Phần 47
Tôi dốc ngược chai nước lạnh từ trên đầu trên cổ đổ xuống ào ạt, ngồi bệt ra sân thở như trâu như bò. Chiều nay hội bàn tròn có kèo đá với một đội ở sân 36 hecta, tổng tiền cược lên tới vị chi được hai bữa răng mực xả láng. Nhưng đến phút chót thằng Chiến với thằng Xung cáo bận vì lí do… điểm thi chất lượng đầu năm thấp quá, tạm thời bị phụ huynh cấm túc tới hết tháng.
Thành thử đội hình bọn tôi thiếu đi hai thành viên dự bị, bỏ mất quyền thay người. Vì thế đối mặt với dàn cầu thủ hùng hậu bên kia, cả bọn chỉ còn các thành viên thường trực là Khang mập thủ môn, Dũng xoắn với thằng Quý làm hậu vệ, Luân khùng trung vệ, Tuấn rách tiền đạo và tôi là tiền vệ tổ chức.
Đá tới đá lui một hồi mà không có người để thay trong khi đội bên kia với thể hình vượt trội cứ dồn lên tấn công ào ạt, tụi tôi muốn chơi phòng ngự phản công cũng không nổi nên đành kéo về hết sân nhà lập đổ bê tông. Chống chọi mãi cả chục quả pháo tống thì mới được nghỉ giải lao mười phút, sáu thằng kéo ra ngoài sân lựa chỗ bóng mát ngồi. Thằng nào thằng nấy mặt mũi bơ phờ như vừa bệnh dậy.
– Cứ đà này hiệp sau chắc nát bét quá, phòng thủ miết sao ăn được! – Dũng xoắn thở phì phò, nó nằm hẳn luôn ra đất.
– Tao cũng hết sức rồi, chạy không nổi nữa! – Thằng Quý ôm mặt than, hiệp vừa rồi nó đảo phải lộn trái, lật tung cả hai cánh để kèm người.
Tuấn rách sừng sộ, cơn giận bốc lên khiến thằng này quên cả mệt:
– Mạ tộ, hai thằng kia học hành sao mà thi thố như cái quần què, báo hại giờ thiếu người!
– Quần què hả? Tao tưởng quần rách chứ? – Tôi nhây vẫn hoàn nhây, thấy có cơ hội là chớp liền.
Bất thình lình bị bơm đểu, Tuấn rách tức khí ném chai nước sang nhưng bị tôi né được. Nó điên tiết gằn giọng:
– Đừng giỡn mặt tao nhe, đang máu điên à!
– Máu điên thì sao, mày hóa chó cắn tao hả? – Tôi vẫn cà khịa, vừa dợm người ngồi dậy đề phòng thằng bạn mình rượt đánh.
Luân khùng xua tay rối rít can thiệp:
– Thôi bớt giỡn đi, trời đã nóng còn gặp tụi mày ồn ào nữa. Tranh thủ mà nghỉ, tí vô tụi nó đá cho toạc giò!
Thủ môn Khang mập nãy giờ chẳng buồn nói câu nào, tu nước ồng ộc liên tục rồi cũng nhả ra ồng ộc khỏi mồm, có vẻ nó đã hết xí quách rồi.
Trời chiều nóng bức, đã bốn giờ hơn mà nắng vẫn gắt như giữa trưa khiến tâm trạng người ta dễ đâm ra bực bội cáu gắt. Mặc dù ngày hôm qua mưa cũng to như trút nước, tối tăm mặt mày.
Dũng xoắn bất thần lên tiếng:
– Ê mà tí nữa có thua cũng đâu có sao, còn thằng Khang với thằng Nam mà!
– Liên quan gì tao? – Tôi và Khang mập sửng sốt.
– Tụi mày thằng được điểm 6, thằng được điểm 7 môn Văn, ngon lành thế mà tính không rửa anh em một chầu à?
– Đúng rồi rửa đi, ở đây coi có thằng nào điểm cao như hai đứa bây không?
– Khỉ khô, Hóa tao có 4 điểm, rửa con mắt tao nè! – Khang mập cự lại.
Quỷ tha ma bắt đám bạn khốn nạn này chỉ chờ cơ hội là kiếm ăn, tôi còn đang suy nghĩ kiếm một cái lí do phản bác thì Luân khùng đã tiếp lời:
– Vậy thằng Nam rửa đi, coi như lấy hên, biết đâu sau này môn Văn của mày toàn điểm cao!
– Đúng, đúng! – Cả bọn còn lại đồng thanh.
Phỉ phui cái mồm thằng Luân đi, công nhận nó linh như miếu, phán thế cũng phán được. Bởi sau này điểm Văn của tôi tiến bộ lên thấy rõ từng ngày.
Nhưng lúc này tôi vẫn phì phèo cãi cùn:
– Tao có 7 điểm, Khả Vy điểm 8 kìa, kêu mà rửa!
– Mày nói vậy sao không kêu Trúc Mai rửa luôn đi, 9 điểm cao nhất lớp kìa! – Tuấn rách trả đòn ngay chỗ chí mạng khiến tôi câm như hến.
Thằng Quý ho khan mấy tiếng rồi thủng thẳng nói:
– Kinh dị thiệt chớ, tao học tới năm 12 rồi mới thấy lần đầu tiên có người được 9 điểm Văn!
Lời nhận xét của thằng này khiến cả bọn nghệch mặt ra một lúc rồi cùng ồ lên vỡ lẽ:
– Chuẩn ta, đó giờ tao cũng chưa thấy!
– Tao thấy rồi, hồi lớp 7 nhưng là ở lớp khác, với lại con nhỏ đó là con bà cô dạy Văn!
– Thế mới nói thánh Nam tu mấy kiếp mới vớ được Trúc Mai mà, người đâu vừa đẹp vừa học giỏi toàn diện, xin bái lạy! – Dũng xoắn tấm tắc.
– Như bông hoa nhài cắm… ê cái đệch… – Tuấn rách chưa kịp nói hết câu đã bị tôi ném chai nước sang khiến nó thụp người la oai oái.
Luân khùng trầm ngâm một tí mới nói:
– Nhưng mà bài văn của Trúc Mai, tao hỏi thiệt chứ tụi mày đọc xong có thấy gì không?
– Thấy sướng tai vãi chưởng! – Dũng xoắn thật thà đáp.
– Không, ý tao là… cảm giác như bị ám ảnh ấy, lần đầu tao đọc văn mà phải về nhà suy nghĩ như vậy! – Luân khùng bùi ngùi thú nhận.
Thằng Quý quệt mũi đáp: – Ừ, tao cũng thấy vậy. Cả lớp chắc cũng vậy, có ai mà dám viết về mấy vụ chết chóc đâu, mà viết kiểu nhân sinh quan này nọ thế này thì bố ai làm nổi!
– Nói chung là phải hay thì cô mới cho 9 điểm chớ! – Khang mập góp lời.
– Thằng Nam viết cái tương đối gì của nó nghe cũng được, nhưng vẫn xách dép cho bài của Trúc Mai thôi!
– Không, bài của tao viết về ẩm thực nghe đã hơn!
– Bài của Khả Vy cũng hay mà, tả sân trường buổi sáng, cũng có ai viết đâu?
– Mày bị ngáo à, chẳng qua Vy tả hay thôi chứ cái đề tài đó từ cấp một đã có rồi!
Tuấn rách lom dom bò lại gần khi thấy tôi có vẻ đang vểnh tai lên nghe ngóng, nó hỏi:
– Ê Nam, mày có cảm giác là, Trúc Mai không thuộc về cái lớp này không?
– Điên à, hỏi ngu vậy? – Tôi quắc mắt đáp.
– Nó hỏi cũng đúng mà, tao thấy không chỉ là riêng lớp mình, mà cả trường này, Phan Thiết này đều vậy. Cảm giác thấy… bạn gái mày xa vời sao đó Nam à, kiểu kiểu làm gì cũng giỏi, vượt hơn người bình thường lại chịu tới đây học!
Lời nhận xét của Luân khùng không làm tôi cự lại được, vì chính tôi đôi khi cũng có suy nghĩ giống như nó vừa nói.
– Nói vậy không biết là mày đang hên hay xui Nam hơ?
– Tao thấy là xui, ê Nam cái này tao nói là lỡ thôi nha, lỡ có trường hợp đó thôi. Lỡ sau này Trúc Mai về nước thì mày tính làm gì để theo đuổi tiếp?
– Chưa… chưa biết!
– Không ổn, lỡ lúc đó hai đứa mà chia tay thì mày làm gì yêu được em nào nữa, Trúc Mai hoàn hảo quá rồi, sẽ thành mốc so sánh của mày!
– Đúng, con gái hoàn hảo như vậy, bói cũng không ra!
– Cái bài văn quá hay vừa rồi là một ví dụ, tao chả thể tưởng tượng nổi! – Nói tới nói lui một hồi, Khang mập tặc lưỡi chốt hạ, kết thúc luôn mười phút giải lao.
Khi cả đám đứng dậy trở vô sân bóng tiếp tục hiệp hai, có lẽ thằng nào cũng đều đang nghĩ về bài văn hay đến mức lạ thường đó.
Nhưng tôi thì lại nghĩ khác, rằng không một người đang sống nào lại đi viết như vậy.
Để lại một bình luận