Phần 18
Mưa cứ thế không dứt trong suốt hơn mười lăm phút tiếp theo, thi thoảng mật độ có nhỏ lại đột ngột nhưng đợt sau to hơn đợt trước, như có ai đó trên chín tầng mây đang cầm mấy cái vòi sen siêu bự xả nước xuống mặt đất. Gió thốc từng cơn, thi thoảng tạt vào một ít nước mưa khiến tôi với Minh Châu hoảng hồn nép qua nép lại, gió chiều nào té theo chiều đó. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc nữa hai đứa sẽ ướt nhẹp, đến lúc đó chuyện trú mưa tự nãy đến giờ sẽ hoàn toàn là phí công vô ích. Chẳng bằng lúc ban đầu chịu ướt một lần mà chạy thẳng về nhà luôn cho rồi.
Nhưng đó chưa phải là tình hình xấu nhất, nắng mưa là chuyện của trời, có trách thì sự cũng đã rồi. Điều khiến tôi đáng lo nhất hiện nay đó chính là… tôi lạnh một mà đói đến mười, mấy lần tính khui luôn bọc chả cuốn đã nguội ngắt từ khi nào ra mà nhai mà nuốt. Nếu thế thì… tôi lại phải mời Minh Châu ăn cùng, không lẽ tôi đứng ăn để mặc cho cô nàng đứng nhìn. Nhưng quanh đây chẳng có chén tô gì để đổ nước chấm ra, mà chả cuốn nem nướng ăn không thì cũng chẳng khác nào bánh mì lại thiếu pa tê, đàn ông lại thiếu máu… hê hê trong người. Tóm lại là ăn thì sẽ dở ẹc, mà… đứng chôn chân một chỗ mãi thế này để mặc cho cái bụng réo gào vì đói lại càng dở ẹc hơn nữa.
Tính sao bây giờ đây? Tôi nghĩ mãi mà không ra cách nào tối ưu nhất, tay chân cứ lóng ngóng vung vẩy cái bọc nylon đầy chả.
– “Bây giờ mình ăn một, nhỏ này ăn một. Mua tám cuốn, là còn sáu cuốn. Đem về nhà thì ông anh xử hết ba cuốn, còn lại ba cuốn. Không lẽ Tiểu Mai ăn hai, mình chỉ ăn một? Nếu thế thì đói chết!”
Tôi vừa lẩm nhẩm tính toán vừa đánh trống bụng theo nhịp, phần vì lạnh run, phần vì đói quá.
– “OK giả sử Tiểu Mai thương tình ăn ít, chỉ ăn một. Thế là mình có hai cuốn để dành, nhưng mà không ổn với lương tâm sáng ngời đạo đức của mình. Đời nào để nàng đói được chứ, đã đợi mình từ nãy tới giờ rồi cơ mà?”
Đau khổ quá đi, đau đầu quá đi, đau… bụng quá đi mà. Nước chảy từ đầu tóc xuống dưới mặt mày, không rõ là nước mưa hay nước mắt trong lòng tôi vỡ òa vì… tiếc của.
– “Sao bây giờ, mời hay không mời đây trời?”
Đúng vào lúc sinh tử quan đầu, khi tôi đã gần quyết định sẽ khui bọc chả cuốn đem ra mời ăn đỡ đói thì Minh Châu bất chợt lên tiếng:
– À, ba mẹ mình tuần sau sẽ mời gia sư đến dạy kèm đó Nam!
Ôi may quá, có chuyện để nói rồi.
– Hửm? Dạy môn gì? – Tôi nửa mừng, nửa thắc mắc.
– Ưm… môn Toán! – Minh Châu đáp có phần bối rối.
Tôi nghe mà như đất trời đảo lộn, cười khổ nhăn nhở hỏi:
– Là sao thím hai? Mới nãy còn nói giải đề học sinh giỏi gì nữa mà!
Nghe tôi ca thán có chút mà cô nàng thoắt giật mình, hơi rúm người lại như sắp sửa nhè ra tới nơi, ngập ngà ngập ngừng cả buổi chẳng trả lời ra hồn. Tôi đâm bực, xẵng giọng hỏi dồn:
– Nói gì thì nói đi trời, là sao?
Minh Châu ấp úng, cố lắm mới thốt ra được mấy từ:
– Ba mẹ… không tin, ừm… nên mới vậy… ừm, xin lỗi… Nam!
Hóa ra là như thế, ba mẹ Minh Châu không tin là con gái mình đã học khá môn Toán trở lại sau khi được tôi kèm cặp. Thế cho nên để chuẩn bị vào năm học mới, cũng là để không xấu mặt với hai đứa anh em họ hàng đang học chuyên Toán bên trường chuyên Trần Hưng Đạo thêm nữa, ba mẹ cô nàng quyết định thuê gia sư về dạy kèm.
– Tưởng gì, có vậy mà nãy giờ nói không ra! – Tôi hừ mũi.
– Vậy giờ… giờ sao vậy Nam? – Minh Châu lúng búng.
Tôi chưng hửng:
– Ể, thì học thôi chứ sao, hỏi cái gì nữa?
– Ý là… Nam không giận à? – Cô nàng thắc mắc.
– Giận quái gì chứ! – Tôi ôm mặt thầm kêu khổ, sao con nhỏ này hiền quá vậy trời.
Đến đây thì Minh Châu như cất được tảng đá đè nặng trong lòng nãy giờ, đặt tay lên ngực cười nhẹ nhõm:
– Thì mình sợ Nam giận, uổng công dạy kèm rồi còn bị… người khác giành làm thầy!
Tôi như ngớ người ra, liếc nhìn cô nàng qua khóe mắt rồi nói như tự vấn:
– Ờ há, ối chà chà… thế này trong game thì có khác gì đệ tử chưa thành tài đã vội trùng phản sư môn, nhảy qua đầu quân phái khác. Ái da da, không được, không được…!
– Không… không được? Vậy giờ mình làm sao giờ? – Minh Châu lại cười, nhưng nửa phần là đang mếu.
Trông bộ dạng hiền khô đến mức không thể làm người khác giận được của cô nàng, tôi tự hỏi con nhỏ hoa khôi A2 mà chỉ mới học kì trước đã từng mạt sát tôi không thương tiếc ở quán nước mía trước cổng trường, ngay trước mặt cả Tiểu Mai giờ đang ở đâu rồi ta.
Vờ ngẫm nghĩ một chút, tôi mới nói:
– Bây giờ vầy, cứ đi học đi, gia sư dạy kèm nào thì buổi đầu tiên cũng phải cho đề thử trình độ học viên cả. Nếu giải thích cách mấy mà ba má cũng không tin thì chi bằng mình dùng hành động để chứng minh. Hôm đó cứ giải sạch toàn bộ đề thầy giáo đưa ra đi, nếu dễ quá thì yêu cầu đề khó hơn nữa, hiểu không?
– Ừa… ừa, mình hiểu rồi! – Minh Châu gật đầu liên tục đến mấy cái, trông ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.
Rồi như sực nhớ ra, tôi vội hỏi tiếp:
– Mà cái vụ giải đề có tính giờ đã ok chưa đó? Coi chừng lại như hồi trước đó nha! – Tôi vẫn còn lo cái vụ Minh Châu làm bài không giới hạn thời gian thì ngon, còn có tính giờ là tạch như mít rụng về cội.
– Ổn mà, hôm giờ mình toàn đặt đồng hồ tính giờ cả! – Cô nàng quả quyết.
Nghe vậy thì tôi mới tạm an tâm, chứ còn sao nữa, danh sư xuất cao đồ. Dù gì Minh Châu cũng là học trò một tháng của tôi, tốn bao nhiêu tâm huyết mới được như ngày hôm nay, thì kiểu gì cũng phải công thành danh toại, phận làm thầy như tôi mới được thơm lây.
Tôi đưa tay ra vỗ vỗ lên cái yên xe, nói trong thống khoái hào sảng với bộ dạng sư phụ đang bảo ban đệ tử:
– Như vầy, cố mà giải đề trong bữa học đầu tiên, phải làm sao cho ông thầy bà cô hết hồn hết vía, bảo là trình độ này khỏi cần dạy kèm, phải đi thi giải toán học thế giới mới đúng, thì ba má mới tin. Có hiểu hay chưa?
– Dạ em… à hiểu, mình hiểu!
Minh Châu quíu đến nỗi gật đầu dạ ran, xưng hô lẫn lộn khiến cả hai thoáng ngớ người rồi cùng bật cười một chập.
Giây lát sau, tôi húng hắng ho:
– E hèm, thầy trò mình phải chứng minh cho thiên hạ một phen hiểu rõ, là thầy giỏi thì trò cũng giỏi. Được không?
Rồi tôi đưa ngón út ra làm dấu hiệu ngoéo tay, nhất ngôn vi định. Minh Châu bất chợt đỏ bừng mặt, rồi cũng chầm chậm ngoéo tay với tôi, mỉm cười đồng ý.
Lúc đó, thú thật là tôi chẳng nghĩ gì thêm cả, chỉ hoàn toàn thật tâm xem như đây là cam kết học tập. Nhưng Minh Châu có hữu ý vô tình mà xem đó là lời hẹn ước trăm năm hay không, thì tôi hoàn toàn không biết, cũng chẳng có nhu cầu muốn biết.
Vừa hay lúc hai đứa “kí kết hợp đồng” xong thì trời ngớt mưa rồi tạnh hẳn, cũng nhanh như lúc mới bắt đầu. Tôi reo thầm trong bụng rồi gật đầu chia tay với Minh Châu, phóng vội xe về nhà, trong lòng lo lắng liệu Tiểu Mai đợi nãy giờ chẳng thấy tôi về, nàng có chạy ra đường tìm tôi không nữa. Chắc là không đâu nhỉ, cùng lắm là tôi một phen bị nạt vì cái tội ham ăn không đem theo áo mưa mà thôi.
À, Dạ Minh Châu lúc mỉm cười thì phải khen là dễ thương duyên dáng thiệt, hoa khôi có khác nghen. Mấy thằng bên A2 chẳng rõ bị mù hay bất lực làm sao để học hành chung lớp với cô nàng cả hai năm mà chẳng tán tỉnh nổi thế nhỉ.
Như vậy có phải là thương hải di châu, để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi hay không? Đáng tiếc quá mà!
Để lại một bình luận