Phần 41
Mang tâm trạng chán chường, tôi trải qua hai tiết học còn lại của ngày hôm đó một cách nhạt toẹt đầy lơ đễnh. May phước là thầy Triều dạy Anh và cô Lan dạy Sinh không có kiểm tra bài soạn giống như cô Tuyết dạy Văn nên buổi học đầu tiên kết thúc êm xuôi.
Trống đánh báo hiệu tan trường, toàn thể học sinh khối sáng túa ra như ong vỡ tổ, từng dòng người lũ lượt đổ về các bãi gửi xe nằm nép dưới mái hiên dọc theo sân thể dục.
– Ê Nam, chiều đi đá banh hông mày? Có kèo ngoài sân 36 hecta nè! – Tuấn rách í ới gọi, có vẻ thằng này tính bù đắp cho tôi vụ hụt giải đấu liên trường.
– Thôi, đang chán mày ơi, về ngủ khỏe đi! – Tôi lắc đầu từ chối, xốc cặp lên vai.
– Mới nhiêu đó chán gì, tao cũng bị phạt nè, có sao đâu! – Luân khùng đứng dậy theo.
– Hên sao tao không làm cán sự môn gì, lớp trưởng nên được ưu tiên cho ngồi hé hé! – Khang mập cười mãn nguyện, và trong một thoáng ngắn ngủi tôi đã nghĩ là mình nhìn thấy ánh mắt của thằng bạn mình đang hướng về phía Ái Khanh.
Nhưng lúc đó tôi không quan tâm lắm nên chỉ quay sang nhìn Tiểu Mai đợi ra về chung, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nàng biết ý, khẽ cười rồi cùng tôi bước ra cửa.
– Chiều qua nhà em chơi đi!
– Hử? Chuyện lạ nha, sao hôm nay chủ động rủ anh vậy? – Tôi ngạc nhiên trước yêu cầu này của nàng, rồi nheo mắt ngờ vực hỏi tiếp.
– Ế hay là… dụ anh qua để bắt soạn bài ngày mai đó?
– Mai không có môn nào trùng hôm nay cả, cho anh thoải mái bữa đầu!
– Ồ… vậy thì được!
– Thế ha, qua tập Guitar với em!
Nghe đến đây thì tôi có hơi lạnh gáy, không lẽ Tiểu Mai tính kiểm tra trình độ của mình sao ta.
– Có một cây, ai đàn ai nhịn?
– Anh tập Guitar, em tập Piano. Để em chọn một bản song tấu, mình tập dần là vừa!
– Vừa cái gì cơ? – Tôi thắc mắc.
– Từ từ sẽ biết, anh cứ lo tập đi đã! – Nàng mỉm cười bí ẩn.
Vậy là chiều hôm đó, tôi y hẹn đeo cây Lakewood sau lưng, lọ mọ đạp sang nhà Tiểu Mai. Đến nơi thì đã thấy nàng chuẩn bị sẵn trà đào với một dĩa khô bò nho nhỏ trên bàn.
– Ối chà… – Tôi buông túi đàn, sà vào ngay món khoái khẩu nhất trần đời, vừa nhâm nhi vừa hớp ngụm trà đào mát lạnh, thiệt sướng không gì bằng.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, tôi quơ tay một nhoáng đã hết veo dĩa khô bò mà vẫn chưa bõ thèm. Bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của tôi, Tiểu Mai nhún vai tỉnh bơ:
– Ăn thế được rồi, lấy đàn ra nào!
Biết giở trò nằn nì với nàng là vô ích nên tôi đành chịu thúc thủ, ra vẻ cam chịu ngoan ngoãn mở bao đàn, lôi cây Lakewood ra.
– Sao, song tấu là sao? – Tôi hỏi.
– Là anh với em sẽ chơi chung một bản nhạc, anh đàn Guitar, em đàn Piano chứ sao! – Tiểu Mai tuy có ngạc nhiên nhưng vẫn giải thích cho tôi hiểu.
– Rồi, bài gì thế?
– Twilight của Kotaro Oshio!
– Hả? Anh mới nghe á, hay không em?
– Chơi thử một lần cho anh nghe nha, rồi biết hay không liền!
Tôi háo hức giao đàn cho nàng, tự động ngồi ngay ngắn lại để xem biểu diễn. Tầm khoảng hơn ba phút sau đó cũng chính là độ dài bản Twilight, tôi mê mẩn lắng nghe những âm thanh tuyệt vời thoát ra từ đôi tay nàng phối hợp cùng Lakewood. Tiểu Mai quả là Tiểu Mai, danh bất hư truyền, đến tận khi nàng kết thúc bản nhạc rồi thì tôi vẫn còn đờ người ra trên ghế.
Nhìn thoáng qua cũng biết là thính giả duy nhất này đã bị mê hoặc mất rồi, Tiểu Mai tủm tỉm:
– Sao, chịu tập chưa?
– Được, chịu! – Tôi gật đầu cái rụp, háo hức tưởng tượng đến ngày mình cũng chơi được bản nhạc này thành thục như vậy.
Nhưng tôi chợt ngẩn người ra:
– Mà… em nói bài này của Kotaro Oshio phải không?
– Ừa, đúng rồi!
– Mới tập đã lựa ngay bài của trùm chơi “fingerstyle”, anh chịu gì nổi?
– Bài này là dễ rồi đó anh, không khó đâu. Không sử dụng nhiều kĩ thuật “fingerstyle”, chỉ chịu khó cảm âm và chơi đúng nhịp, phiêu thêm một chút là được!
Nghe nàng thuyết phục gãy gọn đâu ra đấy cũng khiến tôi yên tâm phần nào, mạnh dạn nhìn vào trang nhạc đầu tiên.
– Ủa mà… anh chưa rành nhạc lý! – Tôi lại lúng búng gãi đầu.
– Thế cho nên dưới mỗi khuông nhạc em có kẻ thêm một khuông nữa nè! – Dường như đã lường trước được vấn đề này nên Tiểu Mai đã có chuẩn bị trước.
Tiểu Mai chỉ đưa tay vào khuông nhạc bên dưới là tôi đã hiểu ngay rằng để đọc bản nhạc này, không cần học nhạc lý cũng dư sức tung hoành. Đối chiếu với khung trên có 5 dòng kẻ thì khung dưới là một tổng hợp của các nốt nhạc được thể hiện bằng những con số kèm các kí hiệu hợp âm. Có cả thảy 6 dòng kẻ, mỗi dòng kẻ đại diện cho một dây đàn, và mỗi con số đại diện cho một ngăn trên mỗi dây của cần đàn. Tôi tuy dốt nhạc lý nhưng cũng không đến mức ngu si, nhận ra được cách viết bản nhạc này hợp với mình lắm đây.
Tiểu Mai dặn dò thêm:
– Thật ra anh nếu thuần thục rồi thì hoàn toàn có thể chơi solo bản Twilight này dựa theo “tab” em vừa viết ra. Nhưng để chơi song tấu với Piano thì cần một bản chuyển soạn khác để cho giọng Guitar làm “key”, giọng Piano làm “beat”, “tab” đó em sẽ viết sau. Trước mắt anh cứ tập rành rẽ “tab” này đã nha!
Lạy hồn, có cô giáo vừa xinh đẹp vừa chu đáo tận tâm thế này thì học trò nào mà chẳng giỏi, e rằng đến khỉ cũng còn biết đàn á chớ. Tôi ôm mộng một ngày được cùng nàng thả hồn giữa đồng xanh, chàng dạo Guitar nàng dạo Piano, hai đứa song tấu một bản Tiếu Ngạo Giang Hồ, quả là viễn cảnh đẹp như mơ.
Nhờ vậy mà hôm đó tôi tập tành tấn tới, tuy có đôi chỗ khó khăn nhưng theo nhận xét của Tiểu Mai thì tôi quả là tiến bộ thần tốc, chỉ trong một buổi chiều đã thuần thục được… một phần mười bản nhạc. Còn chưa hết, nàng bảo nếu tôi được cho học Guitar từ nhỏ thì có khi giờ hai đứa ngang tài ngang sức cũng nên. Tôi nghe mà phổng mũi hết cỡ, lâng lâng đến tận khi dắt xe ra về.
– Anh hết buồn chuyện bóng đá chưa? – Tiểu Mai tựa cổng, mỉm cười hỏi tôi.
– Rồi, cho nó qua đi. Tập đàn hay hơn! – Tôi gật đầu đáp.
– Vậy thì sau này có lúc nào tâm trạng không tốt, cứ lấy đàn ra tập nhe! – Nàng khuyên.
– Ok, em nói gì anh cũng nghe mà!
– Giỏi nịnh, hứ!
Nàng lườm yêu tôi rồi đóng cổng lại, quay bước vô trong nhà.
Tôi thì đợi nàng bước hẳn vào trong rồi mới đạp xe ra về, lòng thầm cảm ơn Tiểu Mai vì nhờ nàng mà tâm trạng đang từ chán nản ê chề lúc trưa đã chuyển sang mười phần phấn khởi lúc chiều. Có người yêu thiệt là thích quá đi!
Để lại một bình luận