La Gia Nghi nói.
– Ủa La bí thư nói như vậy à?
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ La Gia Nghi nói dối.
– Ha ha… tôi đánh lừa cậu để làm gì thế, đương nhiên là thật sự, vừa rồi ba tôi cùng với tôi nói chuyện, ba tôi có nói cậu ở tại Hồ Châu làm rất tốt, rất được lãnh đạo tín nhiệm, cho nên lúc này dù tuổi còn trẻ mà đã có chức vụ cao, nhưng cậu có nghĩ tới điều được tập trung sủng ái trên người như vậy, kết quả cuối cùng là gì có biết không?
– Kết quả cuối cùng? Có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.
– Ai da… không có học thức thật đáng sợ, nhất là khi tham chánh, mặc kệ trước đây cậu học học hành về khoa nào, nhưng nếu cậu bất hạnh khi dấn thân vào con đường làm quan, ít hoặc nhiều có lẽ nên học lại lịch sử, bổ sung tri thức dù là thông qua mạng hay truyền hình…
La Gia Nghi nói xong nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác không có hiểu ý của mình, nàng thở dài thầm nghĩ, thằng này có lúc thì tinh minh vô cùng lợi hại, nhưng cũng có đôi lúc lại phản ứng chậm như con rùa…
– Cậu không suy nghĩ… cậu mới được bao nhiêu tuổi, vì sao mà có thể nhanh như vậy lên tới cấp phó xử, cái cấp bậc này biết bao bao nhiêu cán bộ phấn đấu cả đời cũng không chiếm được? Vì sao? Cậu là nhân tài sao?
– Chứ không phải vậy à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Cha tôi nói, cậu có được cái vị trí này là do bên trên quyết định, bởi vì nhân tài có ít quá, chẳng qua là do cơ cấu vận hành chính phủ của chúng ta không có hình thành một hệ thống thao tác nào hữu hiệu, nếu hệ thống kiện toàn, bất cứ ai ở vị trí của cậu cũng làm được, còn bây giờ thì chỉ cần cậu làm được chút chuyện, cơ bản cũng có thể tạo ra thành tích, trừ phi cái loại cán bộ lôi kéo bè phái làm như con lừa mà thôi…
– Chuyện đó và tôi đâu có quan hệ gì?
– Hừ… cậu nghe mà vẫn không hiểu, bây giờ cậu có thể làm tới phó cục trưởng công an thành phố, không phải là bản thân cậu là nhân tài, mà là do cậu quá nghe theo lời của lãnh đạo, với lại cậu giỏi về phỏng đoán ý đồ lãnh đạo, có đôi khi lãnh đạo chưa có nghĩ đến, thì cậu lại làm được, dưới nhiều tình huống xảy ra thì cậu làm đúng, nhưng đến lúc nào đó, lãnh đạo không còn những nhu cầu đặc biệt như vậy nữa, tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, còn cậu cứ tích cực như vậy thì có biết sẽ nhận hậu quả gì không?
– Là hậu quả gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hậu quả chính là cậu sẽ làm cho lãnh đạo khó chịu, đến lúc đó cậu sẽ chết rất thê thảm, cậu xem trong lịch sử, có đại thần nào công cao với chủ thì có kết cục tốt chưa? Tuy thời bây giờ sẽ không đến mức như vậy, nhưng kết cục không sai biệt lắm đâu, hơn nữa… cậu chỉ với một lãnh đạo có thể sống cùng nhau cả đời sao?
– Chị nói tiếp đi.
Đinh Nhị Cẩu sắc mặt bây giờ đã trầm trọng nói.
– Nếu cậu đã không thể cùng cộng tác với một một lãnh đạo cả đời, như vậy cậu có còn tiếp tục lăn lộn trong quan trường vì lãnh đạo đó để lập thành tích mà dồn sức nữa không?
La Gia Nghi hỏi lại, làm cho Đinh Nhị Cẩu có chút bối rối, hắn có cảm giác rợn cả tóc gáy.
– Chị Gia Nghi à, đến cùng là chị muốn nói ý gì vậy?
– Ý của tôi rất đơn giản, đó chính là cậu đang cố sức làm vì một người lãnh đạo, đương nhiên mọi người ai cũng biết, nhưng cậu phải khiêm tốn lại một ít, không cần ở trên trán mình khắc cho người biết, dấu vết thì quá rõ ràng, cậu hiện nay giống như con lật đật vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, cho là không người chống lại cậu, thì cũng sẽ tự mình ầm ầm sụp đổ.
La Gia Nghi lời nói cuối cùng này vô cùng ý vị thâm trường.
– Đã hiểu rồi. Đinh Nhị Cẩu gật đầu nói.
– Thực đã hiểu?
La Gia Nghi hỏi.
– Cũng tàm tạm thôi… tôi trở về còn phải suy nghĩ kỹ, con người của tôi trình độ văn hóa thấp, cho nên năng lực hiểu biết có hạn, từ từ sẽ thì tôi mới có thể thấm nhuần được.
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ thật thà nói.
– Ừ, xem ra thái độ của cậu cũng biết phân thượng nặng nhẹ, tôi sẽ tiết lộ cho cậu biết thêm một bí mật a.
La Gia Nghi nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói.
– Có thể là năm tới, thường vụ phó chủ tịch sẽ tới nhậm chức, cậu có đoán được là ai không?
Từ khi Vương Lâm Sâm từ chức, cái ghế thường vụ phó chủ tịch lâu nay để trống, với lại trong giai đoạn các phe vẫn còn đang đấu sức, lại xảy ra vấn đề của Tưởng Văn Sơn, cho nên cái ghế của thường vụ phó chủ tịch giống như là bị bỏ quên vậy, đúng lúc này đột nhiên lại nhảy ra tin tức về cái ghế thường vụ phó chủ tịch…
– Làm sao tôi đoán được, là người bản địa hay là vùng khác chuyển đến, hay là từ trên tỉnh đưa xuống?
– Có thể là người này cậu biết, nói không chừng các người còn đã từng quen biết đây này.
La Gia Nghi rất là bí mật nói ra.
– Tôi biết? Người tôi quen biết thì không có ai có thể đạt đến chức vị này…
Đinh Nhị Cẩu khi nói xong lời này, trong đầu đã hiện ra tên vài người, nhưng vẫn không nhớ nổi người nào mình từng quen biết lại có thể lên làm thường vụ phó chủ tịch, nếu nói là Trọng Hải đi, nhưng Trọng Hãi cũng nhận chức cục trưởng tài chính trong thời gian quá ngắn, điều đó không có khả năng.
– Ai… tôi phát hiện cậu cũng rất dễ quên đấy, lãnh đạo cũ của mình mà cũng không nhớ…
– Có phải là Lâm Xuân Hiểu? Không thể nào…
Đinh Nhị Cẩu chấn động, đoạn thời gian trước hắn mới vừa cùng Lâm Xuân Hiểu gặp mặt, thế nhưng hoàn toàn không có nghe một tiếng gió gì…
– Không phải là Lâm Xuân Hiểu, cậu có nhớ Sở Hạc Hiên bí thư Huyện Thanh Thủy, ông ấy cậu có ấn tượng gì không?
– À… là người của Bạch Sơn đấy, Sở bí thư thì nhớ rõ, nhưng lúc đó ông ấy đối với tôi có khoảng cách quá lớn, thì làm sao nhớ ra được, như thế nào, đây là người của La bí thư kéo tới?
Đinh Nhị Cẩu liền suy nghĩ nếu Sở Hạc Hiên đến nơi đây, thì chỉ có thể là do La Bàn Hạ thao tác.
– Cha tôi không có ý định này, mà là do Để Khôn Thành yêu cầu, cậu có thể không biết, hai người bọn họ đều là tốt nghiệp đại học của trường tài chính – kinh tế Đông Phương, cho nên có thể nói là đồng học, với lại trường đại học này có một quy định bất thành văn, vô luận là ai làm tham chánh hay kinh thương, hàng năm đều tụ họp một lần, như vậy thì từ tài nguyên của những người này ới có thể mang đến lợi ích cho trường đại học kinh tế – tài chính Đông Phương tối đa…
– Nói thật dễ nghe, chẳng qua là để tốt hơn các nghiệp quan cấu kết mà thôi…
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Sở Hạc Hiên học trước Để Khôn Thành ba khóa, coi như là đàn anh của Để Khôn Thành, tôi cho cậu biết bí mật này, sắp tới vị lãnh đạo bí thư của cậu chỉ sợ là càng thêm nhức đầu rồi, vừa mới tạm thời ổn định cục diện, tự cho là mọi sự thuận lợi, nhưng lãnh đạo của cậu phải suy nghĩ một chút, Để Khôn Thành là thư ký của ai? Là ai phái tới đây? Tôi khuyên cậu nên ẩn mình chút ít đi, đừng luôn đứng ở chỗ phong hiểm trước mắt, như vậy rất dễ dàng bị người lợi dụng làm vũ khí cho họ.
La Gia Nghi khuyên nhủ.
Càng về sau La Gia Nghi có nói gì thêm đó, nhưng Đinh Nhị Cẩu không còn có nghe lọt vào tai, hắn đang cân nhắc vấn đề của Sở Hạc Hiên và Để Khôn Thành.
Đảng uỷ trông coi nhân sự, UBND trông coi kinh tế, đây là lệ cũ từ trước đến giờ, nhưng là với tư cách thường vụ phó chủ tịch, đây là thường ủy của đảng ủy, thì trong hội nghị đảng ủy của thành ủy cũng rất là trọng yếu.
Sau khi nghe La Gia Nghi nói đến những vấn đề như vậy, hắn suy nghĩ, Tỉnh ủy quyết định điều một bí thư huyện ủy đảm đương chức thường vụ phó chủ tịch, chỉ sợ bên trong ẩn giấu ý tứ, chứ không phải đơn giản như vậy.
Nếu Sở Hạc Hiên quả thật đến đây, đối với Thạch Ái Quốc không phải là chuyện tốt gì.
– Chị nói cho tôi biết chuyện này là có ý gì? Để cho tôi bỏ gian tà theo chính nghĩa sao?
– Ha ha… tôi chỉ nói như thế, còn làm gì thì đó là chuyện của cậu, đã bước vào con đường hoạn lộ, thì chính cậu phải học cách chọn lựa, tôi thường nghe cha của tôi nói, con đường làm quan này, thiên biến vạn hóa, nhưng chỉ cần có tính kiên trì, thì sẽ đứng ở thế bất bại.
– Kiên trì về cái gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Kiên trì lúc nào cũng chừa cho mình một con đường, để có thể an toàn lui bước, đồng chí Đinh Trường Sinh, hiện tại là cái niên đại gì, không ai có một đời chủ tử, cậu cũng không cần vì một người mà cứ một mực đi theo, nếu tiền cảnh tốt cậu đi theo thì không nói, nhỡ phía trước là hố lửa, cậu cũng đi theo nhảy xuống à?
La Gia Nghi thật tình nói ra.
Không thể không nói, nếu như đây thật là lời của La Bàn Hạ nói, vậy thì hắn phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng bản tính hắn thì không phải là con người như vậy, lúc trước Trọng Hãi bị ngã ngựa, hắn cũng chưa từng có phản bội qua ông ta, cho nên bây giờ mà muốn hắn phản bội Thạch Ái Quốc, hắn cũng không làm được, mấu chốt vẫn là nhân tính, hoặc là cứ mặc cho tính cách quyết định vận mệnh đi…
– Vâng… cảm ơn chị, nghe chị nói như thế, thật đúng là tôi đã hiểu ra nhiều điều, nhưng chị cũng vừa nói, con đường là tôi tự lựa chọn, nếu mình đã lựa chọn, thì cho dù là biển lửa hay ánh mặt trời sáng tỏ, đó cũng là sự lựa chọn của mình nên phải chấp nhận thôi…
– Ai, tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy, vậy tùy cậu vậy, nếu quả thật còn có một ngày, đừng quên còn có tôi, người bạn này của cậu đấy.
– Ha ha, tôi nhất định nhớ rõ.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu nói.
La Gia Nghi từ chối khéo Đinh Nhị Cẩu mời nàng buổi cơm, nàng theo Đinh Nhị Cẩu đến lấy rượu thuốc cùng cao dán xong thì liền rời đi, Đinh Nhị Cẩu ngồi một mình ở trong gian phòng trống rỗng, lại nghĩ đến câu chuyện vừa rồi với La Gia Nghi, hắn thật là có điểm mê man, loại mê mang này lúc trước Trọng Hãi đã cùng hắn nói chuyện qua cũng như vậy…
…
Bởi vì trong lòng có nhiều điều lo lắng, cho nên cũng ảnh hưởng đến việc khác, tuy Trương Hòa Trần đã nói cho Đinh Nhị Cẩu biết đêm nay trong nhà chỉ có một mình nàng, nhưng hắn vẫn không dám gõ cửa đi vào cửa chính.
Đinh Nhị Cẩu đến cửa sổ nhà Trương Hòa Trần leo vào, lúc này trong phòng ngủ không có ai, Trương Hòa Trần thì đang trong phòng khách chờ hắn, mặc dù nàng muốn gọi điện thoại hỏi hắn, nhưng cũng đã hơn mười giờ đêm rồi, không thấy hắn đến nê nàng thất vọng chuẩn bị đi ngủ.
Trương Hòa Trần không gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, vì hôm nay sau khi nhắn tin cho hắn, thì nàng liền hối hận, chính mình lại thèm khát động dục đến thế sao? Chẳng lẽ không thể rụt rè hơn một chút? Nhưng trong lúc này khi chưa thấy hắn đến, thì trong lòng của nàng lại khó chịu như mèo cào, tâm tình của nàng bây giờ là xoắn xuýt lấy.
Đinh Nhị Cẩu từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài phòng khách Trương Hòa Trần, trong phòng đúng là ấm áp dù bên ngoài trời đang lạnh, do đó Trương Hòa mặc đồ mỏng manh không hợp thói thường, rõ ràng đang mặc cái váy ngủ ngắn ở nhà.
– Là đang chờ em phải không?
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
– Ai ui… em… em vào bằng cách nào vậy?
Trương Hòa Trần bị dọa sợ đến cơ hồ muốn nhảy cẫng lên ở trên ghế sa lon.
– Hì… chồng chị quả thật không có ở nhà à?
Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn chung quanh gian phòng.
– Em… em… vào cửa nào?
– Ha ha… trước kia em từng làm ăn trộm mà, leo lên lầu hai là chuyện nhỏ, với lại cũng tại chị, trời lạnh như vậy mà vẫn mở cửa sổ ra, lài còn ăn mặc khiêu gợi câu nhân như vậy, có phải là cố ý mặc như thế để cho em ngắm nhìn?
– Em nằm mơ đi… mà bộ em không muốn sống nữa, leo cao như vậy, nếu nhỡ té xuống thì sao?
Trương Hòa Trần liền đứng dậy đóng lại cửa sổ trong phòng ngủ.
– Thì xem như là tai nạn vì công vụ, dựa theo report của quần chúng, tiểu khu này thường xuyên phát sinh ra trộm cướp, phó cục trưởng công an Đinh Trường Sinh vô cùng anh dũng, dù đêm khuya vẫn ngồi chồm hổm chờ bắt trộm, trong quá trình truy đuổi bắt kẻ hiềm nghi phạm tội, bất hạnh rơi từ trên lầu xuống bị trọng thương, chuyện rất bình thường mà.
– Thôi… thôi được rồi, cái miệng của em không ai nói lại, chỉ có nước là lấy băng keo dán miệng lại…
– Không thể là như vậy được, cái miệng này lát nữa có chỗ đắc dụng đây này.
Đinh Nhị Cẩu thò tay kéo qua ôm Trương Hòa Trần, một tay cởi ra cái váy ngủ, ngay tức khắc mảnh vải rơi trên mặt đất.
– Làm gì mà gấp gáp dữ vậy?
Trương Hòa Trần tuy vẫn còn xấu hổ, nhưng động tác lời nói đều rất ỡm ờ.
– Trước khi chưa gặp chị, em cho là mình cũng tương đối đàng hoàng, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy chị, thì em thấy mình không còn đàng hoàng nữa, cảm giác của em lại quay trở về với bản năng, chị có biết không?’
Đinh Nhị Cẩu thâm tình nhìn Trương Hòa Trần nói tiếp.
– Bản năng chính là như vậy đây này.
Đinh Nhị Cẩu kéo tay của Trương Hòa Trần, đưa vào bên trong dương vật của mình, chỗ đó đã cứng rắn như sắt, nàng muốn tránh né khi cảm thấy Đinh Nhị Cẩu đúng là một kẻ lưu manh, vừa nói chuyện đạo đức, vừa tiến hành động tác như tên ác ma…
Để lại một bình luận