– Cũng không hẳn là vậy, nếu như bây giờ để chị quay lại trong quân ngũ, có thể chị sẽ trở lại như trước, còn đây chỉ là hoàn cảnh cho phép mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều, ngày mai đi, rút cái thời gian, gọi Hạ Bân cùng Lưu Chấn Đông tới đây để em giao tiếp một chút, em muốn hiểu rõ hơn chút nữa về con người của Lưu Chấn Đông.
Đinh Nhị Cẩu mới vừa nói xong, thì điện thoại liền vang lên, là Từ Kiều Kiều gọi tới, nên hắn chào Chu Hồng Kỳ rồi liền đi ra ngoài.
– Việc gì vậy, không có thi đậu lấy bằng lái sao?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đã lấy bằng rồi, anh đang ở đâu, tôi chạy lại đón anh, có chuyện rất trọng yếu nên tôi muốn tìm anh.
Từ Kiều Kiều ở trong điện thoại vội vàng nói.
– Tới đón tôi? Đã mua xe rồi ư… chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
– Anh cứ nói địa chỉ tôi tới, Hà Tình tìm tôi đấy…
Từ Kiều Kiều ở trong điện thoại nói ra.
– Được rồi, cô chạy tới phía tây cục công an thành phố dừng xe ở ngoài con đường nhỏ, tôi đến giao lộ chờ cô.
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn vốn không muốn quản đến chuyện này, chuyện của Hà Tình thì Từ Kiều Kiều không phải lần đầu tiên tìm đến hắn, nhưng lúc trước với hiện tại thì đã khác, bây giờ hắn đang nghi ngờ tập đoàn Vệ Hoàng càng lúc càng lớn, cho nên khi nghe được về chuyện của Hà Tình, trong chốc lát liền có quyết định.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đứng ở giao lộ không lâu, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng chạy tới, nhìn kỹ thuật lái xe, Từ Kiều Kiều đúng là chạy cũng không tồi.
– Ừ, xe cũng đẹp lắm, thì ra cô cũng là một tiểu phú bà ah.
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe chui vào.
– Ai nha, tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm, Hà Tình thông qua cha của nàng nói là muốn gặp mặt tôi đấy.
Từ Kiều Kiều vừa lái xe vừa nói.
– Vậy thì đi thôi, nhưng hai người là bằng hữu, việc gì lại kéo tôi vào?
– Ai… anh là phó cục trưởng công an, anh có nghĩ đến việc Hà Tình kết hôn đã lâu rồi, lúc trước tôi từng khuyên qua nàng, nhưng nàng còn cho rằng tôi muốn hại nàng, nhưng bây giờ lại muốn chủ động gặp tôi, anh nói trong chuyện này làm gì mà không có chuyện? Tôi không rõ nàng tại sao Hà Tình lại muốn gặp tôi.
Từ Kiều Kiều buồn bã nói.
– Vậy cô nếu không muốn gặp Hà Tình, thì cứ nói thẳng là không gặp là được rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Trời ơi… nếu đơn giản như vậy, tôi còn tìm anh để làm chi, ngày hôm qua mới mùng một Tết, cha của Hà Tình sáng sớm liền gọi tôi đến nhà ông ấy, còn có mẹ của Hà Tình, nói là Hà Tình muốn gặp tôi… tôi cũng có nói là tôi không muốn đi, nhưng Hà Hồng An sắc mặt rất khó nhìn, mà mẹ của Hà Tình chỉ có điều quỳ xuống cầu tôi, anh thấy trong chuyện này như thế nào? Càng nghĩ càng sợ hãi.
Từ Kiều Kiều tay cầm tay lái cũng bắt đầu phát run.
– Này… này… bà chị à, ngừng xe ở ven đường, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói, được rồi, phía trước có quán trà, ở ngay trước mặt đấy.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng Từ Kiều Kiều tinh thần không ổn định sẽ gây tai nạn, cho nên trấn an từ Kiều Kiều đang khẩn trương, khi xe dừng lại ở ven đường, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng là tai nạn chưa xảy ra…
Trong quán trà rất vắng vẻ, nhưng vẫn ấm áp, mới đầu năm, không có mấy người ra tới uống trà, Đinh Nhị Cẩu cùng Từ Kiều Kiều gọi một bình trà Thiết Quan Âm ra uống.
– Nói đi, cô lo lắng chuyện gì?
– Tôi có cảm giác nhà chồng của Hà Tình không phải là loại người tốt, cho nên không muốn đi, chẳng qua là cực chẳng đã cha mẹ Hà Tình cầu quá, cho dù Hà Tình là bằng hữu tốt của tôi, nhưng tôi cũng không thể vì lý do bằng hữu tốt mà đem mạng của mình góp vào ah.
– Làm gì mà nghiêm trọng như vậy, với lại còn tôi mà, yên tâm đi, có tôi hậu thuẫn phía sau, được chưa?
– Đinh Trường Sinh… anh có mục đích gì không, lẽ ra phải khuyên tôi không nên đi chứ? Nói… anh muốn lợi dụng tôi cái gì?
Đinh Nhị Cẩu không ngờ đến đầu óc nàng lại nghĩ như vậy, nên nhìn quan sát toàn thân của Từ Kiều Kiều rồi nói:
– Sự thật đáng tiếc là cô không có gì mà tôi có thể lợi dụng, tôi là phó cục trưởng công an, người ta Triệu gia là nhà giàu nhất của thành phố Hồ Châu, nếu có liên quan thì tôi với nhà bọn họ, còn lợi dụng cô thì được cái gì nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu nhún vai nói.
– Chứ tôi sợ lắm… từ khi cái lần bị gã Triệu Cương kia bắt một lần, tôi rất sợ hãi cái chỗ đó…
Từ Kiều Kiều nói ra.
– Ai, lúc đó thì là sao cô đi ra ngoài được? Tôi cứu cô là nhờ nói là bạn gái của tôi, lần này thì vẫn cứ như vậy nói, Triệu Cương sẽ không dám đụng vào cô đâu, tin không?
– Thật sự?
Từ Kiều Kiều bán tín bán nghi hỏi, nhưng nói như thế nào thì cũng còn có Đinh Nhị Cẩu là phó cục trưởng cục công an, ít nhất bọn họ cũng không dám làm gì mình, nghĩ tới đây, nội tâm Từ Kiều Kiều cũng vơi bớt nỗi sợ phần nào.
– Đương nhiên là thật sự, nhưng chúng ta phải tiếp tục diễn trò, phải làm như là thật thì bọn họ mới tin được, theo tôi nghĩ, chuyện Hà Tình muốn gặp cô, không phải là cô ấy nói với Hà Hồng An, mà là người của Triệu gia tìm đến Hà Hồng An, chuyển đạt tin tức của Hà Tình, Triệu gia hẳn là biết rõ chuyện này, cho nên cô phải giả làm bạn gái của tôi phải y như thật mới được.
– Vậy phải làm sao mới giống như thật?
– Cô đừng có quay mặt về phía sau, chỉ dùng ánh mắt ánh liếc qua nhìn xem bên phía đối diện chiếc xe kia, có nhìn thấy không? Chiếc xe màu đen kia.
– Từ Kiều Kiều không biết Đinh Nhị Cẩu đang muốn nói cái gì, nhưng vẫn làm theo lời của của hắn liếc nhìn…
Sau đó nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu ý là hỏi chuyện gì…
– Chiếc xe kia đang theo dõi cô đấy, chúng nó đi theo cô cho đến tận tại đây, mới đầu tôi còn tưởng rằng là đang theo dõi tôi đấy, sau khi trao đổi với cô, thì tôi thấy đúng người trên xe có lẽ là là thuộc hạ của Triệu gia, nếu không có đoán sai, lúc này bọn họ đã báo cho Triệu gia biết chúng ta gặp nhau ở đây, nói không chừng ảnh chụp lén cũng đều đã có.
– Ú trời… làm gì mà ghê vậy sao?
Từ Kiều Kiều thất kinh nói.
– Cho nên, nếu cô muốn đi gặp Hà Tình, thì tấm chiêu bài dùng tôi làm bạn trai vẫn là rất dùng tốt đấy, cũng có thể là Hà Tình bây giờ thật rất cần sự trợ giúp của cô, các cô dù sao cũng là bằng hữu, ngay cả cha mẹ của nàng cũng không nhờ tới, mà đúng lúc này lại nghĩ tới cô, vậy thì địa vị cô rất có ý nghĩa trong lòng Hà Tình đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Vậy là tôi nên đi đến đó?
Từ Kiều Kiều hỏi lại lần nữa.
– Ừ, tôi cảm thấy cô nên đi, nhưng trước mắt phải tiếp tục đùa giỡn một phen diễn tuồng là bạn gái của tôi thì mới được.
– Đùa giỡn như thế nào?
– Mướn phòng khách sạn…
– Ặc…
Đinh Nhị Cẩu câu này còn chưa nói hết, đã bị Từ Kiều Kiều phun ra hớp nước trà đầy mặt, nhưng nàng không phải là cố ý, bởi vì lúc Đinh Nhị Cẩu vừa nói xong thì nàng đang vừa vặn uống một ngụm trà, chưa có kịp nuốt xuống, cho nên tất cả đều phun ra hết…
– A… tôi không phải là cố ý.
– Đừng làm gì cả, bên ngoài đang có người nhìn xem, cô phải làm bộ ngượng ngùng, cầm khăn tay lau mặt cho tôi…
Đinh Nhị Cẩu vuốt mặt một cái rồi nói.
– Tôi… thật sự không phải cố ý.
Từ Kiều Kiều nói lần nữa.
– Tôi biết cô không phải cố ý, chỉ là cố tình thôi… nêu không diễn tuồng, cô không đi cũng được, nhưng Triệu Cương cũng không phải là loại người dễ trêu vào, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ bắt cô tiền dâm hậu sát, đến lúc đó cô cũng đừng kêu oan với tôi…
– Hừ… tôi không đi đâu, chả giỡn chơi cái gì cả, tôi đâu phải là đồ chơi đâu…
Từ Kiều Kiều tức giận nói ra.
– Tốt… đi thôi, thời gian không còn sớm, tôi còn phải về cục công an có việc đây.
Đinh Nhị Cẩu thanh toán tiền trà nước liền bước ra cửa, Từ Kiều Kiều theo hắn chui vào lái xe, cũng không hề nhìn tới chiếc xe theo dõi kia…
– Này… chạy đi đâu vậy, cô phải chở tôi trở về đơn vị chứ, đây là đi nơi nào?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừ, đồ lưu manh… đi mướn phòng.
Từ Kiều Kiều nghiến răng nói.
Quả nhiên, lái về phía trước không đến hai cây số thì có một cái khách sạn Như Gia, Từ Kiều Kiều dừng xe ở trước cửa, nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Xuống đi…
– Tôi thuê phòng thì không phù hợp, chính cô thuê đi.
Đinh Nhị Cẩu thờ ơ nói.
– Anh cũng quá keo kiệt, đi thuê phòng mà cũng để cho phụ nữ xuất tiền túi à?
Từ Kiều Kiều bất bình nói.
– Bây giờ thì khi đi mướn phòng thường là phụ nữ đều là tự thân cầm tiền, giờ cô có mướn không?
Đinh Nhị Cẩu xấu xa cười nói.
– Hừ, tôi gặp vận đen tám đời rồi, mới gặp người như vậy.
Cứ như vậy Từ Kiều Kiều đi phía trước, Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, đợi đến lúc Từ Kiều Kiều thuê phòng xong, hắn mới tiến vào thang máy, hai người cùng nhau đến lầu chín, khi bước vào gian phòng, Từ Kiều Kiều luôn luôn cảnh giác đề phòng Đinh Nhị Cẩu.
– Cô đừng có lo lắng như vậy, tôi không để cô trong mắt đâu, bây giờ cô cứ ngồi xem TV đi, tôi muốn đi ngủ, mấy ngày nay liên tục ngủ không ngon, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nhớ kỹ, đừng có rời phòng sớm như vậy, qua một tiếng sau hãy đi, chứ không cặp tình nhân nào mới mướn phòng xong thì vội vã ra về, như vậy bọn theo dõi sẽ không hoài nghi.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu nằm ở giường nhắm mắt lại…
– Hừ… làm gì mà bền bỉ đến một tiếng đồng hồ lận?
Từ Kiều Kiều liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, bĩu môi nói.
– Ha ha… nếu cô không tin có thể kéo dài tới một tiếng, thì cứ thử một lần, tôi không thu tiền đâu…
– Anh… anh không biết xấu hổ.
Từ Kiều Kiều quay người bước vào trong toilet, vừa rồi nàng uống cũng khá nhiều nước trà.
…
Trong gian phòng rất yên tĩnh vắng lặng, cho nên Từ Kiều Kiều trong toilet đi tiểu tiếng vọng ra Đinh Nhị Cẩu nghe rất rõ, nhưng hắn nằm im một chỗ vẫn không có ý gì, Từ Kiều Kiều là một cô gái trẻ, Đinh Nhị Cẩu đã chọc dính vào một Lăng Sam đã bị phiền toái rồi, hắn cũng không muốn lại gây thêm một cái họa phiền phức, cho nên không đợi Từ Kiều Kiều từ trong toilet đi ra, hắn đã ngủ vùi rồi.
Từ Kiều Kiều đi ra nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vậy mà đã ngủ ngon lành rồi, nàng nhón chân lên, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh giường nhìn xem tên thanh niên này ngáy ngủ, nàng liền nhớ tới từ khi quen biết hắn đến nay, không biết vì cái gì, mà chính mình lại tin tưởng hắn cho nên tất cả mọi chuyện đều nghe theo hắn, có việc gì cũng nói cho hắn biết, có lẽ đây chính là một sự tín nhiệm…
Dựa theo lời của Đinh Nhị Cẩu nói, sau đó một tiếng Từ Kiều Kiều rời khỏi khách sạn một mình, sau khi lên xe thì mới phát hiện, chiếc xe kia quả nhiên lại bắt đầu theo dõi mình, lúc này đây nàng quyết định về nhà, mặc dù biết Hà Tình nhất định là có chuyện tìm nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn là rất sợ, cũng may là có Đinh Nhị Cẩu ở phía sau, nên nàng mới có cảm giác tốt hơn nhiều.
Vào sáng hôm sau, Đinh Nhị Cẩu đi gặp Lan Hiểu San, bởi vì ngày hôm qua Lan Hiểu San đã cạy ra miệng Tào Tú Thiên, cũng đã khống chế Trần Vượng Hải, tuy Trần Vượng Hải tạm thời còn không có thú nhận điều gì có giá trị cả, nhưng do Tào Tú Thiên đã khai ra, nên cũng đủ để đem Trần Vượng Hải tiễn đưa vào giam trong một gian phòng của một khách sạn, nơi đó cũng là tài sản bí mật của kỷ ủy cục công an, trường kỳ thuộc về ban kỷ luật thanh tra cục công an sử dụng, cho nên dù là bên ngoài có người biết chuyện, nhưng không có ai biết là người bị nhốt ở đâu.
– Lan bí thư… xem ra trạng thái tinh thần rất tốt.
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem tinh thần diện mạo của Lan Hiểu San, hắn mở ra nụ cười trêu đùa nói.
– Đây là em khen chị, hay là làm tổn hại chị đây, có phải khi thấy người của kỷ ủy phấn chấn thì em lại khó chịu…
Lan Hiểu San thu hồi khuôn mặt đang vui nói.
– Sao lại vậy chứ, em khen thật mà… À… còn có chuyện này, ngày hôm qua em có ghé nhà của Thạch bí thư…
Đinh Nhị Cẩu đứng dậy đóng cửa lại rồi nói tiếp…
– Thành phố muốn tiến hành điều chỉnh trong cục công an thành phố, cục trưởng cục công an sẽ do bí thư bên Chánh pháp ủy kiêm nhiệm, còn chính ủy thì em đề cử chị… chị sẽ không trách em chứ?
Đinh Nhị Cẩu ngồi đối diện với Lan Hiểu San, cách cái bàn công tác nói.
– Hầu Khắc Cần cũng sẽ bị đi?
Lan Hiểu San nhíu mày hỏi.
– Thanh ủy cho là ông ta không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chính ủy này, cho nên điều đi cũng là phải.
– Chị cảm ơn em chuyện tốt này, nhưng chị vẫn cảm thấy nên tiếp tục làm bên ban kỷ luật thanh tra thì tiện hơn, thuận tay.
Lan Hiểu San cũng không muốn nhận lấy nhân tình của Đinh Nhị Cẩu, nói ra.
– Em biết, nhưng bây giờ thì không có chọn được người thích hợp, em cũng cần chị nắm lấy đại cục, giúp cho em ổn định đằng sau, Thạch bí thư đã quyết định phân công em cùng chị Chu Hồng Kỳ đổi chỗ trong phạm vi quản lý, em sẽ phụ trách đội cảnh sát hình sự, cho nên phía đằng sau bất ổn thì không được, với lại hôm nay em còn có chuyện muốn nói với chị, em không muốn dùng Hạ Bân ở đội cảnh sát hình sự nữa, để cho Lưu Chấn Đông làm đội trưởng, chị thấy thế nào? Em nghe nói Lưu Chấn Đông và Lôi Phong đã từng là đồng sự trước kia, có thể việc này đối với bản án của Lôi Phong sẽ có sự trợ giúp.
Để lại một bình luận