Phần 78
Mơ màng mở mắt theo đồng hồ sinh học, cảm giác mềm mại phía dưới truyền đến cho Tuấn biết không phải là mơ. Nhưng cái mặt lạnh tanh của chiếc đồng hồ làm nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn của nó cứng lại.
– Chết mẹ rồi, muộn rồi!
Mai cũng thức giấc, cũng hốt hoảng thay con. Nhìn nó như con gió lốc lao về phòng chuẩn bị đi học cô cũng cuống lên. Tâm lý cô đã có sự thay đổi vi diệu mà chính cô cũng không phát hiện thấy. Mặc cho thân thể còn trần truồng, cô lao theo mà chuẩn bị quần áo, sách vở cho con. Rồi lao theo con như tiếp sức cho nó vượt qua thời gian.
Tuấn vừa mở cửa thì chơt khựng lại, đóng vội, nhìn về phía mẹ, sự lo lắng vội vã chợt tan, ánh mắt dần dại ra, nước dãi chảy dài. Mai giờ mới phát hiện trang thái của bản thân, cô thoáng co tay che đi nhưng sự nảy nở của thân thể thiếu phụ không thể bị che hết. Người cô chỗ nào cong, chỗ nào lồi, chỗ nào lõn, chỗ nào cong ra, chỗ nào lõm vào toàn bộ được cô nhìn thấy trong mắt nó.
– Muộn rồi, còn không nhanh đi, nhìn gì nữa?
Nhìn cái vẻ si mê của nó cô thoáng ngượng ngùng rồi buông tay, giang ra. Nhìn đôi vú tròn săn, cái mu đen đầy lông của mẹ Tuấn thoáng cái còn có ý nghĩ muốn nghỉ học nữa. Ôm mẹ vào lòng, nhìn khuôn mặt hồng hào đầy nét xuân chưa tan của mẹ, nó hôn xuống. Hai con người hai thế hệ trực hệ ôm siết vào nhau, nụ hôn nóng bỏng được trao qua đẩy lại. Đôi bàn tay tham lam của nó du thám hết toàn thân trần truồng của mẹ làm mẹ thở dốc không thôi.
Được một lát, Mai quyết đoán đẩy nó ra.
Tối qua, mẹ như một nàng tiên dâm, đã cho nó chìm trong sung sướng. Cái dư vị còn đọng mãi tới tiết học cuối mà chưa tan. Nhìn ảnh mắt lung linh níu kéo của Hương mà nó chẳng có lòng dạ gì. Quyết đoán dứt áo ra về với lý do mẹ bệnh, cần về chăm.
Những vòng xe phấn khích vội vã lăn. Làn gió thổi tung mái tóc xanh mượt phất ra sau, lưng tê dại vì sự mát mẻ. Nghĩ tới mẹ, cái mềm mại nóng bỏng, cái trơn ướt nhầy nhụa kia nó hưng phấn hận không thể có thêm đôi cánh mà bay về.
Đời không như mơ. Nhìn cái xe của bố mà mặt nó xị một đống. Trong bụng nó dần nảy sinh một ý nghĩ bài xích. Cái tốc độ của nó thoáng cái từ cực nhanh thành cực chậm. Những bước chân cũng trở lên nặng hơn.
– Ủa? Dì Hoa!
– Ừ. Mới về à. Lại đây!
Dì đang ngồi trong phòng quản lí, nơi mà mẹ vẫn thường ngồi. Tuấn mở cửa bước vào, nghiêm trang tử tế. Vì cái phòng này không phải xây bằng gạch mà ghép bằng kính cường lực.
– Dì mới tới ạ!
– Không đón chào sao?
– Đâu có. Cháu mừng còn chưa hết nữa mà. Cháu nhớ dì lắm.
– Hừ. Cái mặt anh đó! Nhớ mà không thèm đến chơi…
Hai người đảo nhanh con mắt, liếc nhanh một vòng xung quanh. Thoáng cái hạ thấp volum xuống:
– Cháu nhớ dì thật mà, nhưng bận quá.
– Không tin! –
Dì nhún nhảy như bé gái mới lớn, bỉu cái môi lên. Tuấn cười vô lại, xích lại gần hơn.
– Dì có nhớ cháu không?
– Nhớ cái gì chứ? Ai thèm nhớ.
– Còn gì nữa. Bướm ơi, nhớ chim không? Chim thèm bướm lắm.
– Nhóc con, xê ra.
Bờ môi mím chặt của dì cong lên, đôi núm đồng tiền hồng rực, ánh mắt sáng lên những tia thèm muốn.
Tuấn chợt nhớ:
– Mẹ con đâu.
Dì nhìn lên. Tuấn hiểu là ở trên nhà.
– Đi đâu đấy?
– Cháu lên thay đồ.
Dì vội kéo nó lại.
– Từ từ, tí nữa.
– Sao dì?
– Bố cháu đang ở trên đó.
– Thì sao chứ. Cháu đi thay đồ rồi xuống chơi với dì.
– Từ.
– Lại gì nữa người đẹp?
– Ờ. Hai người đang ở với nhau.
– Thì tất nhiên rồi. Dì lằng nhằng quá.
– Thằng nhóc con. Giả vờ hả.
Tuấn nhìn lên. Nó thấy mình ghen, ghen với bố. Nhưng cũng chịu thôi, mẹ là của bố, giờ nó mới là người thứ 3, nó không cam lòng cũng phải chịu. Dì kéo nó vào phòng, đóng cửa lại.
– 2 Người làm gì trên đó hả dì?
Dì lườm nó.
– Cái chuyện thằng Nam đó, tuy nó là cháu dì nhưng thật sự dì cũng không thích nó. Lần trước dì thay mặt bố mẹ nó xin lỗi hai mẹ con cháu nhé. Sợ mẹ cháu cạch mặt nên bố cháu phải xuống đó.
– Vậy còn…
– Thì hai người lâu không gặp nhau, cháu phải để không gian cho họ chứ. Mà ghen à?
Dì nhìn nó như thể thấu hết ruột gan nó vậy. Tuấn lúng túng tránh ánh mắt của dì. Hoa hứng thú trêu ghẹo nó.
Để lại một bình luận