Phần 48
Đang học thì có điện thoại.
– Anh Tuân!
– Ừ. Nhi hả?
– Sao lâu rồi anh không đến vậy? Dạo này quên mất người em gái này rồi à.
– Sao mà quên. Anh đang tập trung ôn tập. Cuối tuần anh tới. Mà em không học hay sao mà gọi điện cho anh vậy?
– Nghỉ một tí. Mà em có chuyện nhờ anh tư vấn đây.
Một anh chàng sau khi bán mắc lấy nó, hôm nay tỏ tình…
– Vậy em thấy thằng nhóc đó thế nào?
– Cũng được… nhưng em không thích.
– Sao thế?
– Tóm lại là không thích. Em nói với hắn là giờ phải học, không có tâm tư.
– Vậy mà còn tư vấn cái gì trời?
– Hì hì, đang chán, gọi cho anh nói chuyện một chút không được à?
– Bố và dì đâu?
– Bố gì chứ? Có mỗi mẹ em ở nhà thôi. Dạo này bố có mấy khi ở nhà đâu. Tuần sau bố nói dẫn cả nhà xuống dưới đó đó. Anh chuẩn bị cơm gạo dần đi nhé?
– Thế…
Nói đến bố, nó hồi tưởng lại những lần bố tới chơi. Đa phần nó nhận hối lộ xong thì chạy mất, giờ mới ngẫm lại, hình như bố mẹ còn có chút chuyện gì đó mờ ám. Không biết bố có làm gì mẹ không nhỉ? Nghĩ tới đây, chợt một sự ghen tuông vô lý nhen nhóm lên trong nó. Rất nhanh bị nó gạt đi nhưng lại âm ỉ cháy bên trong, không hoàn toàn xua đi được.
– Anh chẳng thèm tiếp em. Mỗi lần anh tới, em có ở chơi với anh được bao lâu đâu. Anh chơi với di thôi, kệ em, tới thì tới, anh chẳng quan tâm…
Hàn huyên một lát, nó tắt máy tiếp tục học, nhưng mãi không tập trung được. Nghĩ đến việc bố và mẹ gặp nhau, lòng nó dâng lên một cảm xúc nóng rực trong lồng ngực. Nhịn không được nó gõ cửa phòng mẹ. Chắc mẹ đang làm gì đó nên khóa trong. Phải một lát mẹ mới mở cửa.
– Mẹ…
– Gì thế? Còn sớm mà, mẹ chưa ngủ đâu mà chút ngủ ngon.
Mẹ nói đùa. Bao cái xúc động muốn hỏi chợt loáng một cái bay mất sạch, chỉ còn lại cái xao xuyến chạy tứ tung trong 4 ngăn tim nó. Mẹ vừa mở cửa là cái hương thơm ngắt, nồng nàn đặc trưng của người phụ nữ tuổi hổ ập vào nó. Gương mặt mẹ rạng rỡ, sự mịm màng còn ánh lên nhiều phiến hồng, hơi thở hơi nặng làm cặp vú lên xuống vô cùng dụ nhân. Mai nhìn tới cái chỗ nó đang nhìn chăm chăm.
– Vẫn thế. Có gì… có hở đâu mà nhìn?
Tuy mẹ nói đùa nhưng nó vẫn thấy xao động mãnh liệt. Không lớn như cô Hạnh nhưng cũng lớn, rất tròn trịa, vừa đẹp. Cái khuôn ngực trắng sáng, mịm màng như mỡ đông, đẹp như sứ, mát như ngọc.
– Vậy mẹ, kéo xuống chút cho con ngắm đi, xem mẹ của con đẹp đến nhường nào?
– Hừ, mơ đi.
Bên dưới váy không quá dài nhưng không ngắn, đã vậy, chất vải dày, tuyệt đối không thể nhìn xuyên.
– Mẹ mặc bảo thủ quá, bao nhiều vẻ đẹp bị che hết rồi. E hèm… theo ý của con thì, ở trên nên trễ xuống một tí, dưới thì lên một tí. Như thế…
– Thôi, người ta nhìn, ngại lắm.
– Ai cho nhìn, mẹ chỉ mặc khi ở trên nhà với con thôi.
– Mơ đi. Biến!
Mai đóng cửa mặc kệ nó. Dựa lưng vào cửa, nhìn vào cái đồ mình đang mặc, lại ướm thử cái kích thước như nó nói mặt cô đỏ rực cả lên, lòng kích thích và hưng phấn khó tả.
“Hừ! Sao phải cho nó ngắm chứ? ”
Tuấn cười lắc đầu về phòng tiếp tục dùi mài kiinh sử. Mẹ cũng ngủ muộn, không làm gì mà ở trong phòng cả buổi tối. Đến khi nó gõ cửa muốn chút ngủ ngon thì mẹ vẫn chưa tắt đèn.
– Mẹ…
Mẹ vừa xuất hiện cái là đèn tắt, nhưng ánh mắt như điện của nó vẫn kịp thó được cái hình ảnh dụ nhân vô cùng kia. Mẹ của nó thật quyến rũ, cái váy đã ngắn hơn, thâp hơn. Non nửa cặp vú trắng ngon như trái đào mọng chín ngây thơ với lớp lông trắng mượt, lại đầy đủ mùi vị thành thục, căng mọng chỉ trực bung ra khỏi lớp trói buộc mong manh. Phía dưới đôi cặp đùi có bao nhiêu đẹp thì lộ bấy nhiêu. Non mỡn, tròn căng đầy sức sống.
– Khỏi chúc ngủ ngon, mẹ ngủ kĩ rồi.
Để lại một bình luận