Phần 7
Tuấn rách là người đầu tiên trong lớp biết Tiểu Mai đến ở nhà tôi trong hè.
Trưa hôm ấy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà thằng này lọc cọc đạp xe sang, đứng huơ tay múa chân ngoài cổng. Ông anh tôi bước ra mở cổng, gọi với ra sau nhà:
– Thằng đệ, có bạn tới!
Tôi dĩ nhiên là đang rửa chén sau bữa cơm trưa, nghe bị triệu hồi liền lau tay rồi chạy lên nhà trên.
– Sao đó, qua sao không gọi trước? – Tôi đi ra thềm nhà, ngạc nhiên hỏi.
– Hề hề, có chút chuyện muốn nhờ mày! – Nó quệt mồ hôi cười gian xảo, rồi bất thần há hốc mồm, ngáp ngáp mấy tiếng mới nói như reo. – Ủa Trúc Mai, sao bạn…!
Tiểu Mai lúc đó đang thay nước mấy bình hoa để bàn, nghe ông Phúc gọi tôi có bạn nên chắc nàng cũng đoán chừng là bạn học cùng lớp mình.
– Hì, chào Tuấn!
Thằng rách quần này không chào lại vì quá ngạc nhiên, nó cứ hết quay sang nhìn Tiểu Mai rồi nhìn tôi. Bạn bè hiểu nhau, tôi biết ngay là nó đang thắc mắc không biết tại sao giữa trưa mà lại thấy Tiểu Mai ở trong nhà tôi.
Tôi hiểu nó, nhưng tôi lại không hiểu câu nói như phản xạ sắp tới của bản thân mình:
– À, Trúc Mai tới nhà tao… ăn trưa đó mà!
– Vậy hở? – Tuấn rách hỏi lại.
Tôi còn chưa kịp gật đầu xác nhận thì đã bị ông anh túm đầu lôi ra nhà sau trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiểu Mai và thằng rách quần hại bạn.
– Cái gì vậy huynh? – Tôi nhăn nhó giật áo ra.
– Mày bị ngu hả? Nói láo chi vậy? – Ổng rít qua kẽ răng, bộ dạng hùng hổ.
– Thì… thì không lẽ nói thiệt, đệ thấy… mắc cỡ! – Tôi ấp úng khai thật.
Nào ngờ ổng ôm đầu mình, xong rồi… cốc lên đầu tôi một phát đau điếng:
– Ngu như con bò, bé Mai qua ở nhà mình là ba mẹ mời tới đàng hoàng, mày với bé Mai cũng đếch phải lang thang dạt nhà gì thì cứ có sao nói vậy. Mày nói như thế khác nào kêu bạn gái mày bỏ nhà theo trai, nói nhà mình giấu diếm bao che này nọ?
Tôi như người mê tỉnh mộng, cảm thấy ông anh mình lúc này đang phát ra hào quang chói lóa đến mức tự cảm thấy bản thân mình thấp kém hèn mọn, không thể nhìn lên được. Bèn xấu hổ cúi đầu xuống, cung kính vái chào:
– Đa tạ đại huynh đã khai sáng, tiểu đệ ngu dốt thành quen, quả tình là không biết chuyện chi. Sau này vẫn mong ngày ngày được kề cận hầu hạ… ái da… đau!
Ổng tức khí ngắt lời, đạp tôi một phát:
– Đi lên trên nhà!
Tôi vội ù té chạy, phi thẳng lên nhà trên rồi đứng sát cạnh Tiểu Mai đang tiếp chuyện Tuấn rách, thản nhiên… đưa tay khoác vai nàng rồi nói như quát vào mặt nó:
– Ừ, Trúc Mai qua ở nhà tao được mấy ngày rồi. Sao, cảm thấy ghen tị phải không? Đứa nào chim lợn cho mày biết mà qua đây hỏi cung tụi tao?
Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên rồi đưa tay véo hông tôi thật lực:
– Nói linh tinh cái gì vậy. Mời Tuấn vào nhà đi kìa!
Rồi nàng quay lưng đi thẳng vô trong nhà, bỏ lại hai thằng tôi cũng đang đần mặt ra y chang nhau. Tôi thì không hiểu sao Tiểu Mai lại véo mình, còn Tuấn rách chắc nó thì hoàn toàn không hiểu tất cả những gì đang xảy ra từ nãy đến giờ.
– Bỏ đi, tao giải thích sau. Tới đây có gì nói lẹ, tao còn rửa chén! – Tôi xua xua tay.
– Cái gì, mày mà rửa chén á? – Nó lại thắc mắc nữa, có vẻ như thằng này hôm nay sau khi về nhà sẽ ôm theo một bụng thắc mắc to đến trương phình.
Tôi mất kiên nhẫn, dứ nắm đấm trước mặt nó:
– Bố mày là con ngoan trò giỏi nhé. Còn hỏi nữa là tao đi vô trong à nha!
– À à đây, cuối tuần tao phải thi lên đai rồi nên tính tìm người đối luyện! – Nó vội vàng giải thích.
– Không, tao bận rồi, tự xử đi!
Chứ sao, ở nhà có Tiểu Mai, tôi dại gì bỏ ra ngoài với thằng này. Gì chứ cái vụ đối luyện thì phải mất vài bữa là ít.
Chẳng dè thằng rách quần hại bạn này cũng thuộc dạng lì lợm, nó giở chiêu bài dụ dỗ ngay:
– Giúp tao đi, có gì qua năm mày học thêm Hóa, tao nói ông anh miễn phí cho mày một tháng được chưa?
– Dẹp, đừng hòng mua chuộc, tao đi học đóng tiền đàng hoàng!
– Nhưng mà có thêm tiền thì vẫn tốt hơn chứ mậy?
Ái chà… thằng này cũng có khiếu thương thuyết đây. Đúng là cái gì miễn phí thì cũng tốt, mà ông anh nó dạy học thì chắc chắn là siêu hay rồi, đằng nào vào năm học tôi cũng phải đăng kí phụ đạo ở nhà nó. Thôi thì… cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, tôi giúp nó coi như công đức viên mãn vậy, dù gì cũng chỉ có một tuần vài ngày.
– Cũng được, OK tao sẽ tập cho mày! – Tôi nói với vẻ chưa thật sự đồng ý lắm, nhưng trong bụng thì đã hai năm rõ mười rồi.
– Hảo bằng hữu, cách ngày một buổi, bắt đầu sáng mai luôn cho nóng! – Nó hào hứng. – Quả này bố mày mà lên đai thì em Thu Sương cứ phải gọi là chết đứ đừ.
Tôi biết ngay mà, thằng này thì có ham võ vẽ gì đâu, chỉ đú bẩn tập tành để theo gái là giỏi.
– Rồi, té đi, tao rửa chén tiếp! – Tôi hất tay đuổi khách như đuổi ruồi.
Chừng như vẫn chưa hết chuyện, Tuấn rách cũng ráng hỏi thêm:
– Ủa, mà sao… Trúc Mai lại qua ở nhà mày vậy? Sắp cưới hả? Hay sắp sinh?
Tôi đến đây hết kiên nhẫn, phi vô nhà nhặt dép chạy ra tính ném vô mặt nó thì đã thấy thằng này bỏ chạy tít cuối đường, chỉ còn vọng lại tiếng ha hả cười đầy khoái trá.
Chiều mát, sau khi xin phép ba mẹ và nói sẽ trở về trước bữa tối, tôi chở Tiểu Mai về lại nhà nàng để quét dọn một chút.
– Ngồi xuống, Leo! – Tôi la con mèo đần khi thấy nó không chịu yên trong giỏ mà cứ ngóc cái đầu tròn ra ngoài, ngáp ngáp đầy sảng khoái.
– Kệ nó đi, chả mấy khi được ra ngoài mà anh! – Tiểu Mai ngồi sau giật giật lưng áo tôi.
– Anh sợ nó lọt ra ngoài kìa, em cứ nuông chiều nó riết sinh hư!
– Nói quá lên, nó thì hư chỗ nào đâu, Leo nhỉ?
– Miao…! – Được cô chủ bênh có khác, mèo đần đồng ý liền.
Dừng lại trước cánh cổng sắt màu đen quen thuộc, tôi lục tục dắt xe lên thềm, hít một hơi dài cảm khái:
– Mới không tới có mấy ngày mà cảm giác như cả năm ấy, về nhà rồi!
Tiểu Mai khúc khích cười, nàng mở cổng ra rồi tủm tỉm:
– Nhà anh hồi nào, nhà em đấy chứ!
– Của chồng công vợ, nhà mình là nhà… của nhau! – Tôi ưỡn ngực nhận vơ.
Lắc đầu bất lực trước sự bạo dạn đến mặt dày của tôi, Tiểu Mai nhấc bổng con Leo lên rồi ôm nó cùng đi vào nhà. Tôi dắt xe vào sân, gạt chân chống xuống rồi nhìn quanh quất:
– Phải nhổ cỏ lại rồi, quét sân nữa, lá rụng nhiều quá!
– Ừa, nhờ anh hết đó, hì hì. Còn trong nhà nữa nhé! – Nàng hấp háy mắt.
– Cái gì? Anh làm hết hả?
– Chứ ai vừa mới bảo là nhà của mình mà, nói lời giữ lời nhe!
Tôi cứng họng, không ngờ sau ngần ấy thời gian vẫn bị nàng kê tủ đứng vào miệng như thường, cảm giác tôi mãi mãi là kèo dưới, Tiểu Mai muốn gài tôi lúc nào cũng được.
Nhưng không sao, tôi đã dọn nhà nàng từ sân trước ra đến sân sau, từ nhà trong lên lầu trên trọn gần hai tháng hè rồi. Nên bây giờ tôi hoàn toàn vui vẻ, chứ sao, nhà mình cơ mà!
Lúc tôi đang ngồi vặt vài chiếc lá sâu ở vườn trước thì bất thần sấm chớp rền vang, đì đoàng từng chập, mây đen dần giăng kín trời chiều, hơi đất ẩm bắt đầu trỗi lên mạnh mẽ. Mưa là đặc sản của mùa hè, điều này không có gì lạ. Chỉ là, lâu quá rồi hai đứa chưa ngắm mưa cùng nhau, điều này khiến tôi chợt cảm thấy lâng lâng.
Tôi vào trong, khi ấy Tiểu Mai đang cặm cụi trong bếp.
– Ối cha, mùi gì thơm quá vậy? Sao em lại nấu ăn? – Tôi hít hà.
– Đằng nào cũng mưa chưa về nhà được, xem như mình ăn nhẹ buổi chiều đi! – Tiểu Mai mở tủ lạnh lấy ra vài quả cà chua.
Một lát sau, món cơm chiên trứng cuộn được nàng dọn ra, ngon lành thơm phức.
– Thêm hai ly trà nóng là quá hợp cho chiều lành lạnh thế này rồi! – Tôi cười cười ngồi xuống.
– Sành ăn ghê, có ngay đây! – Nàng tủm tỉm.
Gió bắt đầu thốc mạnh thổi bay rèm cửa, tôi bước ra ngoài định đóng cửa lại.
– Đừng anh, để hé một chút! – Tiểu Mai ngơi tay, nhìn ra cửa.
Cửa bên hông sân nhà Tiểu Mai là cửa kính to bản, loại kéo trên thanh trượt chứ không phải cửa nhà vẫn phổ biến như ở nhà tôi, dù có đóng lại cũng vẫn có được góc nhìn trọn vẹn ra bên ngoài.
Giây lát sau, những hạt mưa như những viên đá nhỏ đồng loạt thi nhau rơi xuống, va vào bậc thềm tạo nên âm thanh lộp độp. Rồi chỉ một chốc ngoài trời đã mưa như trút nước, nhìn ra bên ngoài chỉ là một bức màn trắng xóa.
– Nhanh quá hen, mới đó được hơn một năm rồi!
– Ừa… lúc đó cũng mưa bất ngờ như thế này!
– Hại anh mấy phen đi tìm, em cũng biết lựa chỗ trú mưa lắm!
– Không có mấy lần đó, sao có bây giờ…!
Tôi và nàng tâm ý tương thông, không hẹn mà cùng nghĩ về ngày mưa hôm đó, khi cả hai đứng nép mình dưới mái hiên của đài truyền hình. Lúc đó trời đất cũng mịt mù như thế này, đứng cạnh bên nhân ảnh ướt đẫm sương mưa, có một người ngập ngừng nắm lấy tay một người.
Hai đứa vừa ăn vừa ôn lại chuyện xưa, lần nàng ôm cặp đợi tôi chở về, lần tôi tìm nàng trong mưa, đến những chuyện vừa xảy ra mới đây như hè này tôi đi dạy kèm ra sao, nàng du lịch Hokkaido và Hà Lan như thế nào. Cũng chẳng biết là thời gian trôi đã bao lâu, bên ngoài mưa vẫn như bao phủ ngập tràn, ôm lấy khung cảnh ướt sũng.
Tôi ngồi tựa vào thành cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài. Mưa đã nhẹ dần, nhưng gió vẫn còn thổi mạnh, tạt những hạt nước sáng long lanh bám lên cửa kính rồi thi nhau trượt xuống. Mèo đần Leo cuộn người trên thảm, lim dim ngủ khì.
Tiểu Mai tay cầm tách trà nóng, ngồi xuống cạnh tôi.
– Em thích mưa, trước giờ vẫn vậy!
Tôi khẽ cười, cầm tay nàng, một cảm giác ôn nhu chợt dậy lên, nhẹ nhàng mà ấm áp. Tiểu Mai tựa đầu vào vai tôi, cả hai cùng nhìn ra màn mưa mát lạnh ngoài cửa. Tuy cả hai đều không nói gì nhưng sự im lặng này tựa hồ còn quý giá hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Khoảnh khắc này, ước gì có thể tồn tại mãi mãi.
Như bầu trời rồi vẫn sẽ mưa, chỉ cần mùa hè lại đến.
Để lại một bình luận