Phần 45
– Anh Tuấn!
Cô bé này manh động ghê gớm quá, Tuấn không lách nhanh có khi đã nằm gọn vào lòng cô rồi.
– Con bé kia, bưng đồ cho khách đi.
Đến Hạnh nhìn cũng không thấy vừa mắt. Giữa chốn đông người thế này còn ra thể thống gì. Mặc dù lúc « tâm tình » cô thể hiện hết lòng nhưng cái cảnh cái Linh bộc lộ những cảm xúc của mình như vậy cô thấy không thích hợp, chưa kể nó mới có lớp 8 và cô và Tuấn…
Ánh mắt Tuấn khi đối với mắt cô chỉ trong chớp nháy một cái nhưng nó thấy được trong mắt cô chan chứa nhiều sự chờ mong, nhiều tia ôn nhu.
Lúc đưa Linh đi học, nó lại « bị » cô hôn trộm một cái nữa, mặc dù thích thì thích thật nhưng quả thật là khó nghĩ. Nếu nó và cô Hạnh không có những hóc búa phát sinh, có khi nó dám đẩy Linh tới quá.
« Không biết nếu sau này, he he… nếu thôi, nếu nó và Linh lấy nhau mà lại bồi thêm cô Hạnh làm của hồi môn… he he he… e hèm… nhà cũng hơi chật, không hợp, không hợp… »
Đoạn đường không xa để có thể đủ cho trí tưởng tượng của nó bay tới cực lạc được. Bóng cô vừa xuất hiện trong tầm mắt nó là lòng nó đã nhộn nhạo rồi. Cái khuôn mặt ít bảo dưỡng mà năm tháng khó bắn phá kia sao nó lưu luyến thế. Không phải là quý phụ kiêu sa mà cái dáng cô giữ tốt thế, mỗi vòng là một điểm nhấn, điểm nào cũng « điểm » đúng. Cái bộ ngực đã hút hồn nó ngay từ cái thủa đầu tiếp cận kia, cái bờ mông căng mọng, vểnh cao đọng mãi trong cái nhìn của nó khi cô đi khuất, vòng eo như rắn nước, theo cái nhịp lắc lư của cặp mông cô mà lay động như liễu trong gió, đẹp không sao tả siết. Rồi cái điểm nhấm rất đậm, rất sâu của cô, không một ai biết đến cả, tất cả cái đó dành riêng cho nó. Cái đó, cái mu ấy của cô, mềm như bông, mát như ngọc sờ vào là lưu luyến mãi không thôi.
Đôi mắt đen lánh biểu hiện một chút hậm hực, một cái vẻ tinh nghịch nhỏ của « cô gái » đang thả mình trong chữ « tình », một tia ôn nhu trong đó chiếu tới nó làm nó mềm nhũn đi.
Không còn cái bóng đèn ở đây, nó thoải mái ngắn nhìn cô không thấy chán, không biết có phải cô đứng gần cái bếp không mà hình ảnh cô mỗi lần in vào mắt nó đều mang theo một tia rực lửa.
Quán vãn khách, Tuấn bắt đầu quét tước, thu dọn.
– Anh về đi, tôi không muốn…
« Hử? Gì vậy? »
Một ông chú! Lịch sự cả cái dáng lẫn chân tay, không phải côn đồ quấy rối, Tuấn chỉ biết từ xa mà hóng cái tai tới. Rất lịch sự, không quấy nhiễu, không quá trớn, không thò tay động chân, ông ngồi rất lịch sự. Có lẽ vì vậy, cô Hạnh cũng phải đứng dậy tới tiếp. Hơi xa, thi thoảng lắm mới nghe thấy loáng thoáng, nếu không phải nãy cô nói lớn hơn một chút chắc nó không chú ý rổi. Là chuyện người lớn bàn bạc, mặc dù nó với cô Hạnh tơ tình quấy quýt nhưng thật sự không thể tiến lên một bước mà đồng tiếng nói được. Cái tuổi của nó khổ vậy đó, giờ chỉ biết âm thần tiếp cận để thỏa cái tò mò, cái vội vàng đang như giun bò tới bò lui trong bụng.
– Mong em suy nghĩ lại… là anh… không phải vì… chỉ liên quan tới…
Tai nó dựng lên như tai dơi, tiếc là hai người đang bàn chuyện riêng, cố ý không để cho người khác nghe được nên nó cũng thuộc phạm trù “người khác”. Miệng hai người đá tới đá lui, cô lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu làm tim nó cứ treo lên lại hạ xuông, còn căng thẳng hăn vác hung khí đâm người.
“Có lẽ nào… » Tuấn như ngừng thở, tim chợt léo lên cái đau. “Không phải chứ, cô lại gật đầu… ”.
Ông ta đứng dậy, mặc dù chắc cũng gần tuổi bố nhưng không có vẻ gì là xuống sức, rất phong độ, lịch thiệp, đàng hoàng. Chát vài câu nữa ông xoay người đi ra, rất đúng mực.
– Mai anh trở lại.
Còn mấy người khách, người thì đang ăn tăm trầm tư, người thì uống nước, người thì chuyên tâm làm nhiệm vụ cung cấp đồ đã nghiền kĩ cho dạ dày, có người thì lén thưởng thức 4 vòng của cô. Nó thật muốn một cước đá hết lũ này đi để lao vào mà hỏi cô cho rõ ngọn ngành. Cô nhìn nó, bặm môi bước vào trong nhà. « Thái độ như vậy nghĩ là sao? » Không kìm được, Tuấn mượn việc xách thùng nước, cũng vào cùng.
Bước vào phòng cô, cô xoay lưng lại tới ôm chầm lấy nó.
– Có chuyện gì phải không cô?
Cô ngước lên, ôm cô nó hôn. Cô hôn rất gấp gáp, cô như muốn nuốt luôn cỏ nó vào bụng, rồi dần dần nhẹ lại mới buông nó ra.
– Ra đóng cửa đi rồi vào đây với cô.
– Nói đi cô, đừng làm cháu lo.
Cô cười, vuốt ve khuôn mặt mà cô nghĩ là non choẹt này. Lòng cô cũng vui vì mình bao năm nay giờ cũng có người quan tâm. Lòng cô nhộn nhạo, cô cười thật quyến rũ, ném cho nó ánh mắt lúng liếng ngập nước, cô nói nhỏ vào tai nó thật dịu dàng:
– Nhanh rồi vào đây chơi cô!
Cô đẩy nó ra, đóng mạnh cửa. Cái nụ cười nó bắt được trước khi cảnh cửa đóng lại, tiếp cho nó luồng năng lượng cực lớn, những bước đi của nó có lực hơn. Cái thân hình bốc lửa của cô làm nó cháy ngùn ngụt lửa tình. Chỉ một lát là hết khách, mấy người mới vào chỉ nhận được một câu hết hàng của nó mà bất đắc dĩ quay lưng tìm chốn ấm lòng khác. Cửa vào đóng là nó chạy luôn vào, giờ cháy nhà tới nơi rồi, còn dọn dẹp gì nữa.
Cô đã tắm rửa xong, đang chải chuốt. Thấy nó vào, cô đứng dậy đón nó bằng nụ cười như cô dâu thấy chú rể.
Mái tóc xõa được chải ngay ngắn, thẳng tắp ra sau, má phấn môi đỏ. Cô đã bỏ công cho nó. Hôm nay không có tắt điện, cô đứng trước nó thật kiêu sa, lộng lẫy. Cái nóng trong người Tuấn dịu đi vài phần trước vẻ đẹp của cô, không phải váy cưới nhưng là váy dạ tiệp. Cô đã chuẩn bị tươm tất đón tình lang, cô đón nó bằng vẻ đẹp nhất của mình.
– Cô đẹp quá, nhưng nếu không mặc gì chắc đẹp hơn nữa.
– Miệng không nói được thứ gì hay ho cả.
Nói vậy nhưng cô vẫn tươi rói, rồi bằng động tác gọi dục nhất, cô uốn éo kẻo váy lên. Từng tấc da thịt quen thuộc lộ dần ra cho đến khi cô thả đống vải xuống. Dang người như ngọc, đầy đặn, quyến rũ, thớt nào ra thớt đó, so với cái đẹp của các cô gái thì cô đầy đặn hơn. Những bộ vị mấy chốt nổi cao hơn. Dưới ánh đèn chiếu rọi, cả người cô phát sáng những tia sáng ô nhu như ngọc. Bộ đồ lót màu đen làm làn da như mỡ đông của cô nổi rõ nét tươi mát.
Nụ hôn của hai người thật là lâu, không tham lam, không cuồng nhiệt. Ôn nhu gặm nhấm những điêu tuyệt diệu nhất. Cô như cô gái lạc vào bể tình, nhắm mắt lênh đênh trên mặt những cơn sóng ôn hòa, đôi môi đỏ thắm mang đến đưa đi những điều dịu ngọt nhất của thế gian.
– Hôm nay cô thật đẹp. Phải chi cháu lớn tuổi hơn, có lẽ cháu sẽ lấy cô.
– Cô cũng không tham lam.
– À mà, hôm nay cái Linh lại tập kích cháu, nó hôn trộm cháu nữa.
– Được còn ra vẻ. Nó còn nhỏ, nếu cháu có lòng với nó thì đợi nó lớn. Cố gắng bảo bọc nó.
– Như vậy sao có được. Cháu với cô như vậy rồi, sao còn có thể yêu cái Linh được.
– Hì hì, biết nghĩ như vậy là tốt. Nhưng cô không cản đâu, đừng mặc cảm. Là cô tự nguyện mà. Mà thật sự thì ý cháu như thế nào?
Tuấn gãi đầu:
– Cũng thích… nhưng như vậy sau này có được gần cô nữa không? Nếu không thì cháu thà không cần Linh.
Hạnh cũng xúc động, cô biết rõ suy nghĩ của nó còn chưa chín chắn, nhiều chuyện nó nói còn chưa tính là đúng. Nhưng cũng không trở ngại việc cô say mê nó. Cô cười khúc khích, thật đâm đãng:
– Không sao. Chơi nó xong sang phòng chơi cô. Sướng không?
Để lại một bình luận