Phần 29
Cô nàng học sinh chuyển lớp này tên là Ái Khanh, trước giờ học A15, cách tụi tôi đến 14 đơn vị lớp. Xa thế nên học khác dãy, hèn gì cả hai năm chả chạm mặt nhau. Và năm nay không biết duyên cớ nào lại được chuyển sang A1. Chuyện này với học sinh mà nói thì khá là lạ lùng, vì ai đời đến năm cuối cấp rồi lại còn chuyển tới chuyển lui nữa. Trong khi ở lớp cũ đã có nhiều kỉ niệm quen bạn quen bè, giờ chỉ còn một năm nữa thì lại đùng một phát nói chuyển là chuyển, ai lại làm vậy.
Ái Khanh làm như vậy thật, đến khi thầy Hào xác nhận từ phòng ban giám hiệu nhà trường rồi thì A1 tụi tôi không còn nghi ngờ gì nữa, bắt đầu chào đón thành viên mới gia nhập. Nghi lễ chào đón cũng chẳng có gì long trọng, toàn bộ chỉ gồm nhìn mặt bắt hình dong, xì xầm bàn tán, đứa nào mạnh dạn thì chào hỏi xã giao cho ma mới đỡ bỡ ngỡ, hết.
– Tên Ái Khanh ngộ quá hén mày, tao mới nghe đó!
– Ừ, nghe như trong phim mấy ông vua hay gọi hoàng hậu như vậy!
– Ba má nhỏ này mê phim Tàu chắc luôn!
Giữa tiếng xì xào bàn tán của các bạn học tương lai, cô nàng Ái Khanh chỉ líu ríu đi xuống dưới cuối hàng trong ánh mắt… ngỡ ngàng của tụi con trai. Vì thật sự thì phải công nhật một điều rằng, Ái Khanh khá xinh xắn. Nói đẹp cũng không phải, để gọi là đẹp thì tôi mô tả Tiểu Mai, Dạ Minh Châu và Uyển Nhi là đúng nhất. Còn về phần Ái Khanh thì cũng như Khả Vy hay bé Trân, dùng từ duyên dáng, xinh xắn là hợp lí, ở cô nàng toát ra một vẻ ngoài dịu dàng thùy mị, thục nữ nết na, nhưng có phần hơi trầm.
Trừ hai thằng tội đồ Khang mập và Dũng xoắn đang chịu phạt giữa sân ra, hội bàn tròn lại bắt đầu tia gái.
– Uầy, cũng xinh đó chớ ha! – Luân khùng thúc tay Tuấn rách.
– Xinh mà, nhìn có cảm tình liền! – Tuấn rách khều khều thằng Xung.
– Có vẻ hợp với tao đó! – Thằng Xung gõ gõ thằng Quý.
– Không, gu tao, hợp tao hơn chứ. Phải hông Nam? – Thằng Quý thúc tay tôi.
Tôi chẳng nói gì, im thin thít.
– Ê Nam. Phải hông, mày? – Nó lại gặng hỏi, mắt vẫn không rời cô bạn mới chuyển vào.
Tôi vẫn lặng yên như tờ, chỉ khác là rùn vai hất ngược lại thằng Quý khiến nó đổ lăn kềnh ra đất la oai oái.
Tiểu Mai ở cạnh bên trông thấy bèn tủm tỉm:
– Nhìn rồi nói gì đi, bạn mới xinh mà. Làm bộ nữa!
– Không cần, anh đang nghĩ! – Tôi lắc đầu nói tỉnh bơ.
– Nghĩ gì thế? – Nàng ngạc nhiên.
– Sao thái độ nhỏ Huyền kì vậy ta, bữa giờ đâu nghe thằng Khang nói hai đứa xích mích gì đâu! – Tôi đăm chiêu đáp.
Thật vậy, nãy giờ tôi chỉ ngập trong mớ suy nghĩ bòng bong tại sao tình huống hai năm rõ mười khi nãy mà nhỏ Huyền chỉ cười nhạt cho qua. Lí nào lại như thế, chị em phụ nữ ở cái lúc sinh tử quan đầu đó là phải gầm lên như rồng phun lửa hay hàn phong lẫm lẫm như tuyết cắt băng xiên mới đúng chứ. Cả Khả Vy lẫn Tiểu Mai đều như vậy rồi mà, có lí nào nhỏ Huyền này chỉ qua vỏn vẹn một mùa hè mà đã có thể bỏ qua chấp niệm, đoạn tuyệt thất tình lục dục, hành xử như một bậc thánh nhân rồi chứ.
À mà tôi cũng có liếc qua Ái Khanh thật, nhưng chỉ đơn thuần là ngạc nhiên nhìn lấy một lần rồi thôi, tuyệt nhiên không hề có suy nghĩ viễn vông nào. Bởi cạnh bên tôi đã là một đại mỹ nhân như Tiểu Mai rồi thì việc gì phải đi tơ tưởng bên ngoài nữa cho mệt.
– Tùng… tùng… tùng!
Ba hồi trống dài vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, lúc này thầy Hào mới lại tha cho hai ông thần Khang mập và Dũng xoắn. Sau đó hội bàn tròn kéo nhau ra căntin uống nước ngồi đấu láo cho mát, và chủ đề câu chuyện hết bảy phần đã là nghiêng về cô bạn mới chuyển vào.
– Sướng ha, thằng Khang được đóng phim Hàn với em nó nữa chứ! – Tuấn rách cà khịa.
Khang mập ngồi ôm chân nhăn nhó, đấm bóp liên hồi, mặc cho tụi bạn xài xể. Dũng xoắn thấy vậy tranh thủ trả thù ngay:
– Tí tao méc nhỏ Huyền, nãy giờ mày nhìn con nhỏ kia mấy lần rồi nhá!
– Cho mày méc, bố mày chỉ là biết lỗi sửa lỗi, giúp người thế cô! – Khang mập hừ mũi.
Luân khùng thắc mắc:
– Ê mà sao con nhỏ này lại nhè năm cuối mới chuyển vậy ta?
– Chắc nó… điên! – Thằng Chiến thơ thẩn một hồi rồi chép miệng nói như đấm vào tai người nghe.
– Có mày mới điên, lỡ người ta học giỏi được đặc cách chuyển qua A1 thì sao? Lớp mình lớp chọn mà! – Thằng Quý sừng sộ.
Như vớ trúng đài, thằng Xung nhảy vào:
– Ghê, sao mày bênh con nhỏ đó thế Quý, mê nó rồi à?
– Đâu… đâu có, tao chỉ nói những gì nên nói! – Bị đoán trúng tim đen, thằng Quý đỏ mặt tía tai, lúng búng đáp.
– Mà sao thằng Nam không nhận xét gì ta? Bình thường nó nhạy mấy vụ gái xinh lắm mà! – Tuấn rách chuyển đối tượng.
Tôi nhấm nháp ly Sting dâu mát lạnh, hớp hơn nửa ly rồi mới búng cái ống hút ra, thủng thẳng nói:
– Tao bận suy nghĩ nãy giờ, đâu như đám dại gái tụi mày, thấy xinh xinh là tươm tướp!
– Nói nghe coi! – Cả đám hào hứng.
Bằng một động tác phất tay ra vẻ điệu nghệ, tôi trầm giọng:
– Thứ nhất, mày với Huyền em yêu của mày bữa giờ có lục đục gì không Khang?
– Không, vẫn đi ăn đi uống bình thường! – Thằng này thật thà đáp, mặt lộ rõ vẻ chả hiểu gì khi tự dưng nghe tôi hỏi.
– Vậy thì mới kì nè. Nãy nhớ tao đía vào cái lúc mày phụ lấy đồ cho nhỏ mới chuyển vô không? Tao thấy em Huyền của mày chỉ cười thôi, chả có gì tức giận!
– Có sao đâu!
– Ờ có gì kì đâu ta!
– Tụi mày ngu quá, ý thằng Nam là nhỏ Huyền phải ghen mới đúng chớ!
– Thằng Luân nói chí phải, cho nên đó là điểm nghi vấn thứ nhất!
– Thứ hai là gì?
Nhưng tôi không trả lời liền mà đợi một lát cho thêm phần bí hiểm rồi mới nói tiếp:
– Thứ hai là, sĩ số lớp mình đó giờ vẫn đang ổn định là bốn mươi bốn không thêm không bớt. Tự nhiên có đứa mới chuyển vào, có khi nào là…?
– Là gì nói đi trời ơi! – Cả đám ríu rít.
– Tao hiểu rồi, nhưng nhường thằng Nam nói! – Luân khùng vẫn là nhạy bén, nhưng có phần trơ tráo vì vẫn là tôi khám phá ra mà, nhường nhịn nỗi gì.
Phớt lờ sự trơ trẽn của thằng bạn mình, tôi hạ giọng đặt câu hỏi:
– Có khi nào, có đứa sắp chuyển đi không?
– …!
Phát hiện động trời này của tôi khiến cho cả hội bàn tròn ồ lên sửng sốt, đến nỗi khi vào tiết học trở lại rồi mặt mũi thằng nào cũng trở nên đăm chiêu đến ngờ nghệch. Và trong khi tôi đang lờ mờ liên kết hai nghi vấn này lại với nhau để chuẩn bị đi đến kết luận cuối cùng thì Tiểu Mai đã làm sáng tỏ vấn đề trước, nhanh hơn tôi một nhịp. Quả thật luận thông minh thì tôi so với nàng cũng là bên tám lạng người nửa cân, nhưng đến nước cuối cùng vẫn là tôi thua Tiểu Mai một ít. Âu cũng là cái liễn, ở đời ai hơn ai cũng chẳng phải là vì cái phạm trù “một ít” đó sao.
Nàng ghé tai tôi, thì thầm nói nhỏ:
– Hết tuần học quân sự này là Huyền chuyển đi rồi đó, anh!
Để lại một bình luận