– Tưởng Văn Sơn? Nhiều không? Bao nhiêu c?’
– Trần Vượng Hải cung khai, trong thời gian năm năm, tổng cộng đã chung chi cho Tưởng Văn Sơn không dưới một trăm vạn, đây không phải là số tiền nhỏ, chúng ta đảm đương không nổi.
Lan Hiểu San nói ra.
– Con bà nó…
Đinh Nhị Cẩu mắng, Lan Hiểu San không biết hắn mắng ai, có thể là Tưởng Văn Sơn, cũng có khả năng là Trần Vượng Hải…
Chuyện này đối với Đinh Nhị Cẩu cũng rất là phiền toái, Lan Hiểu San đem chuyện này nói với mình, rõ ràng là nàng muốn để cho mình báo cáo cho Thạch Ái Quốc, nhưng với tình hình hiện nay của Thạch Ái Quốc, chưa hẳn là ông ta muốn đem chuyện này báo cáo lên trên, bởi vì vụ của Tưởng Văn Sơn vừa rồi đã có kết luận, đó là kết quả thỏa hiệp của An Như Sơn cùng La Minh Giang, bây giờ lại đem thêm chuyện này nhảy ra, đối với An Như Sơn sắp rời đi khỏi tỉnh Trung Nam mà nói cũng không phải là một chuyện tốt, bản thân số người còn lại vẫn còn tiếp tục công tác tại tỉnh Trung Nam, trong khi trước đây thì Tưởng Văn Sơn là cộng sự của La Minh Giang…
Thế nhưng những chuyện rắc rối đó nói sau, điều Đinh Nhị Cẩu lo lắng nhất chính là Trịnh Hiểu Ngải, Trịnh Hiểu Ngải cùng Tưởng Văn Sơn có quan hệ, nếu Tưởng Văn Sơn gặp chuyện không may bây giờ lại bị lôi ra ánh sáng, có thể là kéo theo luôn cả Trịnh Hiểu Ngải, đây mới là sự tình Đinh Nhị Cẩu quan tâm, nếu quả thật như vậy, Trịnh Hiểu Ngải đời này coi như là đã xong, nhẹ thì mất chức, nặng thì còn có thể đi vào tù vài năm, những chuyện như vậy đều có khả năng, cho nên Đinh Nhị Cẩu rất khó để mà hạ quyết tâm.
– Chuyện này gây khó khăn cho em sao?
Lan Hiểu San nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm không nói, nên hỏi.
– Ai… chuyện này liên quan đến nhiều người, chuyện Tưởng Văn Sơn vừa rồi rơi đài ở Hồ Châu, về sau lại an toàn hình như là lãnh đạo trên tỉnh đem chuyện này đạt thành một thỏa hiệp không biết chị có biết không? Nếu như bây giờ lại đem chuyện này móc ra, em sợ sẽ lại gây chấn động còn lớn hơn trước.
– Vậy là ý em nói là Tưởng Văn Sơn đã có vấn đề, chỉ là bây giờ không có ai để ý đến mà thôi?
– Đôi khi đây là trò chơi của lãnh đạo, em và chị đều không chơi nổi, cho nên dù là Trần Vượng Hải đã khai ra về chuyện anh rể của hắn, chị có thấy chắc chắn chưa? Chư đến lúc đó hắn phản cung, thì chẳng những là chị, mà ngay cả ban kỷ luật thanh tra của Hồ Châu cũng khó tránh khỏi liên quan, vì thế chuyện này nếu không làm thì thôi, còn muốn làm thì phải nắm chắc 100% mới làm, phải làm sao cho bọn chúng không kịp xoay sở, còn một vấn đề nữa là Trần Vượng Hải làm bên cảnh sát giao thông tồn tại những chuyện như thế này đã lâu rồi, không biết hắn có gài bẫy đào một cái hố cho chúng ta không? Chị phải chú ý đến chuyện này.
– Ý em nói Trần Vượng Hải cố tình nói như vậy, sau đó đem vụ án này chờ thời cơ thích hợp, lại phản cung?
Lan Hiểu San cau mày hỏi.
– Không phải là không có khả năng này, cho nên em đề nghị xác minh chuyện này, về thời gian, địa điểm, ai nhận, đưa mỗi lần bao nhiêu, tốt nhất đều có câu giải thích hợp lý.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Sau cuộc trao đổi với Đinh Nhị Cẩu làm Lan Hiểu San có chút ngơ ngác, cô cũng không phải là một kẻ mới vừa làm công tác, cho nên liền hiểu ngay, Đinh Nhị Cẩu đã nói rất rõ ràng, nếu như đây chỉ là Trần Vượng Hải muốn gây nào loạn, không phải khơi màu lãnh đạo Hồ Châu mâu thuẫn, mà là có thể lại gây nên mâu thuẫn giữa các lão đại trên tỉnh, nếu như đến cuối cùng chuyện này mà làm không chắc chắn, thì ngay cả ban kỷ luật thanh tra Hồ Châu cũng đều gặp họa theo, cho nên chuyện này phải vô cùng thận trọng.
– Ừ, vậy để chị trở về lại xác minh cho kỹ lại.
Lan Hiểu San nói xong đứng người lên đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu cũng không tiễn đưa, hiện tại hắn cũng có chút hoang mang ngơ ngẩn.
Nói thật, tuy hắn vừa rồi nói như thế, nhưng trong lòng của hắn, hắn tin lời của Trần Vượng Hải cung khai, rất có thể Trần Vượng Hải đã chung tiền cho Tưởng Văn Sơn tiền thật sự, nhưng nếu hắn lập tức báo cáo cho Thạch Ái Quốc, khó khăn không chỉ là chính hắn mà còn có cả Thạch Ái Quốc, nhưng điểm mấu chốt ở chỗ, hắn đang lo lắng cho Trịnh Hiểu Ngải.
– Bây giờ chị có rảnh không vậy?
Đinh Nhị Cẩu bấm một dãy số, thấp giọng hỏi.
– Sao vậy… không chờ tối, lúc này lại thèm khát chị rồi à?
– Có việc gấp… lát nữa em nhắn địa chỉ cho chị… nửa giờ sau đến nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền cúp điện thoại, vì thế làm cho Trịnh Hiểu Ngải cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng cô vẫn dựa theo lời Đinh Nhị Cẩu bước ra cửa, vừa mới ngồi trên xe, Đinh Nhị Cẩu liền nhắn tin địa chỉ phát qua, hồ Thiên Nhất Sắc Điếu Ngư đảo.
Trên mặt hồ đã kết băng, nhưng trong phòng vẫn rất ấm áp, lò sưởi lớn đốt than củi đỏ rực lửa, Đinh Nhị Cẩu ngồi trên bàn bên cạnh cái giường, cầm tách trà ngon nếm, thưởng thức vị, hắn hiện tại cần tĩnh để ổn định tâm tính, nói cách khác nếu bây giờ tâm hắn loạn, toàn bộ những chuyện về sau sẽ bị rối.
Giờ đây thông qua chuyện này, Đinh Nhị Cẩu mới phát hiện, chính hắn cũng rất quan tâm đến Trịnh Hiểu Ngải, nếu không thì hắn sẽ không phá vỡ nguyên tắc mà thông báo cho cô biết, do đó nếu làm một chính trị gia chân chính thì không thể có cảm tình, cảm tình rất dễ dàng sẽ trở thành bị công kích ngược lại, mà đây là nhược điểm như thế thì nhất định phải chết.
Vừa uống xong tách trà, Đinh Nhị Cẩu đã nghe được tiếng giày cao gót vang đến, đúng lúc này cửa mở, Trịnh Hiểu Ngải xuất hiện bước vào…
…
– Thì ra em cũng rất nhớ người chị này…
Trịnh Hiểu Ngải sau khi vào phòng liền cởi bỏ đôi giày cao gót.
– Nếu như không nhớ đến, thì hôm nay em không có tới đây, chị đóng kín cửa lại đi, xem chừng ngoài đó có ai không?
Đinh Nhị Cẩu chỉ ra ngoài cửa nói ra.
Trịnh Hiểu Ngải hơi nghi ngờ nhìn Đinh Nhị Cẩu liếc qua.
– Chuyện gì mà cẩn thận như vậy?
Trịnh Hiểu Ngải quay người leo lên giường duỗi ra đôi chân dài, quay mặt đối diện với Đinh Nhị Cẩu đang ngồi trên ghế bên cạnh hỏi.
Liền theo đó Trịnh Hiểu Ngải đưa ra một chân gác lên bắp chân Đinh Nhị Cẩu đang ngồi kế đó, quá đáng là hai chân của nàng lại mở ga một góc hơn 45 độ, cái váy ngắn không có bất kỳ sự ngăn trở nào khi lộ ra nguyên cái âm hộ, Đinh Nhị Cẩu đã đem phong cảnh ở giữa hai chân nàng thu hết vào mắt, trong đó, một mảnh vải nhỏ cỡ bàn tay che chắn cái gò mu của nàng, đám lông có vài cọng bướng bỉnh chu ra khỏi đường viền cái quần lót run rẩy, hiện lên phong tình vạn chủng.
Mặc dù có miếng vải nhỏ bao vây, nhưng gò mu của nàng thật sự là rất rất màu mỡ, chống đỡ nhô cao lên dưới cái quần lót, dụ dỗ ánh mắt Đinh Nhị Cẩu, hai mép lớn hình thành cái khe nứt ngay chính giữa, tựa hồ đang có một hấp lực vô hình, làm cho trung gian cái quần lót hơi có chút hỏm vào, tạo thành một rãnh nông.
Tại phía dưới rãnh nông một chút, mơ hồ có một dấu vết nho nhỏ ẩm ướt thấm ra làn vải, đúng là so với những người đàn bà khác, Trịnh Hiểu Ngải hiểu rõ hơn làm như thế nào để khiêu khích đàn ông, cho nên Đinh Nhị Cẩu luôn cho rằng Trịnh Hiểu Ngải nội mị, vẫn là rất chính xác.
– Chị và Tưởng Văn Sơn quan hệ đến tột cùng như nức thế nào? Em muốn biết tình huống thật sự, đừng có giấu diếm với em bất cứ điều gì…
Đinh Nhị Cẩu giọng nói buồn bực nói.
– Có chuyện gì… lại ghen, sao em lòng dạ hẹp hòi như thế chứ?
Trịnh Hiểu Ngải biến sắc, nàng phiền nhất là khi Đinh Nhị Cẩu hỏi nàng về chuyện với Tưởng Văn Sơn, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu vừa hỏi, là nàng trở nên mẫn cảm khó chịu, nàng cảm thấy tựa như Đinh Nhị Cẩu xem thường sỉ nhục nàng…
– Tưởng Văn Sơn đã xảy ra chuyện, em vợ của ông ta là Trần Vượng Hải khai ra, ông ta đã tiếp nhận không ít hối lộ, cho nên em muốn biết về phương diện kinh tế chị và Tưởng Văn Sơn có bao nhiêu liên quan?
Sau khi Đinh Nhị Cẩu nói xong, Trịnh Hiểu Ngải giờ mới hiểu không phải là Đinh Nhị Cẩu ghe, đây là hắn đang giúp nàng, cho nên thoáng cái hỏa khí không còn, nhưng bây giờ thì sợ hãi bất an, nếu Trần Vượng Hải đã thú nhận ra Tưởng Văn Sơn, như vậy mình làm sao thể chạy thoát, ngay lập tức thân thể Trịnh Hiểu Ngải lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng.
– Chị… chị cùng hắn không có quan hệ gì đến vấn đề kinh tế, một đồng cũng không có, muốn nói nếu như mà có, đó chính là hắn giúp ta đề bạt trong công tác, ngoài ra không có cái gì, em yên tâm đi.
Trịnh Hiểu Ngải lúc này mới bình phục lại cảm xúc của mình chậm rãi nói.
– Chị có gạt em không vậy, vậy mấy gian nhà kia từ đâu mà có, làm gì mà chị có nhiều tiền như vậy?
Đinh Nhị Cẩu không tin, hắn lâu nay hoài nghi mấy gian nhà kia của Trịnh Hiểu Ngải lai lịch bất chính, cho nên lúc này mới nóng lòng cấp thiết muốn gặp nàng để hỏi rõ ràng.
– Chị đã từng nói với em, là em của chị có một công ty xây dựng chuyên trách về việc giải tỏa nhà đất, nhưng thật ra đó là công ty của chị, chỉ có điều chị bất tiện ra mặt mà thôi, lâu nay dựa vào mấy công trình bị giải tỏa kiếm tiền, có lời đều đầu tư mua thành phòng ốc, tất cả chị nói đều là sự thật, cho nên em không cần lo lắng cho chị đâu.
– Như vậy thì tốt rồi, ý của em là, nếu như sắp tới vụ án này tra xuống, thì chị phải suy nghĩ kỹ nên nói như thế nào cho người của Kỷ Ủy nghe, chuẩn bị trước tư tưởng, tránh né không phải là cách, cho nên tốt nhất vẫn là đem sự tình nói rõ ràng…
– Em vẫn chưa yên tâm sao, không có việc gì đâu. À… còn hai chị em sinh đôi kia thì chừng nào em mới mang đi, chỗ của chị giờ thì không thể ở được rồi, vạn nhất người của Kỷ Ủy tìm tới, thì chị phải làm sao?
Trịnh Hiểu Ngải không yên lòng nói.
– Để em mau chóng nghĩ biện pháp, thôi bây giờ chị về đi, chiều nay em còn có việc, không cùng chị ăn cơm được rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì đứng dậy đi rồi, Trịnh Hiểu Ngải lần này khác thường cũng không có giữ hắn lại, Đinh Nhị Cẩu cũng không có chú ý việc này, hắn quay trở lại cục công an thành phố.
Nửa giờ sau, Trịnh Hiểu Ngải cũng trở về thành phố, nhưng khi còn bên ngoại thành, nàng ghé cửa hàng mua một cái điện thoại di động cùng một sim rác, loại sim dạng này không cần phải làm thủ tục chứng minh, nàng lái xe đến một nơi hoang tàn vắng vẻ, dùng điện thoại di động này nhắn tin cho Tưởng Văn Sơn câu “Nếu như nếu muốn bảo toàn mạng sống, thì tự nghĩ biện pháp cho mình đi…”, rồi đem chuyện của Trần Vượng Hải thú nhận nhắn tin báo cho Tưởng Văn Sơn biết, đến khi Tưởng Văn Sơn nhắn hỏi nàng là ai? Thì Trịnh Hiểu Ngải đã tiện tay vứt cái điện thoại di động ném xuống con sông cách đó không xa…
Trịnh Hiểu Ngải tin rằng, chỉ cần Tưởng Văn Sơn muốn giữ mạng sống của mình, bất luận là dùng phương pháp gì, hắn sẽ không ngồi yên mà chờ chết, đối với bản tính của Tưởng Văn Sơn, Trịnh Hiểu Ngải thừa sức hiểu rõ.
Quả nhiên, Tưởng Văn Sơn sau khi nhận được tin nhắn này, đầu như bị sấm sét đánh trúng, nhưng hắn vẫn cho là còn may mắn, bởi vì chuyện Trần Vượng Hải bị song quy (*nhà nước điều tra) thì hắn đã biết rõ, vợ của Trần Vượng Hải đã đến khóc lóc kể lể cầu cứu với hắn không phải là một lần, tuy hắn cũng muốn tìm biện pháp cứu Trần Vượng Hải, nhưng bây giờ hắn đã không còn có cái năng lực nữa rồi, nhìn về Hồ Châu, bây giờ đâu còn có ai nghe lời của hắn, cho nên chuyện này tuy là đã đáp ứng với vợ của Trần Vượng Hải, nhưng đến giờ Tưởng Văn Sơn cũng chưa nghĩ ra phương pháp gì.
Tưởng Văn Sơn nhớ lại chuyện của mình và Trần Vượng Hải, lúc đầu hắn nghĩ Trần Vượng Hải sẽ xem mình là người nhà, chắc có lẽ không đem mình cắn ra được, nhưng bản thân hắn lúc thu tiền hối lộ, thì không có xem Trần Vượng Hải là thân thích, khi lấy tiền không cho thiếu một xu nào, cho nên Trần Vượng Hải dựa vào cái gì mà giữ lại con cá lớn này? Thà khai ra thì còn hy vọng lập công chuộc tội.
…
Khi nhận được điện thoại cha mình gọi gấp quay trở về nhà, Tưởng Hải Dương rất miễn cưỡng, nhưng khi Tưởng Văn Sơn gửi một tin nhắn ngắn thì khiến cho Tưởng Hải Dương mới hiểu được chuyện này không phải là chuyện nhỏ…
– Cha, bây giờ định làm như thế nào?
Tưởng Hải Dương hỏi.
– Con tìm cách để cho hắn câm miệng vĩnh viễn lại đi…
Tưởng Văn Sơn nói rất nhẹ, nhưng ngay cả Tưởng Hải Dương vừa nghe qua cũng toát mồ hôi lạnh.
– Cha… dù sao đó cũng cậu của con, chẳng lẽ không còn có biện pháp khác sao, là người thân thích trong nhà, với lại chuyện này chưa chắc là thật.
Tưởng Hải Dương khuyên.
– Hải Dương… bất kể là thật hay không, cha cảm thấy người báo tin nhắn này cho cha, đơn giản là hai loại người, một là loại người đúng là quan tâm đến cha, một là loại người biết chuyện này, cũng cùng cha có mối quan hệ qua lại, họ sợ nếu có chuyện xảy ra, cha sẽ khai ra họ, vì thế nếu như chúng ta không áp dụng biện pháp, rất có thể bọn họ sẽ tìm cách cắt đứt manh mối từ chỗ này của cha, con suy nghĩ một chút, là để cho cha chết hay là là để cho cậu con chết?
Để lại một bình luận