Phần 33
Buổi sáng ngày khai giảng năm học mới, tôi dậy sớm hơn mọi khi. Chuông đồng hồ vừa điểm sáu giờ là không nhầy nhụa lôi thôi, tôi lao ra khỏi giường như tên bắn phi xuống dưới nhà.
– Còn sớm mà làm gì chạy dữ thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi khi thấy thằng con mình đang hành động khác lạ với ngày thường, kể cả là trong năm học.
Tôi ngắc nga ngắc ngứ ngậm cái bàn chải đánh răng trong miệng, huơ tay múa chân với mẹ hết từ gần đến xa, chỉ trỏ một hồi thì mẹ mới hiểu ra.
– À, qua chở bé Mai phải không?
Chỉ chờ có thế, tôi búng tay cái chóc, gật đầu lia lịa với mẹ rồi đóng sập cửa phòng tắm lại. Ít phút sau, đầu tóc sáng láng áo quần bảnh bao thì tôi mới cẩn thận lấy lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng ra mà nhẹ nhàng “tẩm ướp” cơ thể.
– Sơ mi trắng quần tây, ngon. Đồng hồ, ngon!
Trong gương là thằng tôi lúc này đang tự bình phẩm bản thân, vẫn trầm trồ ngắm nghía chiếc đồng hồ đeo tay mà Tiểu Mai đã tặng hồi dịp sinh nhật, và theo lời nàng là của nhạc phụ để lại. Thế cho nên trên người tôi lúc này toàn là của nải từ hai bậc song thân phụ mẫu và hai vị nhạc phụ nhạc mẫu. Ôi thiệt là, trọng trách trở thành con ngoan trò giỏi năm nay sẽ nặng càng thêm nặng lắm đây!
Hít dài một hơi từ hương nước hoa trên cổ tay, tôi nhắm mắt xuýt xoa:
– Thơm. Ngon!
Đâu đó xong xuôi, tôi húp một hơi hết sạch chén cháo cá ngừ nóng hổi mẹ chuẩn bị sẵn trên bàn rồi vội vàng đeo chiếc cặp chéo qua vai, phi xe ra cổng.
– Sách vở đem đủ hết chưa đó? – Mẹ tôi ở dưới nhà gọi với theo.
– Dạ rồi, thưa mẹ con đi học!
Thời tiết sáng sớm lành lạnh dễ khiến tâm trạng người ta thư thái bội phần. Đường phố hôm nay sau ba tháng hè yên ả đã đông đúc trở lại, tôi trông xung quanh mình đâu đâu cũng là các học sinh áo trắng đạp xe đi học có, mà đi bộ trên vỉa hè cũng có. Hôm nay là ngày cả nước khai giảng năm học mới, đồng nghĩa với việc các nam nữ thanh thiếu niên kết thúc kì nghỉ hè mà trở lại với những tháng ngày cắp sách đến trường. Mỗi sớm, mỗi trưa, mỗi chiều của mỗi ngày tính từ hôm nay đều sẽ là những khoảnh khắc bắt đầu giờ học của một khối lớp này hay tan trường của một khối lớp khác.
Kể cũng lạ, tôi nhớ mọi năm vào lễ khai giảng bầu trời đều có nắng, nhưng năm nay thì thay vào đó lại là những bức màn sương lãng đãng trôi lười biếng trên trời, độc một màu xám tro cũ kĩ. Nhưng bù lại đã khiến những màu áo trắng học sinh đang túa ra đường lúc này trở nên sáng rực hơn nhiều lần, càng làm bầu không khí ngày khai giảng năm học mới thêm phần khấp khởi tươi vui.
Thắng xe cái kít trước ngôi nhà với cánh cổng màu đen quen thuộc, tôi đưa tay nhìn đồng hồ. Vừa đúng sáu giờ hai mươi, thế là có thể ung dung… đợi Tiểu Mai rồi. Gì chứ chị em nào lại chả muốn sửa soạn cho bản thân trở nên xinh xắn vào ngày đặc biệt hôm nay, thế cho nên tôi biết ý chịu khó đứng bên ngoài chờ nàng chứ chẳng mở cổng vô nhà làm gì, mặc dù tôi cũng có cho riêng mình một chiếc chìa khóa nhà Tiểu Mai. Mất công thấy tôi đợi thì nàng lại ngại, lại lo mà bỏ qua một vài công đoạn làm đẹp gì mất. Mà tôi thì luôn muốn đại mỹ nhân của mình phải tuyệt đỉnh xinh đẹp, cho nên đợi dăm ba mười lăm phút có đáng là gì.
Cứ thế tôi ngồi luôn trên xe, nhấn nhá tận hưởng tiết trời lành lạnh buổi sớm, hương hoa sữa cuối hè đầu thu nhẹ thoảng qua mát rượi.
Mãi đến sáu giờ ba mươi lăm, điện thoại của tôi mới rung lên. Không cần nhìn cũng biết là Tiểu Mai gọi, tôi ấn nút nghe liền:
– A nô, sáng sớm gọi anh có gì không em?
– Ủa sao giờ anh chưa tới nữa? Trễ học mất! – Nàng thắc mắc.
Nhưng tôi thì cứ từ tốn hỏi lại:
– Xong rồi đó hả?
– Xong cái gì cơ?
– Thì sửa soạn làm đẹp đó. Chớ anh thì đứng trước nhà em từ nãy giờ rồi!
– Trời, nãy giờ sao không vô nhà. Em đợi anh từ sáu giờ hai mươi!
– Hả? – Tôi ngớ người tính hỏi tiếp thì nàng đã dập máy.
Và ít giây sau đã nghe tiếng người bước ra, lục tục mở cổng trong, khóa cổng trong. Rồi bước đến cổng ngoài, mở cổng ngoài.
– Tới sớm sao không vô nhà, cũng không gọi em! – Nàng quay lưng lại phía tôi, tra tay khóa cổng ngoài.
– Ủa, tức là em xong xuôi từ lúc anh mới tới hả? Anh tới cũng là sáu giờ hai mươi! – Tôi cười khổ.
Nhưng khi nàng xoay người lại thì tôi chuyển sang cười đần, hai mắt mờ đi như man dại. Quả không ngoài dự đoán, trước mắt tôi là cô tiểu thư lúc này đang thanh nhã thục nữ trong tà áo dài trắng muốt bằng chất liệu vải phi bóng (hình như vậy), ôm trọn vóc dáng mảnh mai, nhìn cứ như đang toát ra một khí chất phiêu bồng thoát tục. Phần cổ cao tôn lên nét đẹp áo dài truyền thống, mà gần kề bên đó nơi vốn gài hàng nút chéo giờ được thay bằng hai thanh kim loại mảnh màu bạch kim đính song song trên nền áo.
Phải nói đây là chiếc áo dài tinh tế mà cũng sang trọng nhất tôi từng được thấy.
Tiểu Mai biết ý, nàng để tôi thẫn thờ mất một lúc rồi mới cười bảo:
– Anh nhìn đủ chưa? Tới trường thôi!
– Em… ủa may áo dài ở đâu mà đẹp quá vậy? – Quả thật trong ấn tượng hơn hai năm trời nhìn các bạn học nữ mặc áo dài, tôi chưa có lần nào bị ngây ngất như vậy. Vẫn biết người đẹp mặc gì cũng đẹp, nhưng nếu ở tình huống lúc này thì phải gọi là phụ nữ luôn giữ cho mình những bộ cánh mà chỉ đẹp riêng cho họ, như một thứ lợi khí thần binh để “tàn sát” cõi lòng phái mạnh.
Và đằng này, Tiểu Mai có đến cả kho vũ khí.
– À, áo dài năm nay là mẹ em tự may đó. Mỗi ngày một bộ, nhìn cũng hao hao nhau cả thôi! – Nàng mỉm cười hãnh diện, bất giác đưa tay vuốt nhẹ tà áo.
Tôi há hốc mồm:
– Cái gì, vậy là một tuần bảy bộ á?
– Không, sáu thôi chứ. Chủ nhật nghỉ mà, anh! – Nàng tủm tỉm đập vai tôi.
Đúng là phú quý sinh lễ nghĩa, nhà giàu lắm tiện nghi. Tôi nghĩ đến mình có bốn cái sơ mi trắng, ba cái quần tây đen đã tưởng là nhiều lắm rồi, vì từ nhỏ tới lớn tôi sau giờ học toàn lê la đi đá banh với đánh lộn, một tuần bảy ngày đã có bốn ngày trở về nhà là quần áo lấm lem bùn đất. Thế cho nên mẹ tôi bất đắc dĩ mới phòng xa mua thêm vài bộ cho ông nhõi con hiếu động nhà mình, vậy mà không dè so với Tiểu Mai lại chỉ bằng phân nửa.
– Èo, vậy giặt mệt chết! – Tôi thè lưỡi nói.
– Có máy giặt, giặt tay sơ qua một lần là được. Giờ đi được chưa nè? – Nàng cho cặp vào trước giỏ xe tôi.
– Khoan, còn… chỗ gần vai em đó, sao có hai cây gì như cây sắt vậy?
Biết tôi đang hỏi đến hai thanh kim loại mảnh được đính lên áo, Tiểu Mai khúc khích:
– Cây sắt gì chứ, bạch kim đó. Vì vậy nên hôm nay em mới mang theo cái này nè!
Nói rồi Tiểu Mai lấy ra như khoe với tôi một chiếc kẹp mảnh màu trắng, thoạt nhìn hơi giản dị vì chỉ thuôn dài, hơi cong. Và nàng đeo lên tóc mái tém qua một bên, theo hướng bất song song với hai thanh bạch kim trên áo.
– Ồ, lần đầu thấy em kẹp mái nha. Đẹp á! – Tôi trầm trồ, rồi thắc mắc thêm. – Nhưng sao không đeo nó cùng chiều với hai cây trên áo, mà lại hướng về nhau vậy?
– Gọi là điểm bất thuận trong thời trang với trang trí nội thất đó chàng! – Tiểu Mai giải thích.
– Là sao?
– Là… ưm… anh để ý các bìa tạp chí nội thất ấy, có phải họ dù sắp xếp gối giường rất ngay thẳng, nhưng chăn mền thì lại để cho xộc xệch như có ai vừa sử dụng không? Làm như vậy sẽ tạo ra một điểm khó chịu cho người nhìn, khiến họ hơi đâm ra tiếc cho sự hoàn hảo kiểu giá mà A nằm như vầy thì tổng thể B đã đẹp, mà không biết là như vậy điểm bất hợp lí sẽ làm cho điểm hợp lí càng trở nên hợp lí hơn. Trong trang phục thì tức là đẹp hơn. Đại khái như thế!
Tôi nghe đến đâu gật đầu đến đấy, trước giờ tuyệt nhiên không có đến một điểm nghi ngờ về kiến thức của Tiểu Mai. Thế cho nên nghe nãy giờ như vịt nghe sấm, mặc dù không hiểu cái chi nhưng tôi vẫn biết nàng đang nói đúng, đơn giản vì sự thật lúc này là nhìn Tiểu Mai kẹp mái tóc như thế này tôi lại thấy áo dài nàng đẹp hơn. Nhưng khi nhìn áo dài nàng đẹp, thì tôi lại đâm ra thấy mái tóc của nàng lại càng đẹp thêm mấy phần.
Trầm trồ cho là phải, tôi làm điệu bộ cung kính mời chào:
– Thôi mời người đẹp lên xe, chúng ta tới trường. Chỉ còn hơn năm phút nữa thôi!
– Tốt, lịch trình hôm nay thế nào vậy? – Tiểu Mai vén tà áo ngồi lên sau xe, cũng nháy mắt đùa theo.
Tôi nhấn bàn đạp khởi hành, vừa chạy vừa thao thao bất tuyệt:
– Đầu tiên là bây giờ vô lớp chắc vừa kịp giờ là bảy giờ kém mười lăm, sau đó tổ trực nhật sẽ xếp ghế chào cờ!
– Khai giảng chứ!
– Ừ, là đúng bảy giờ sẽ khai giảng trong bốn mươi lăm phút. Coi như xong tiết đầu!
– Sau tiết đầu là đến tiết gì anh nhỉ?
– Chào cờ, Lí, Văn, Anh, Sinh. Em biết rồi còn hỏi!
– Thiếu một môn rồi!
– Hử, thiếu gì?
– Giải lao giữa buổi, cũng tính mười lăm phút chứ bộ. Anh thích nhất môn đó còn gì!
– Ồ ha. Đúng, đúng!
Rồi cả hai cùng bật cười. Thật là, sao tôi với nàng ngày càng hợp tính quá vậy chứ. Đúng câu trời sinh một cặp mất rồi.
Để lại một bình luận