– Ừ, vậy thì đi đi, cùng Chu Hồng Kỳ mau chóng bàn giao, dù ở đâu chú vẫn xem cháu làm con đao của mình, ở đâu có động sẽ đem cháu điều qua, cháu sẽ không trách chú chứ.
Thạch Ái Quốc nói có chút chân tình…
– Bí thư, cháu là thuộc hạ của chú, cháu nguyện ý làm cây đao của chú, điều này nói rõ năng lực của cháu có, cái này cũng là vinh hạnh của cháu, cháu lại được rèn luyện thêm, vì thế lúc nào cháu cũng muốn tiếp tục làm cây đao này…
Đinh Nhị Cẩu kích động nói.
Rời khỏi nhà của Thạch Ái Quốc, Đinh Nhị Cẩu hướng về bên phải nhìn, không đến 100m là nhà của La Bàn Hạ, có lẽ cũng nên đến thăm chúc tết, nhưng suy tính không đến ba giây đồng hồ, hắn đã bác bỏ ý nghĩ này của mình, không nói trước là Thạch Ái Quốc ở trong nhà có thể nhìn theo hắn, tình thế bây giờ cũng không cho phép hắn làm như vậy, cho nên lên xe chạy thẳng ra ngoài.
Kế tiếp là đến nhà Cố Thanh Sơn, tuy đêm 30 giao thừa có gọi điện thoại, nhưng đầu năm vẫn phải đến thăm chúc tết, với tư cách chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố, trong nhà Cố Thanh Sơn Gia đương nhiên là không thiếu người đến chúc tết, cho nên lúc Đinh Nhị Cẩu đến, thì gặp Đường Linh Linh vụ phó khu trưởng khu Tân Hồ ngay tại trong nhà Cố Thanh Sơn.
– Tiểu Đinh thế nào? Trên Bắc Kinh năm mới có vui không?
Cố Thanh Sơn hỏi.
– Dạ cũng vui… con qua đêm tại nhà khách của Hồ Châu, nhưng cháu nghĩ Bắc Kinh cũng không có náo nhiệt bằng Hồ Châu của chúng ta, trên đường cháu thấy ở đây có rất nhiều xác pháo, Đường khu trưởng, chúc mừng năm mới.
– À… Đinh phó cục, cô đang cùng với Cố chủ nhiệm thảo luận về vấn đề pháo này, tối giao thừa bởi vì đốt pháo mà gây hoả hoạn tới bảy nơi, người bị thương vì pháo có hơn 50 người vào bệnh viện, cháu nói thử xem đốt pháo thì có cái gì tốt chứ.
Đường Linh Linh nói ra.
– Đúng là mọi thứ đều có lợi lại có hại, cha nuôi, mẹ nuôi đâu rồi, mà con không thấy?
Đinh Nhị Cẩu quay nhìn phía trong phòng, không có trông thấy thân ảnh của Dương Hiểu.
– Hai mẹ con đi dạo phố rồi…
– Há, vậy sao… giờ con cũng đi đây, trưa nay còn quay trở lại dùng cơm…
– Ừ, con đi đi, nhớ trưa trở lại dùng cơm.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
– Cố chủ nhiệm, tôi cũng về với Tiểu Đinh đây, hôm nay đường xá trơn trượt quá nên không mang xe đi, giờ quá giang xe Tiểu Đinh trở về.
Đường Linh Linh cũng đứng lên nói, cô lúc tới đây thì không biết trong nhà Cố Thanh Sơn ở bên trong vắng người, với lại sẵn có Đinh Nhị Cẩu tới rồi về, cô một mình ở lại nhà của Cố Thanh Sơn có chút không thích hợp, mặc dù là trong nhà Cố Thanh Sơn, nhưng dù sao cũng là cô nam quả nữ, truyền đi thì dễ mà nghe thì khó, cho nên thấy Đinh Nhị Cẩu đi, thì cô cũng đứng dậy muốn đi.
– Đường khu trưởng, cô cháu mình tiện đường sao?
Ra khỏi nhà của Cố Thanh Sơn, Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói.
– Không tiện đường thì cháu cũng tiễn đưa cô được một đoạn ah.
– Vâng đó là đương nhiên rồi, được phục vụ Đường khu trưởng, cháu rất vinh hạnh.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
Cũng khó trách Đinh Nhị Cẩu khoa trương như vậy, Đường Linh Linh hôm nay mặc một một cái váy hơi ngắn, gấu váy cao quá đầu gối mà một đôi bắp đùi trắng noãn giống như chạm ngọc, tận tình bại lộ ra ngoài, càng thêm làm cho người ta chảy máu mũi chính là hiện tại bởi vì Đường Linh Linh đang ngồi trong xe, cho nên cái váy ngắn lại hướng lên lui vài phần, khiến cho nữ tính bộ vị trọng yếu nhất tại trước mặt như Đinh Nhị Cẩu ẩn như hiện, hắn không chút nào hoài nghi, giờ phút này chỉ cần Đường Linh Linh có chút động đậy hai chân, cái váy ngắn nhất định sẽ lại hướng lên co thêm một chút, mà nếu được như vậy, tự nhiên hắn có thể ăn no con mắt rồi, biểu lộ của Đinh Nhị Cẩu tuy là cười cợt đùa giỡn, nhưng một loại cảm giác khác thường xông lên đầu, khiến cho hắn không khỏi âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.
– Này Tiểu Đinh, nhìn xem đường, phía trước có nhiều xe đấy.
Đường Linh Linh nhìn xem thấy ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu luôn liếc ngắm trên cặp đùi của mình, nên nhắc nhở…
– Đường khu trưởng, cô cũng phải cẩn thận chút ít, hiện tại tình hình trị an của Hồ Châu còn chưa tốt lắm, cô mặc như vậy, nếu để cho mấy tên sắc lang nhìn thấy vào có thể gặp phiền toái…
– Hừ… cô sợ cái gì chứ, bên cạnh còn ngồi một phó cục trưởng công an thành phố, chẳng lẽ còn ai dám cưỡng gian cô?
Đường Linh Linh đến bây giờ đều chưa có kết hôn, nhưng cách biểu lộ và ứng phó chứng tỏ là một người đàn bà rất là thành thục, trước đây cô cũng đã có qua lại với vài người đàn ông, nhưng có lẽ là do tính tình của cô có liên quan rất lớn đến chuyện cuối cùng cũng đã đều chia tay với những người đàn ông mà cô từng quen biết, tính cô chẳng hề để ý nhiều, cùng đàn ông trêu đùa nói chuyện chẳng khác gì đàn ông với đàn ông, cho nên nếu là những người đàn ông bình thường không dám trêu chọc cô, thời gian dần qua, mặc dù giờ đã xấp xỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng cô vẫn chưa lập gia đình, nói theo kiểu bây giờ là hiến tặng tinh lực trong công tác của chính phủ.
– Hì… chuyện đó khó mà nói chắc được, đúng cháu là phó cục trưởng, nhưng cũng không chắc là bảo vệ được cho cô đâu.
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ mềm yếu nói.
– Không có việc gì, thì để cô bảo hộ cho cháu, được rồi… tới phía trước dừng lại đi, cô xuống đây được rồi.
Đường Linh Linh cười cười nói.
– Không cần cháu đưa cô về nhà à?
– Miễn đi… cô còn có việc, hơn nữa mang cháu về nhà, thật đúng là nhìn thấy cũng không an toàn, ánh mắt của cháu chắc cũng không giống như là một người tốt đâu.
Đường Linh Linh lườm Đinh Nhị Cẩu rồi nói ra.
Nhìn theo chân Đường Linh Linh mặc cái áo hồng nhạt thướt tha đi tới cửa hàng bách hóa ven đường, nói thật không biết Đường Linh Linh bảo dưỡng như thế nào, làn da căng mịn giống như cô gái mới hơn hai mươi tuổi vậy, nhìn không ra một chút dấu vết già nua, cô cũng không có như đa số những người đàn bà thân thể mập ra, vẫn là thanh mảnh, nơi nào cần mập thì mập, với lại bởi vì quan hệ đến tuổi tác, khiến cho trên người Đường Linh Linh càng nhiều thêm vài phần thành thục rất đặc biệt phong tình.
Cái mông tròn lớn ngạo nghễ cong lên, đầy đặn không thiếu sự co dãn, một đôi ngọn núi trước ngực vun cao đứng thẳng, so với các thiếu nữ thanh xuân tuy thiếu vài phần trẻ trung, nhưng lại hơn vài phần vũ mị, nhìn từ phía sau, cái váy ôm lấy cái mông thịt, bên trong hằn lên đường viền cái quần lót nhỏ, chính ở nơi đó kích thích kinh của Đinh Nhị Cẩu, hắn sờ sờ cái mũi của mình, người đàn bà này có hương vị so với các cô gái trẻ có sức hấp dẫn mạnh hơn nhiều, cùng với Lăng Sam thì gấp mấy lần kinh nghiệm thành thục làm cho hắn lần nữa nhận thấy cái đạo lý này, đàn bà thành thục thì lúc nào cũng tốt hơn.
…
Lái xe trở lại trong cục công an, vào trong gian phòng thì thấy Chu Hồng Kỳ đang trực ban.
– Chu phó cục trưởng thật đúng là có tinh thần chuyên nghiệp a, năm mới chị không về thăm nhà sao?
– Nhìn thấy công việc bây giờ không? Chị đi đâu mà được, làm gì mà rảnh rỗi đi lung tung như em đâu, mấy ngày này tỉ lệ báo án lại tăng lên…
– Cũng muốn giúp chị nhưng mà hiện tại bây giờ không thuộc về của chị nữa rồi…
– Có ý tứ gì? Em nói thẳng ra đi…
Chu Hồng Kỳ biến sắc hỏi.
– Không phải là em… có ý gì, chẳng qua là nghe nói chị muốn nghĩ, không muốn công tác ở cục công an thành phố nữa…
Đinh Nhị Cẩu ngồi lên bàn công tác của Chu Hồng Kỳ, nhìn xem nàng một thân cảnh phục Chu Hồng Kỳ nằm co đầu gối lại trên chiếc ghế so pha, bởi vì nguyên nhân tư thế, khiến cho cái váy cảnh phục hở ra ở tại giữa hai đùi nàng, đem phong cảnh tuyệt vời ở giữa háng trước mặt hắn tận tình thể hiện ra.
Cái âm hộ đẫy đà màu mỡ được cái quần lót màu trắng ôm gọn lấy, dụ dỗ thần kinh Đinh Nhị Cẩu, tính chất làn vải mỏng khiến cho cái quần lót chia đều ra hai bên từ nơi cái khe nứt âm hộ, thảm lông âm hộ của cũng hơi nhô đầu ra hai bên đường viền quần lót, vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trong lúc bất chợt có một loại ham muốn nhào tới cắn lên cái âm hộ nàng…
Nếu Chu Hồng Kỳ là một người đàn bà trong gia đình bình thường, hẳn giờ đã nằm ở trong ngực của hắn tiếp nhận lấy sự yêu thương bừa bãi của hắn, chứ đâu phải là như bây giờ lại cùng một đám cặn bã xã hội đấu trí…
Chu Hồng Kỳ dù biết ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu đang thèm thuồng ngó tới bộ vị của mình, nhưng nàng cũng chẳng buồn che giấu, vì nàng thừa biết, thằng này có gan bằng trời cũng không dám xông tới chạm vào, đơn giản là hắn rất sợ gánh vác lấy trách nhiệm với nàng…
– Ặc… vì chị đã vô cùng mệt mỏi rồi, có đôi khi cảm giác không thở nổi, cho nên muốn chấm dứt tại đây được rồi, công tác này chị đã làm không được tốt, việc gì cứ lãng phí thời gian của mọi người ở tại nơi đây…
…
– Em mới vừa từ nhà Thạch bí thư trở về, ông ấy cũng không muốn chị bỏ chạy, nhưng cũng suy tính đến yêu cầu của chị, cho nên quyết định để em và chị cùng nhau gánh vác lấy trong phạm vi quản lý, công tác của em chủ yếu là cân đối cải cách vấn đề tổ chức, chuyện này thì chị có thể làm, còn tiếp nhận đội hình cảnh của chị, tranh thủ xử lý mấy vụ án…
– Bí thư thật sự nói như vậy?
Chu Hồng Kỳ nghi ngờ hỏi, nàng cho rằng đây là Đinh Nhị Cẩu tự ý mình quyết định, mục đích là muốn giữ mình lại.
– Chắc chắn 100% a, đúng rồi, bảo chúng ta mau chóng bàn giao, nhưng chị phải đáp ứng với em, ít nhất tại trong vòng một năm không thể rời khỏi cục công an này, như thế nào được không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Vì cái gì mà phải ở lại ít nhất một năm?
Chu Hồng Kỳ thấy khó hiểu nên hỏi lại.
– Tại vì có chị ở nơi này thì em mới an tâm…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Hừ, đừng hòng chị tin những lời này, nhưng mà em đã thay thế cho chị… thì cũng phải trượng nghĩa, chị đồng ý với em, qua một năm nếu như đến lúc đó mà em muốn cùng chị rời khỏi nơi đây, chị cũng có thể mang em đi theo.
Chu Hồng Kỳ nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc, nhưng lập tức ánh mắt nàng liền lảng tránh, loại ám chỉ tình cảm như thế này thì lộ liễu quá, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì sửng sốt giả bộ như không rõ hiểu ý của nàng.
– Được rồi, đến lúc đó rồi tính sau. À… mà chị thấy Hạ Bân, con người này như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, sắp tới hắn sẽ tiếp nhận đội cảnh sát hình sự, đương nhiên muốn hiểu rõ tình hình đối với đội cảnh sát hình sự, Hạ Bân là đội trưởng cảnh sát hình sự hiện nay.
– Em muốn hỏi về phương diện nào? Là cách làm người hay là xử sự?
– Cả hai, chị và hắn cùng nhau làm việc cũng khá lâu, chắc ít nhiều gì cũng có ấn tượng.
– Ừ, người này nghiệp vụ năng lực rất mạnh, nhưng có đôi khi tính tình rất bướng bỉnh, cho nên chị tuy được phân công quản lý đội hình sự, nhưng khi trong đội cảnh sát hình sự có chuyện, chị thực sự không thể khống chế được toàn bộ, trong đội cảnh sát hình sự, những người này đều là người già dặn lâu năm trong đội cảnh sát hình sự, nói thật rất khó bố trí công tác theo ý của mình, với lại đội cảnh sát hình sự ngày trước thì thuộc về Đàm Quốc Khánh quản lý, cho nên nơi này cũng rất khó lôi kéo về làm người của mình, em tiếp nhận thì sẽ biết.
Chu Hồng Kỳ xấu hổ nói ra.
– Nhưng trong đội cảnh sát hình sự, bọn họ cũng không phải là một khối thống nhất rắn chắc, cũng không có ai đối nghịch với Hạ Bân sao?
Đinh Nhị Cẩu cau mày nói, đối với Chu Hồng Kỳ tình huống miêu tả, hắn thấy đúng là có chút đau đầu rồi.
– Có a… đội phó Lưu Chấn Đông cũng rất độc lập, người này chị cũng có tiếp xúc, nhưng tính cảnh giác của hắn rất cao, không dễ đạt được sự tín nhiệm của hắn đâu, với lại người này chị đã âm thầm điều tra, có một vụ án quan hệ đến em đang quan tâm đấy.
– Vụ án gì?
– Vụ án Lôi Phong, Lưu Chấn Đông trước đó cũng ở bên đội cảnh sát phòng chống ma túy, nhưng sau khi Lôi Phong chết đã bị điều đến đội cảnh sát hình sự, cho nên có thể người này đối với em có thể trợ giúp.
– Há, còn có việc này, chị cho em tư liệu về Lưu Chấn Đông, để em tiếp xúc với người này thử xem, xem ra cải cách đội ngũ công an Hồ Châu vẫn chưa có đúng chỗ, ít nhất là đội cảnh sát hình sự cũng chưa có tốt sửa trị.
Đinh Nhị Cẩu thong thả nói.
– Trường Sinh, đội cảnh sát hình sự khác với cảnh sát bình thường, đối mặt đều là những vụ trọng án, cho nên em vẫn cẩn thận thì tốt hơn, đừng có làm chuyện mà mình không có nắm chặt, dù sao cũng là chuyện công, nhưng mạng là của mình.
Chu Hồng Kỳ khuyên nhủ.
– Ồ… chị Hồng Kỳ, tính cách này trước kia đâu có như vậy, sao bây giờ lại thay đổi thế?
Đinh Nhị Cẩu cười nói.
– Chị cũng không biết, có thể là trước kia khi còn trong quân đội, thật sự là không có nghĩ tới mình sẽ có ngày còn sống, nhưng từ ngày xuất ngũ đến nay, cuộc sống dễ chịu đã quen, người cũng lười nhác rồi, sức mạnh liều mạng cũng đã bị mất dần đi, bây giờ chị còn thấy mình còn may mắn khi đã xuất ngũ, chứ cái loại cứ liếm máu trên lưỡi đao bây giờ suy nghĩ lại mà sợ, có phải là lá gan của chị đã nhỏ đi?
Để lại một bình luận