Phần 80
– Ưm…
– Sướng quá mẹ ạ.
Cảm giác nhột nhột phía dưới làm Mai khó chịu. Cái thứ nước kia bắt đầu rò rỉ ra, cô vốn ưa sạch nên lấp tức muốn vào phòng vệ sinh tẩy đi nhưng từ khi ngập chìm với thằng con cô dường như đã có chút thay đổi. Khi đã lên đỉnh xong, cô không muốn tắm rửa ngay mà muốn nằm im nhấm nháp kĩ cái dư vị này.
– Dậy cho mẹ đi nấu cơm nào.
Tỉnh dậy sao cơn say cuồng dã, nghĩ tới những gì đã thốt ra trong điên cuồng, mặt cô ngượng chín. Giờ cô có cảm xúc muốn độn thổ xuống. Nãy sướng gần chết, càng nói, càng tỏ ra dâm đãng cô càng sướng, thật giống như con ma men muốn thét lên để thêm phần sảng khoái, giờ… Mai muốn chạy chốn, chạy nhanh thoát khỏi tầm mắt thằng con.
“Điên rồi, điên rồi, xấu hổ chết mất thôi”
Mai túm vội mớ vải nào đó che thân rồi vọt nhanh vào phòng vs, nhanh chóng xả nước để dìm đi tất cả những âm thanh xung quanh và của chính mình, miệng liên tục thốt ra những câu như học sinh sán lỗi.
Nói là ra nấu cơm mà mãi cô không ra khỏi phòng vs, để mặc thằng con bên ngoài. Thằng Tuấn nằm chán rồi cũng gom mũ giáp lủi đi. Đến lúc ăn cơm, Tuấn nhận được tin nhắn từ mẹ, báo cho nó tự kiếm cơm mà ăn, mẹ hắn mệt không nấu được.
– Anh.
Linh chạy ra vụt ra đón nó, chỉ cách nó có nửa bước chân mới phanh lại. Tuấn còn đang trực đứng tấn để sẵn sàng đón lấy thân hình đã phát triển một phần của cô. Liếc vào trong, nay cô không mở hàng, cửa chỉ mở một khe là biết rồi.
– Nay không mở hàng à?
– Không. Mẹ em bệnh.
– Ừ. Có sao không.
Tuấn có chút nóng vội, tính lách qua Linh để đi vào nhà trong thì có đôi tay kéo mình lại.
– Hừ. Cả nửa tháng không thấy, anh… có nhớ em không?
Giọng Linh nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu di di mũi chân tìm kiến. Khuôn mặt non tơ với dáng vóc lớn trước tuổi làm tim Tuấn đập mạnh không thôi. Vội lắc đầu tỉnh lại, Tuấn thầm mắng mình vô lại, đã phun bao nhiêu vào người cô Hạnh rồi giờ còn tơ tưởng gì đến Linh nữa.
– Nhớ cả hai.
Tuấn bột miệng thốt ra cái tiếng lòng chân thật, bàn tay thô nhám khẽ lách qua làn tóc xanh vuốt lên khuôn mặt vẫn còn những sợi lông măng nhỏ xíu mịn mát. Một chút cái tâm lý chập chờn nhanh chóng bị đánh tan, vô thức mà kéo Linh vào lòng. Ứ hự vài tiếng Linh cũng lọt vào lòng nó.
Cõi lòng thiếu nữ như con nai tơ nhảy loạn, Linh cúi đầu giấu mặt vào khuộn ngực nó, tuyệt không dám ngước lên. Trước ngực là hơi thở nóng rực, hương trinh nữ thoang thoảng lọt vào mũi làm thân thể Tuấn có những biến hóa mà siết sâu.
– Ư…
Một tiếng nũng nịu nhỏ xíu vang lên, trước ngực bị một đôi hung khí mềm mại đánh úp làm tim Tuấn nện ầm ầm, mặt đỏ gay.
– Hức!
Một tiếng giật mình bên dưới. Linh giật bắn lên vội tách mông ra vì có cái gì đó chọc chọc phía dưới, nó rất gần với nơi thầm kín, tư mật của con gái. Ngay phút giây, cô hiểu ra. Tuấn đang nhìn cô, tuy đã núp rất kín nhưng cái tai đỏ ửng lên với cái bộ dạng giật bắn mình kia làm Tuấn hơi thấy xấu hổ. Dù gì thì thiếu nữ này cũng chưa biết mùi đời, cô còn nho nhỏ lắm lắm. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đôi cái mềm mềm ép sát vào ngực mình cho nó biết, cô cũng đã hơi hơi lớn rồi.
Hơi thở Linh gấp gáp làm đôi hung khí cứ lên xuống, phồng lại xẹp như đang tấn công làm Tuấn thấy kích thích lắm, nòng súng không khỏi mạnh mẽ hơn mà hướng thẳng ra trước, cái lồng kia cũng không nhốt nổi cái khí nóng rực này. Mất một chút sức mới cạy được Linh ra. Cô đã nhắm tịt mắt, tuyệt không dám mở ra, khuôn mặt thiếu nữ tám phần giống cô Hạnh ửng đỏ thật kièu diễm. Tuấm hôn xuống.
– Ư…
Cả hai thốt nhẹ lên một tiếng nghẹn nhỏ xíu. Trời đất như quay cuồng, Linh như chới với mất đi trọng lượng, chỉ còn có hơi ấm phía trước là có thể bấu víu. Khác với những lầm đột kích chớp nhoáng trước đây của cô, đâu còn dáng vẻ mạnh mẽ, cô mềm nhũn nhu nhược dựa vào anh.
– Hứ!
Lần nữa giật bắn mình vội khẽ tách ra, da gà, ga trâu sần lên cả đám. Cô vừa buông lỏng mình áp sát vào anh thì gặp ngay cái kia chọc chúng bụng dưới. Cách mấy lớp vải dày mà Tuấn cũng cảm nhận được hương vị mềm mại của thiếu nữ, theo phản ứng không khỏi áp mạnh đôi môi tách hàng phòng ngực của cô mà đưa lưỡi tới. Đôi tay từ vòng eo nhỏ nhắm trượt xuống bờ mông săn chắc đã rất có dáng của Linh làm cô run lên lẩy bẩy mấy hơi mới dừng lại được.
Nơi kiêu hãnh đã bị công chiếm, Như một cô bé nhỏ với bàn tan nhỏ nhắn run rẩy cực độ nhưng nụ cười hạnh phúc đặt lên tay anh. Linh như thất thủ mà buông bỏ, hàm răng mở ra, dặt dè đón lấy chiếc lưỡi như chàng trai hồi hộp và chờ mong đang xoa xao đôi bàn tay đứng trước cửa ngóng trông chủ nhân của khuê phòng cho phép bước qua cửa mà vào.
– Ư…
Tiếng ngân dài thổn thức. Lưỡi thơm dè dặt mà hạnh phúc được Tuấn nhẹ nhàng cuốn lấy. Đôi tay Linh từ lúc nào đã ôm lấy cổ anh, đến chính cô cũng chẳng biết nữa. Cô như nàng tiên nhỏ cưỡi những ánh mây hồng, thân không trọng lượng nhắm mắt phiêu lãng trong những làn gió lành ấm áp. Cái bàn tay nóng rực kia cách hai lớp vái khẽ bóp lại xoa, hai nơi đỉnh cao trên dưới của cô tê dại như kim châm, từng cảm giác đầu đời cho cô biết đây là hạnh phúc của việc kết hợp giữa hai quả tim đồng điệu.
Hai thân thể tiếp xúc mà truyền cho nhau những mê ly ngọt ngào, duy chỉ còn cái nơi kia vân còn từ xa ngóng trông nhau. Bất chợt Linh thấy từ bàn tay phía sau cô mang một lượng nhiệt nóng rực có một lực kéo. Cô hốt hoảng cưỡng lại, phía sau đảy vào nhưng phía trước là miệng sói. Bàn tay phía sau rất kiên nhẫn vuốt ve như cổ vũ, động viên mà vuốt ve, thi thoảng còn khẽ bóp lấy. Cô đã buông.
– Ưm… ư… ư…
Đôi môi áp sát, Linh ôm chặt lấy cổ anh, đôi lưỡi hạnh phúc ôm chặt lấy nhau. Bụng dưới cô truyền đến cái nhiệt lượng nóng rực mang hình dáng của anh. Nơi đây nhanh chóng áp sát lấy nhau, áp lực dần tăng lên nhiều như ham muốn của cả hai. Dù biết anh cũng nhắm mắt mà dùng tim nhìn mình nhưng đôi mắt phượng của cô vẫn cố nhắm díu lại thật chặt cho đến khi lưng mắt lạnh cô mới cản thận dè dặt mà mở ra. Ánh sáng chói lóa, anh xuất hiện như hoàng tử cưỡi bạch mã đạp những ánh mây bảy màu. Khẽ cụp lông mi, đôi môi đỏ thắm ngượng ngùng khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc.
« Bực » Một cúc. Hai cúc. Ba cúc. Mỗi một tiếng vạch mở như vang lên từ cõi hư vô đánh vào tâm trí cô. Trái tim cô đã hé mở đón ánh mắt của anh.
– Ứ… ư…
Mắt chặt mắt, cô há lớn miệng nghẹn ngào như mèo kêu tình, thân thể đang phát triển của thiếu nữ run lên lẩy bẩy đón lấy những khoán lạc đầu đời. Cô tê dại mà ngửa đầu cố nén những tiếng thôn thức xấu hổ.
Tuấn ngước lên nhìn cô:
– Em đẹp lắm Linh ơi.
– Dạ.
Một tiếng thưa nhu thuận, yếu đuối. Khuôn mặt mang ý cười hạnh phúc áp má vào bàn tay anh. Linh đang nằm ngửa trên chiếc bàn đá nơi hai người vẫn cùng nhau ăn trưa dưới những hạnh phúc dạt dào. Từ những tiếp xúc thân mật, lòng Tuấn đã có nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khuôn mặt kiều diễm còn nhiều nét ngây thơ với những dáng mấy hồng trước mặt, hương thiều nữ này đã hằn lên tim Tuấn.
Tấm lưng ở trên mặt bàn, ba chiếc cúc đã bị giải khai, trái tim chưa vào đời một phần đã bị anh nắm lấy. Đôi gò bổng trắng nõn nà, non tơ với cái đỉnh nhỏ xíu thập thò đang lên xuống phập phồng, trông cô đã có tám phần quyến rũ như mẹ mình. Phía dưới, đôi chân chới với khẽ chạm đất, người cô cong lên một cái dáng tuyệt mỹ. Ở giữa, bộ vị tư mật ưỡn hướng ra trước như muốn trao cả cho anh.
Tỉnh lại mới phát hiện tư thế của mình vô cùng xấu hổ. Cô a lên một tiếng muốn cựa mình thoát ra nhưng không được. Cả hai cùng nhìn xuống, mặt Linh đỏ lựng lên hơn bao giờ hết, Tuấn thì ồ lên kinh ngạc. Cái mu của Linh còn vĩ đại hơn của của cô Hạnh. Trước giờ không biết, giờ nhìn vào mới biết nó lớn thế nào. Nó đang cách cái lều của Tuấn một khoảng chút xíu thôi. Cả hai ngước lên nhìn nhau. Nụ cười hạnh phúc có chút khác nhau, Linh xấu hổ tìm kiến chỗ để rúc cái mặt đang đỏ lựng của mình trốn vào mà không có, khẽ cụp mi nhưng không tránh ánh mắt vừa lòng của Tuấn. Mu của Linh to đến gấp rưỡi cô hạnh, không biết làm sao cô ra đường được nữa, nhưng Tuấn vô cùng vừa lòng, trong tim mình tên của Linh như hằn sâu hơn.
Hai trái tim thổn thức. Hương không có chỗ nào chốn nữa, dứt khoát nhắm tịt mắt lại. Ta không nhìn thấy ai thì không ai thấy ta. Tuấn trầm người xuống, ấn cái lều của mình vào cái mu lồn to bự của thiếu nữ.
– Ứ…
Người Linh run lên bần bật, tiếng thổn thức bị đôi môi anh ngăn lại…
– Tuấn mới tới đó hả?
Như sét đánh ngang tai, hai người nhảy dựng lên vội tách ra. Đè nén lại cảm xúc, Tuấn vội thưa. Linh vội xoay người lén nhìn Tuấn nhanh chóng chỉnh lại áo quần, mặt đỏ lựng trông thật đáng yêu. Hai người cùng vào phòng. Cô Hạnh nằm trên giường, tấm chăn mỏng vắt ngang người.
– Cô sao rồi?
Vội đi tới ngồi lên cạnh giường, nắm lấy bàn tay cô, nhưng chợt giật mình khẽ buông, may mà Linh ở phía sau không phát hiện ra.
– Ốm đau thế nào cô?
Cô Hạnh mỉm cười ấm áp khẽ trả lời.
– Không ốm đau gì cả…
Cô ngồi dậy, khẽ vuốt lại mái tóc.
– Tại thấy mệt trong người thôi, nằm chút thì hết rồi.
Tuấn vội ấn cô nằm xuống.
– Nằm xuống, nằm xuống.
– Hết bệnh rồi, nằm nhiều thấy chán rồi.
Miễn cưỡng đành nằm xuống chiều nó. Tuấn lưu luyến nhìn cô rồi cùng Linh ra ngoài chuẩn bị cơm cho cả ba. Nay không làm hàng nên phải tự nấu cơm. Rất nhanh ba người cùng ăn trên chiếc bàn đá phía ngoài. Tuấn ngồi đúng vị trí đã cùng tiếp xúc với Linh ban nãy, miệng khẽ cười ẩn ý nhìn Linh làm cô vội cụp mặt xuống chén cơm.
Hôm nay đưa Linh đi học mà quãng đường sao ngắn quá, Linh không còn đặt tay bên hông nó nữa mà vòng tay ôm cứng lấy, thân thể dán sát vào lưng nó. Cảm nhận được đôi gò mềm mại ấn vào lưng lòng Tuấn phơi phới như tắm gió xuân. Phải đến tận gần cổng Linh mới lưu luyến mà thu về ngồi nghiêng trang như mọi ngày.
Để lại một bình luận