Phần 76
“Hu hu… mẹ ơi, con khổ quá, mất mấy lít máu rồi… ”
Tuấn xụt xịt tự bảo vệ mình bằng những cú sát phạt quyết đoán, nhưng toàn đánh hụt, về tay không, hóa ra là tự đánh mình. Bụng tự lẩm nhẩm kêu khổ không thôi.
“Cạnh! ”. Cửa mở.
– Ơ. Con còn đứng đây à?
Mẹ với bộ dạng ngái ngủ xuất hiện. Thực ra là Mai nằm xuống một lát, ai ngờ ngủ mất tiêu. Thức dậy đi vệ sinh, thoáng nghĩ gì đó bèn thử mở cửa, ai ngờ…
– Hi hì… mẹ ngủ quên, ai biết con còn đứng đây. À mà bị mẹ phạt mà.
Tuấn ấm ức bỉu cái môi tôi nghiệp, quay đầu không thèm nhìn mẹ, hai tay liên tục gãi gãi như cho mẹ biết mình bị hành rất thảm.
– Thôi, hi hi. Mẹ thương thương. Hi hi… vào đây, nhanh vào đây. Hi hi ai bảo tự dưng cởi quần áo ra đãi muỗi, hi hi…
Mai kéo con vào, một bộ dạng xuýt xoa. Tuấn mặc kệ, mang cái bụng ấp ức nó lao đổ lên giường, chiếm lấy vị trí giữa mà nằm chàng hàng ra, với thêm cái gối lấp đầu, bỏ qua mẹ luôn. Nghĩ tới càng uất ức, ai ngờ mẹ lại ngủ quên để nó đứng ngoài đó.
Mai ngồi mép giường, miệng còn tươi cười vui vẻ, nó vẫn là con cô, vẫn bé nhỏ như vậy. NGhĩ tới những kỉ niệm từ hồi ấu thơ cô không khỏi ngoác ra nụ cười hạnh phúc. Cái nụ cười ấm tình mẫu tử chợt khựng lại khi Mai nhìn xuống. Tuấn vẫn cái bộ trần truồng như nhộng nằm chàng hàng ra đó, cái thân thể cường tráng của tuổi 18 với hương nam tính đậm đặc bay vào mũi cô khiến cô nảy lên nhiều cảm xúc. Đôi mắt không tự chủ được hướng về phía dưới, nơi cái giống đàn ông đang bung đầy sức mạnh hướng cao lên trời.
– Thằng nhóc thối tha. Giận dỗi mà chim cửng tướng lên thế kia.
Mai với tay nắm lấy, trong bụng xuýt xoa mãi không thôi. Sao mà của nó to thế, dài thế không biết. Không biết có phải dái ngựa không nữa. Mọi sự chú ý của cô tập trung cả vào cái thứ giống đực này. Đôi bàn tay như búp măng dần có những cử động khám phá, tò mò từng cm2. Cả quãng thời gian mây gió của cô, cô chưa từng chứng kiến cái thứ nào to lớn như vậy. « Của nhà vừa sẵn vừa tốt như vậy mà không dùng, sao trước mình lại… »
Cái suy nghĩ kia vừa hiện trong đầu làm Mai hoảng sợ vột lắc mạnh đầu, cố xua đi nhưng không thể nào thoát ra được cái ma lực này. Bàn tay không tự chủ nắm mạnh lại, cố níu kéo như không muốn thoát ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào những đường gân mạch máu nổi chằng chịu nhìn trông dữ tợn kia mà tranh đấu mãi. Mai nhẩm nhẩm một mình.
– Không biết mẹ con mình như vậy có đúng không nữa. Mẹ thấy tội lỗi quá, nhưng lại không muốn thoát ra.
Thằng con dù lấy gối lấp mặt như không thèm quan tâm nhưng đôi tai nó một mực vẫn vểnh lên. Cái bàn tay sờ vào sao mà mê ly lắm. Nghe mẹ nói trái tim nó treo lủng lẳng rồi cũng thở phào mừng rỡ. « Cần gì thoát chứ, đang sướng mà ».
– Nghĩ tới hồi sinh con mẹ khổ biết bao nhiêu, lại sinh thiếu tháng nữa… hai… Hồi ấy bố con mới ra nhập quan trường, từng bước khó đi, đấu tranh gay gắt, đâu có thời gian ở nhà… cũng may có bà ngoại một mực ở đây…
Mai lẩm nhẩm hồi tưởng lại. Cảm xúc đang dạt dào ai ngờ thằng con nó vùng dậy ôm cứng lấy cô:
– Khổ mẹ của con quá. Thương mẹ quá, để con đền bù cho mẹ nhé.
– Ừ. Thương mẹ thì cố mà học cho tốt, đừng lông bông nữa. Lớn tướng rồi đó.
Mẹ dăn dậy từng câu thâm thía nhưng hoàn cảnh và hành động thì chẳng hợp tí nào. Tuấn nhìn xuống cái bàn tay trắng nõn kia của mẹ vẫn đang vuốt ve con chim nhỏ của nó cười hì hì nói.
– Con to đùng thế này mẹ đẻ được ra? Mẹ giỏi thật.
– Hừ!
Mai có chút bất lực trước thằng con này. Nói thấm thía nó không nghe.
– To cái gì? Anh lúc sinh ra có 2kg, bé bằng cái trai nước thôi.
Tuấn mặc kệ, vạch một bên áo mẹ ra cho cái vú nó thoát khốn. Khổ nó, bị nhốt chắc bí lắm. Vừa thấy nó, Tuấn đã thấy nóng người rồi, không tưởng tượng được mình từng bú mút nó bao nhiêu năm mà giờ nhìn lại thấy xúc động quá. Cẩn thận vuốt ve, nắm bóp, cảm thụ hết cái sự tình mềm mại, đầy đặn, miệng nó chảy rãi, nhịn không nổi nữa nó há miệng lớn mà ngậm lấy. Người Mai cứng lại, có chút run run.
– Mẹ còn sữa nữa đâu mà bú. Ư…
– Vú mẹ đẹp thật đó. Vừa tròn vừa căng. Sờ thích lắm.
– Thích thì sờ… cho nhiều… bú cho nhiều vào…
Mai nhắm mắt, ngửa đầu thở dốc… Cái bàn tay nắm chim nó sục điên cuồng làm nó choáng váng.
– Mẹ đứng sục nữa không con… con xuất mất dấy… hô hô…
– Thì xuất đi.
Tuấn vội buông vú mẹ, tranh thủ giữ tay mẹ lại.
– Không. Con muốn xuất vào trong mẹ cơ.
Mai cốc cho nó cái.
– Ăn với chả nói.
Cô với tay tắt đèn. Cô muốn thế giới này phủ trong bóng tối để cô không phải đối mặt với hai chữ MẸ – CON. Với cô, giờ chỉ cần một con đực mà thôi. Giữa lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rực làm cô rạo rực.
– Chim con… to thật.
– Bướm mẹ cũng rộng lắm mà.
– HỪ! Chê à?
– Không. Không. Con mong còn không được mà. Bướm rộng nhưng… địt sướng lắm.
Tuấn nói tục làm không khí trở lên ngưng trọng, nhưng hai cỗ hơi thở kia thì ngày một nóng, ngày một gấp. Không để mẹ sục chim một mình, Tuấn mò xuống háng mẹ, tốc váy lên, xuyên qua cái quần lót mà sờ vào lồn mẹ. Cái ấm nóng, cái ẩm ước kia lập tức làm cho Tuấn phải hít hà cuồng nhiệt. Chỗ kín bị xâm phạm làm Mai cũng ú ớ run lên.
– Ư… con… chỗ đó… Con thật sự muốn quan hệ với mẹ?
– Vâng! –
Giờ mẹ con hỏi. Kì cục.
– Chắc chắn?
– Vâng!
– Sau này con sẽ không hối hận? Sẽ không trách mẹ?
– Không! Con yêu mẹ! Con yêu mẹ hơi bất cứ người con gái nào.
Mai dừng mọi động tác. Thoáng yên tĩnh một lát, rồi cô tách ra. Một loạt tiếng sột xoạt.
– Chuyện này là chuyện tày đình. Nó không như chuyện con với cô Hạnh đâu. Con nhớ giữ bí mật tuyệt đối nghe chưa.
– Dạ!
– Mẹ đã quyết định rồi.
– Gì mẹ?
– Mẹ sẽ quan hệ với con như với một người đàn ông thật sự. Và còn chuyện này… Là…
– Sao, mẹ nói nốt đi. Nhanh nhanh…
– Con có khinh mẹ không?
– Không! Con trả lời lần cuối là không! Con yêu mẹ! Con yêu mẹ! Con yêu mẹ!
Tuấn nhảy chồm về hướng tiếng nói. Một thân thể trần truồng thơm ngát được nó ôm vào lòng. « Hú! Mềm quá, êm quá, ấm quá! »
– Con yêu mẹ mà. Yêu mẹ còn chưa hết, khinh gì chứ.
Một bên tai nó tê dại vì cái hơi thở nóng rực kia cứ phun vào hổn hển. Có lẽ mẹ cũng thèm được nó làm rồi.
– Tuấn, con có thích…
Thằng con đang mang một quả tim nổ thùng thùng, đâu có tâm trí mà nghe gì chứ, đâu biết cái tiếng nấc nghẹn của mẹ. Nhưng cái hơi thở nóng ấm của mẹ phụt vào tai làm nó dạn cả nửa đầu. Tiếng mẹ nói sao mà nghe xao xuyến quá. Nó nén tiếng, ngưng thở lắng nghe. Cái âm thanh run rẩy cùng với làn gió thơm thổi vào tai nó, nhỏ, nhẹ nhưng rõ lắm. Từng tiếng của mẹ như thống từ lỗ tai bên này sang bên kia. Cái mớ tóc gáy lạnh toát, dựng ngược, tê đại như bị kim châm:
– Thích lồn mẹ không?
Mẹ nói « lồn ». Tuấn run rẩy vì phấn khích mà ôm chặt mẹ hơn. Đôi quả vú mềm mại được nó ép bẹp vào ngực, nó mềm mại, phì nhiêu, cái núm nó trích vào ngực tê tê.
– Liếm… mẹ nhé?
Để lại một bình luận