Phần 38
Ngoại truyện: Ái Khanh thủ quỹ.
Một đêm đầu xuân tháng 1 năm 2018,
Cuộc nhậu đã kéo đến khuya, rốt lại chỉ còn mỗi ba thằng. Nhầy nhụa trày trật thêm mỗi đứa bốn lon nữa thì Dũng xoắn chịu hết nổi, nằm vật ra nền nhà ngáy ồ ồ.
– Ục… để tao đếm. Một, hai, ba, bốn, năm… tám, bảy, mười. Ủa sau mười là mấy, đếm lại… một, hai, ba… Chời má, tụi mình mỗi thằng… mười sáu lon rồi!
– Ợ… thêm thằng bốn lon nữa là anh em mình… đủ thùng. Dzô!
Tôi với Khang mập cụng ly cái cốp, cả hai đã say bí tỉ, bét tè lè nhè lên bờ xuống ruộng. Cuối cùng gắng lắm tôi cũng chỉ thêm được ba lon, tổng là mười chín. Khang mập đô mạnh, ráng hốt luôn phần tôi, tổng là hai mươi mốt. Ôi trời chu cha mẹ ơi, đêm đó quả thiệt kinh hoàng, chả trách sáng mai thằng nào cũng đòi bỏ nhậu đi tu.
Còn lúc này thì cả hai thằng đều cũng nằm vật ra, xuôi xị hết xí quách. Dũng xoắn lúc này lại bất thần tỉnh dậy đòi uống nước.
– Ủa, không… không dọn hả tụi mày? – Nó lè nhè hỏi cho có.
– Khỏi, gom lại, mai tụi nhân viên tới sớm nó dọn… hây ồ… – Khang mập thở hổn hển than. – Tao bỏ nhậu bây ơi, tao tu…
Tôi búng tay mềm oặt, ráng nói với theo:
– Ông chủ có khác… mày nhớ dặn nhân viên tới dọn… đừng có dọn luôn tụi tao nhe!
– Ừ… nhớ dặn… Tao không tỉnh dậy… bãi rác đâu!
– Yên tâm… các chú cứ yên tâm…
Đêm xuân thanh vắng, phố phường về khuya tĩnh lặng như bưng, chỉ còn nghe tiếng máy điều hòa rì rì trong phòng.
Và vài câu nói lè nhè của ba thằng say.
– Ê mày, tao… chuẩn bị viết tới năm mười hai… chỗ Ái Khanh vô đó… có gì hay hông, nhắc tao nhớ với…
– Có… toàn chuyện hay… hai đứa mày, ha ha…
– Mà sao bữa đó… mày bầu cho Ái Khanh làm thủ quỹ…
– Ây… mày biết tố chất, để làm một thủ quỹ ngon lành là gì không?
– Thiệt thà…
– Tao… tao nói… là tính toán sổ sách…
– Ừm… biết lên menu… ăn uống…
– Hè hè… mấy cái đó học là được… tụi mày sai hết ráo…
– Chứ… chứ cái gì… tố chất làm thủ quỹ…
– Bí kíp… chỉ có hai chữ… thôi…
– Chữ gì…
– Nhà giàu!
– …
– Hay bây… cục súc mà chuẩn. Nhà giàu… tiền bạc là vật ngoài thân… ợ…
– Mà sao… mà sao lúc đó mày biết nhà Ái Khanh giàu hay vậy…
– Sáng khai giảng đó… tao thấy Ái Khanh nghe nhạc…
– Má mày… nghe nhạc mà giàu… giờ tao thành tỉ phú rồi…
– Nghe bằng… iPod Nano…
– Ồ…
– Đệch…
Qua một lúc nữa, chỉ còn những tiếng ngáy đều đều. Và, thêm ba câu nữa.
– Ái Khanh… quả là Ái Khanh…
– Ờ… chả ngờ sau này em yêu kiêm luôn cán sự Anh…
– Chả ngờ… ờ…
Rồi lần này, màn đêm chìm hẳn vào trong tịch mịch.
Để lại một bình luận