Phần 23
Dũng xoắn tay cầm tre huơ qua múa lại, làm điệu bộ như đào kép mấy gánh sơn đông mãi võ:
– Hê, có Quan nhị ca ở đây, tụi bây còn dám làm càn?
Thằng Quý giả vờ sợ sệt, chộp lấy cây tre tiến vào thế thủ:
– Nào dám nào dám, Thường Sơn Triệu Tử Long đệ đây xin được bồi tiếp vài chiêu!
– Vài chiêu là thế nào, phải đại chiến ba trăm hiệp mới đã chứ hả, ai da da da! – Dũng xoắn xoay người lại trưng ra cái bản mặt bặm trợn, hét lớn.
Đúng lúc đó thì Tuấn rách từ đằng xa gọi to:
– Ê tới rồi, ra đi anh em!
– Lên, giã bầm dập tụi nó cho tao! – Tôi hăm hở ứng tiếng, phủi mông ngồi dậy.
“Giã bầm dập” ở đây không phải là tụi tôi mua tre xong coi như vũ khí rủ nhau đi đánh lộn, mà sự thật chỉ là đi đá banh. Đầu đuôi là sau khi mỗi thằng trong tay đã lăm lăm mỗi cây tre, yên chí ngày mốt đầu tuần đã có hành trang đi học quân sự rồi thì Luân khùng mới đề nghị lâu lắm anh em mới có dịp tụ họp đông đủ, hay là đi đá banh vài trận cho sướng chân.
Được lời như cởi tấm lòng, nghe thế thì cả đám nhất loạt đồng ý ngay. Dẫu sao thời tiết chiều nay cũng mát mẻ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, rộng đến vô cùng vô tận dễ khiến lòng người sảng khoái cực kì. Sân bóng vẫn là khu 36 hecta quen thuộc, điểm đến này từ lâu đã là chiến trường của các đội bóng học sinh tự phát. Luật thi đấu cũng đơn giản, đội nào thắng được quyền đá tiếp trên sân, đội thua ra ngoài ngồi ngóng, cứ thế đá giỏi thì được đá lâu. Bên nào muốn cá cược hai ba chục ngàn tí ra uống nước mía thì tự hai đội thỏa thuận với nhau.
Thế nhưng trong lúc chờ đến lượt đội mình đá thì tụi tôi có tán dóc với nhau, chuyện nọ xọ chuyện kia thế nào lại dẫn tới việc Uyển Nhi bất thình lình trở về nước không lời từ biệt khiến cho cả đám há hốc mồm ngạc nhiên không để đâu cho hết.
– Vậy thôi, tao chở nhỏ đó về rồi bái bai, hết chuyện! – Tôi bùi ngùi kể lại.
– Trời ơi, biết vậy tối đó tao cũng ra chơi net là ngon rồi! – Tuấn rách ôm mặt tiếc rẻ.
Trong khi Dũng xoắn với thằng Chiến tặc lưỡi lắc đầu thì Luân khùng mặt mũi ỉu xìu như bánh bao chiều bị thiu. Nó dường như mất hết sinh khí khiến cho lúc này đây, khi cả đội đã tiến vào sân bóng rồi mà nó vẫn còn ngồi trơ ra như tượng ở ngoài.
– Vô, mày ngồi làm cái quái gì thế? – Khang mập chưng hửng.
– Kệ tao, mất Uyển Nhi rồi, đời buồn như chó cắn! – Luân khùng sầu thảm giải trình.
Bắt buộc cả đám phải chạy ngược trở ra, một hai ba nhịp cùng kéo thằng đội trưởng đội hình chạy vào sân, thiếu điều muốn năn nỉ quỳ lạy nó tỉnh táo trở lại chứ kiểu này lát đá thua thì nhục lắm.
Nhưng có vẻ tình hình diễn biến ngược lại với những gì chúng tôi dự đoán, vì không rõ Luân khùng có biến đau thương thành thù hận hay không mà khi vào trận, một mình nó diễn mấy pha đột phá dứt điểm thần sầu, giã nát đối phương đến năm bàn không gỡ. Khiến cho tiền đạo Tuấn rách và tiền vệ là tôi đây trở nên vô công rồi nghề, chỉ biết chạy loanh quanh chuyền banh kiến tạo mỗi khi Luân khùng hú hét.
Đám hậu vệ Dũng xoắn, Chiến, Xung với Quý thì lại càng sướng hơn, tụi nó chỉ việc chạy đội hình cho có vẻ vận động thể thao, trận bóng đỡ bị mang tiếng một chiều. Riêng Khang mập thủ môn thì ngồi bệt ra đất, kệ bố khung thành mà nhìn trời nhìn mây, miệng lẩm bẩm như đang ngâm thơ tả cảnh.
Sau khi thắng liên tiếp ba trận, tổng số tiền chúng tôi thắng được đã lên đến chín chục nghìn đồng. Nếu cứ đà này thì hôm nay hội bàn tròn được ăn uống một bữa thả cửa là cái chắc. Khi tình hình của trận thứ tư vẫn đang nghiêng về tụi tôi, lẽ tất nhiên công lớn thuộc về Luân khùng thì chẳng hiểu thế quái nào mà khi Tuấn rách vừa tạt bóng sang ngang, Luân đội trưởng đã hét to lên giữa sân:
– Uyển Nhi, ah da da da!
Rồi nó tung chân sút thẳng ngay từ giữa sân. Quả bóng bắn đi như đạn pháo thần công, bay thẳng vào… mặt hậu vệ đội bạn khiến cho thằng cầu thủ tội nghiệp kia bật ngửa ra sau, ôm mặt rống lên như heo bị thọc tiết. Khi cả đội nó xúm lại vực thằng này lên thì lỗ mũi nó đã ăn trầu, máu đang chảy ròng ròng.
– Đá kiểu gì mất dạy thế mày? – Một thằng to con bên kia trừng mắt nhìn Luân khùng lúc này đang đứng trơ ra như ông phỗng.
– Muốn chơi không? – Cả đội bên kia đã muốn nhảy bổ vào tụi tôi.
Thấy tình hình không ổn, tôi nháy mắt với Khang mập ý bảo người anh em ra đại diện giải quyết tình hình cho đẹp rồi tụi mình rút êm thôi. Khang mập búng tay cái chóc tỏ ra hiểu ý, rồi nó ngoắc Dũng xoắn tới, sau đó hai thằng cùng bỏ chạy khỏi sân.
– “Tụi mày làm cái quái gì thế? “ – Tôi ngẩn tò te.
Ít giây sau, hai thằng bạn trời đánh này lại lục tục chạy vào, ôm theo… đống tre mới mua hồi nãy, rồi phát cho mỗi thằng một cây. Khang mập còn thì thầm, chiến đi tụi bây.
Dũng xoắn tay phải cầm tre gõ gõ xuống sân, tay trái chống nạnh, mắt long lên sòng sọc:
– Gậy đánh chó ở đây, thằng nào muốn gặm xương thì tới!
Tất cả tụi tôi thấy thế mà điếng hồn, thầm chửi Dũng xoắn không lời lẽ bút mực nào tả hết. Ngay lập tức, tôi với Tuấn rách cùng thằng Chiến liền huy động tiền bạc cho đủ một trăm ngàn rồi mang đến đội bạn lúc này đang ba máu sáu cơn, thằng nào thằng nấy hăm he đòi đánh, mà xem như là tiền cấp dưỡng thuốc men. May phước thằng đội trưởng bên đó một là ham tiền hai là chẳng muốn giao tranh nên nó hất hàm đồng ý, phẩy tay ý bảo tao đã tha thứ, tụi mày cút đi cho khuất mắt.
Bọn tôi mừng mừng tủi tủi, cung kính dạ thưa kéo nhau chạy ngay tút xuỵt. Tôi còn cẩn thận cắt cử người bảo vệ Luân khùng với Dũng xoắn, trực tiếp lôi hai thằng này ra sân đề phòng tụi nó đang quay lưng thì bị đội kia bội tín, quay ra phục kích.
Trên đường về, Tuấn rách với thằng Xung, thằng Quý đồng loạt quay sang rủa xả Luân khùng với Dũng xoắn như bắn súng liên thanh, chửi không thương tiếc. Không riêng gì tụi nó, mà tôi với Khang mập cũng đang tiếc tiền hùi hụi, cứ tưởng hôm nay được phen no bụng thì lại tốn thêm một trăm ngàn. Nhưng suy đi tính lại thì cũng nhờ công Luân khùng kiếm ra chín chục ngàn kia, nên thôi coi như của thiên trả địa, còn lành lặn trở về là may lắm rồi.
Ấy vậy mà có vẻ vận xui vẫn còn đeo bám, khi thằng Chiến đang chạy xe song song với Tuấn rách thì chả hiểu nó lái xe thế nào lại để tuột cây tre đang cầm trong tay. Cây tre trượt xuống, cơ duyên xảo hợp kiểu gì mà chui vào… bánh xe trước của Luân khùng đang cắm cúi chạy đằng sau. Thành ra lại là “chọc gậy bánh xe”, Luân khùng đã buồn tình còn gặp hạn xui, nó loạng choạng rồi ngã bổ ra đường, tay chân vừa trầy trụa vừa dơ vì đất cát.
Cả đám há hốc mồm, vội xúm lại đỡ thằng bạn mình dậy. Tôi nhanh trí nhận ra mình quanh khu này chỉ mỗi nhà Tiểu Mai là gần nhất, liền bảo mấy thằng bạn chạy nhanh lên chút.
– Kính coong!
Thằng Chiến tới trước, khi nó đưa tay bấm chuông cửa nhà Tiểu Mai thì cũng là lúc tôi trờ xe tới, nghe được tiếng đàn piano đang thánh thót vọng ra từ bên trong nhà, có vẻ như nàng đang tập đàn.
– Đừng bấm nữa, tao có chìa đây!
Tôi chưa kịp mở khóa thì tiếng đàn bỗng ngưng bặt, rồi giây lát sau Tiểu Mai bước ra mở cổng.
– Chuyện gì… thế này? – Nàng tròn xoe mắt.
– Hi, Trúc Mai, bạn… đẹp gái quá! – Thằng Xung tính hỏi gì lại nhỡ mồm nói xằng.
– Ừm…! – Tiểu Mai không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Tiểu Mai lúc này đang mặc váy màu xanh nhạt, khoác hờ thêm một chiếc áo ngoài. Tôi thì nhìn mãi rồi nên cũng chả trách được mấy thằng bạn mình lâu lâu được chiêm ngưỡng giai nhân, cứ tròn xoe mắt nhìn, quên bẵng luôn Luân khùng đang nhăn nhó xuýt xoa vì đau.
Tôi giải thích tình hình đại khái với Tiểu Mai rồi lôi Luân khùng ra sau cho nó rửa vết thương, phụ Khang mập băng bó vài chỗ. Xong xuôi đâu đó, tôi lại kéo đám bạn về ngay cho kịp, vì không dám nấn ná lâu hơn. Bởi lẽ tôi thấy Tiểu Mai đang hơi khó chịu, tuy rằng vẫn pha trà mời đám con trai vào nhà nhưng nàng có vẻ ít nói.
Và nàng đã chứng minh cảm giác của tôi là đúng, khi hai đứa đang đứng tiễn mấy thằng bạn lục tục dắt xe ra về thì nàng lại gần, ngữ khí băng sương tỏa ra lạnh toát:
– Em đã bảo là cần yên tĩnh rồi mà… Hay ha, lại còn đi chơi, rồi té xe nữa!
– Thằng Luân chứ có phải anh đâu…! – Tôi lúng búng giải thích, cảm thấy cả người đờ đẫn như bị đóng băng.
Tiểu Mai lườm mắt nhìn tôi rồi nhẹ véo vào hông khiến tôi la oai oái:
– Anh đóng cửa rồi về thẳng nhà đi, coi chừng mẹ anh lo đó. Đi từ chiều đến giờ!
– Ui da… ừ ừ… giờ về nè, còn em? – Tôi ôm hông nhăn nhó.
– Em tập nhạc tiếp!
Nàng buông một câu gọn lỏn rồi quay vào trong nhà. Giây lát sau tiếng đàn lại vang lên, cũng đồng thời mang luôn ý nghĩa tiễn khách. Tôi đành đóng cửa rồi thất thểu chạy xe về nhà, cảm thấy ngày hôm nay cứ quái dị thế nào, lúc hên lúc xui chả biết đâu mà lần. Đầu tiên là được tụ họp anh em, sau đó đứng chờ xếp hàng mua tre cả buổi, rồi thắng banh giòn giã, rồi lại suýt đánh lộn. Rồi giờ lại thấp thỏm chả biết liệu Tiểu Mai có xử bắn tôi không đây nữa. Ôi da mệt cái đầu thật, cũng tại thằng Luân khùng hết, do nó té xe nên tôi hết cách mới phải dẫn cả đám đến nhà Tiểu Mai chứ không thì nàng đâu có biết. À không, truy ra ngọn nguồn phải là tại thằng Chiến mới đúng, có mỗi cây tre không biết giữ, lại đi… thọt gậy bánh xe.
Au grừ… thứ hai lên trường tao phải xử hết tụi mày mới được!
Tôi rủa thầm trong bụng rồi dồn sức đạp mạnh pêđan để chạy lên dốc cầu Lê Hồng Phong. Những cơn gió trên sông Cà Ty thổi qua cũng một phần làm dịu đi đầu óc của tôi lúc này đang nhiễu loạn. Rồi bất giác, tôi chợt nhớ ra mảnh giấy có ghi nick YM của Uyển Nhi vẫn còn nằm trong túi áo, bèn tò mò cho tay vào túi lấy ra, xem thử nick YM nhỏ này là gì còn kết bạn.
Thế nhưng khi tôi đang một tay giữ tay lái, một tay định mở mảnh giấy gấp ra xem thì gió chợt thốc mạnh khiến mảnh giấy bất thần tuột khỏi tay tôi, bay lên vài vòng giữa không trung như diều đứt dây, lượn tán loạn các hướng.
Rồi trong cái với tay đầy bất lực và ánh mắt thảng thốt nhìn theo của tôi, mảnh giấy của Uyển Nhi lượn thêm một vòng trong gió sau đó rơi lảo đảo xuống sông, dần trôi mất hút.
Ôi đệch…
Tôi đã làm gì thế này? Quả này trong phim thường gọi là mất liên lạc đây mà…
ÔI CÁI… ĐỆCH!
Để lại một bình luận