một bình luận