Phần 8
Sáng hôm sau, tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài, vội vàng vươn người dậy, ngó sang phía đồng hồ bên cạnh.
Dụi mắt.
“8h sáng”
Trời mùa đông như vậy là không quá muộn, tôi được quyền ngủ nướng thêm vài tiếng nữa, nhưng mà, tự nhiên lại muốn làm thứ gì đó vào cái ngày đẹp trời này.
Trở lại bàn học sau khi vệ sinh cá nhân xong, dọn lại đống sách vở học qua loa tối qua chưa thu vào, soạn lại đống sách trong thời khóa biếu cho buổi chiều nay. Chợt nhớ đến cái hẹn với cô nàng Tên Quỳnh kia, liền ngó đâu đó tìm quyển nhật ký màu đen, suy nghĩ vài giây khi đưa tay lên trán, tìm kiếm tìm kiếm, rồi vỗ đầu một cái thật mạnh.
Tôi mở ngăn kéo bàn học, và lôi ra cuốn Nhật ký, chứa đầy những bí mật không thuộc về mình, tự nhiên suốt gần 2 năm qua, tôi dỗi hơi đi cất đồ cho người ta, cảm thấy con người mình thật là tốt tính quá đi mà.
Lật vài trang cuối của Nhật ký, vẫn trắng tinh, lại nổi hứng vẽ vẽ thứ gì đó lên, liền chẳng ngại ngần lấy chiếc bút bi nước đen, vẽ một cô gái, kiểu biếm họa, cầm ô, trên cao là ông mặt trời với những tia nắng chói chang. Chẳng biết vẽ bậy lên Nhật ký của cô nàng, có phải là cái tội hay không nữa, thôi kệ! Chả sợ.
Chiều, thói quen bình thường, nằm gục mặt bàn khi vừa đến lớp. Trời Hà Nội được một hôm bớt lạnh, thì hôm nay lại muốn biến cả thế gian trong bầu không khí đóng băng lại, cái giá buốt đầy khó chịu.
Mới thu người vào trong cái khăn len, chợp mắt được chút thời gian, thì có đứa vỗ vai tôi.
– Ê, kiểm tra một tiết công dân, ôn gì chưa mày? – Là thằng Nam.
– À, tất nhiên, là chưa rồi… Ơ, mà hôm nay kiểm tra á? – Tôi đang phởn thì ú ớ luôn, cũng tại vì hôm qua học qua loa quá.
– Thôi, xong rồi! – Nó ôm mặt vờ khóc kiểu rầu rĩ. Mặt tôi thì cũng chẳng tốt hơn, vội vã lấy sách công dân ra nhẩm, mong là kịp. – Tiết mấy kiểm tra?
– Ngay tiết này! – Thằng Nam mang lại một lời sấm truyền, truyền ngang qua cả cơ thể tôi, làm tôi bất động.
– Đờ, còn 6 phút.
– Ừ ừ…
Thế là hai thằng nhìn nhau, cười cười như điên dại, rồi trong đầu nghĩ ra thứ gì, mọi người đều hiểu cả.
– Tao sách, mày vở? – Thằng Nam nói.
– Ok, phối hợp cho tốt đấy! – Tôi nói.
Lát sau, cô công dân vào lớp, nở một cười không thể tươi hơn.
Và, nhanh chóng yêu cầu cả lớp mang hết cặp sách lên trên bậc giảng, Tôi và thằng Nam nghe vậy liền rút sách và vở công dân để ở dưới ghế, rồi ngồi lên. Mang cặp lên bậc giảng như chưa hề tha thiết với nó.
Cô phát đề, và bắt đầu tiết kiểm tra đầy căng thẳng…
Vài phút đầu, thám thính tình hình xung quanh, khẳng định hơn nửa lớp đang trong tình trạng nhấp nhổm như tôi và thằng Nam, một số đứa đang mở tài liệu và chép quá nhanh, quá nguy hiểm, một số đứa thì ngập ngừng nhìn cô, rồi cúi xuống lật lật quyển vở dưới ngăn bàn… cơ mà đúng lúc cô đi xuống…
– Cộp, loạt xoạch… – Vở rơi, chủ nhân đơ mặt nhìn điệu cười của cô giáo, sau đó nhặt cuốn vở dưới sàn lớp học, đưa lại vào tay cô. Cả lớp bất động nhìn thằng Huân sau thất bại thảm hại vừa rồi, kiểu này lát nữa lại cantin chia buồn với nó thôi.
– Các em làm bài tiếp đi, lần đầu và duy nhất, tôi mà thấy ai sử dụng tài liệu là tôi để con 0 vào bài kiểm tra này, lúc đấy thì đừng có xin. – Nói xong câu đó, cô công dân chạy ra ngoài hành lang nghe điện thoại, ai đó gọi.
Tôi quay sang nhìn thằng Nam, khẽ gật đầu. Cả lớp im lặng đến sợ.
– Nhìn đề bài rồi lật vở ra, ví dụ trong sách rồi, lát tao mở cho. – Thằng Nam cười, chỉ chỉ vào cuốn vở dưới đùi tôi.
– Đang, đừng dục. – Tôi vuốt mồ hôi, ơn trời cũng tìm thấy.
Im lặng chép bài, cả hai đứa thi thoảng lại nhìn ra phía ngoài hành lang để ý đến cô đang làm gì, rồi lại tiếp tục…
Nhưng mà, cứ mỗi khi cô biết vào lớp là…
– Xoạt xoạt… – Tiếng gấp vở vang lên trong mọi ngóc ngách của lớp học, làm cô phì cười, nhưng chẳng có bằng chứng nào để bắt, cứ ung dung trên bàn giáo viên quan sát.
Xong phần lý thuyết, giờ là phần ví dụ, đến thằng phần của thằng Nam. Nó để sách lên đùi, rồi quay sang chỗ tôi, nói:
– Mày ơi, đùi tao nó rung mày ạ, sợ rơi.
– Mẹ ơi, đùa à? Nhanh lên. – Tôi vỗ đầu.
– Nhưng mà cứ rung rung, tao không xem được. – Nhìn mặt nó thảm kinh khủng, trước giờ thi cử toàn tôi gánh nó phần này, hôm nay cũng vậy.
– Đưa đây tao xem cho. – Tôi cướp quyển sách từ đùi thằng Nam và lật lật, tìm câu trả lời của cho tất cả. Cũng chả để ý cô.
– Để ý cô dùm tao. – Khẽ nhắc thằng Nam.
– Yên tâm.
Thế là… Còn 1, 2 dòng cuối cùng thì nó kêu loạn lên.
– Cô cô, cô xuống…
Tôi vội vàng gấp sách, rồi ngồi lên luôn, mong rằng cô không phát hiện ra sự có mặt của thứ tội đồ kia.
Cô công dân đi thẳng ra chỗ tôi ngồi, từng bước một, rồi dừng lại ngay cạnh, ngó vào ngăn bàn, không thấy gì, rồi mỉm cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cơ mà cô cứ đứng ở yên đấy, chả đi đâu, làm tôi buông xuôi bài làm, cũng chỉ còn 1, 2 dòng nữa thôi mà, chả đáng bao nhiêu điểm.
Trống đánh, tan tiết công dân, cô thu luôn bài tôi và Nam đầu tiên, rồi đến những đứa khác trong lớp, tôi và Nam nhìn nhau vờ khóc thảm hại, ngày gì mà đen vậy chứ!
Hết tiết 4, thấy chúng bạn định rủ tôi ra can tin, phải từ chối vì vướng cái hẹn với Cô nàng kia. Chúng nó nhăn mặt cười đa nghi, tôi xua tay.
Chỗ tôi ở ngay sát cửa sổ, nhìn ra phía sau trường, nên cứ đứng đó, chờ khi thấy cô nàng ở đó, mới đi ra, chứ cũng ngại phải đứng chờ một mình ngoài tròi lạnh. Cũng 2 năm rồi, tôi không nghĩ mình sẽ nhớ mặt một đứa con gái chẳng mấy đặc biệt chỉ gặp duy nhất một lần, lên cứ phân vân, khi mà, phía sau trường có biết bao đứa con gái ở đó, chả biết thế nào nữa.
Một vài phút thì thấy cô nàng hôm nọ, gọi tôi ra ngoài, cô nàng mà tôi nghĩ đã nhận nhầm tôi với ai đó. Hôm nay đứng một mình, rồi nhìn xung quanh, thi thoảng nhìn vô lớp tôi, kiểu tìm kiếm. Tôi bất đầu thấy có điểm gì đó trùng lặp, cứ thử mang cuốn nhật ký, tiến gần cô nàng xem sao.
Rời lớp với cuốn sổ đen trên tay, ra sau sân trường, đưa mắt nhìn về phía cô nàng đang đứng đợi mình, cũng không chắc chắn, nhưng vẫn kiên định bước tới. Cô nàng thấy tôi, nở nụ cười.
– Chào? Cậu lâu vậy! – Xoa xoa hai tay vào nhau, rồi hà hơi ấm vào nó, tự nhiên tôi thấy tội tội cho đứa con gái trước mặt mình.
– Cậu tên Quỳnh? – Tôi hỏi.
– Thế là cậu đã đọc rồi, chậc. – Quỳnh nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi hồi lâu, tôi cũng vậy, không chớp mắt nữa, sau đó thì cô nàng bật cười.
– Tò mò thôi, sao cậu biết tớ còn giữ mà muốn lấy lại? – Tôi hỏi, nãy giờ vẫn bộ mặt cool boy, chả cười lấy một lần, cô nàng thì nói liên thiên và cười rõ là nhiều.
– Thì, cảm thấy vậy. Hôm gì tan học, tự nhiên gặp lại cậu, tại tự nhiên có đứa ngã ra đường vài vòng mà vẫn bình an vô sự.
– Thôi nào, đừng nhắc đến ký ức đau lòng của tôi. – Tôi vờ rầu rĩ.
– Ừm, đưa tớ Nhật ký nào. – Cô nàng đưa tay ra phía trước.
– Thế công tớ giữ đồ suốt 2 năm qua là sao? – Tôi vờ nham hiểm.
– Thế cậu xô ngã tớ trong nhà sách hồi đấy cậu tính đền bù ra sao? – Cô nàng nhắc lại, sao mà nhớ dai vậy cơ chứ.
– Thì… Cơ mà biết tớ tìm để trả sách, mà sao không ra mặt, còn chụp ảnh làm gì chứ, giờ mới lấy lại.
– Tớ nghĩ sẽ còn cơ hội gặp nên… – Tự nhiên cúi đầu, mắt đượm buồn.
– Đây, của cậu, tớ vào lớp đây! – Tôi đưa trả cô nàng, rồi đi thật nhanh về lớp, có tiếng ú ớ gì đó phía sau, chẳng đủ dũng cảm để quay lại…
Mong rằng, Quỳnh sẽ chẳng để ý tới mấy hình vẽ nông nổi của tôi trong đó!
Chiều tan học về nhà, thì nhận được tin nhắn từ Quỳnh,
– SunShine, Gọi cậu như vậy nhé. Vẽ cái gì trong nhật ký của tớ vậy? Đồ điên này. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi xoa ngực, thở đều đều, thật may mắn vì đã không ở lại thêm vài giây, nếu không mình đã bị con bé xé xác mất rồi. Tôi còn chẳng đủ can đảm để trả lời nữa… tắt luôn máy đến hết ngày hôm đó!
Tối, cả nhà lại sang ngoại, ở nhà nhà ăn mỳ mãi cũng chán, liền vào bếp tự nấu ăn một bữa cho ra trò… Thôi thì phở xào trứng.
Vất vả mãi mới làm phở mềm ra sau thời gian ngâm nước nóng, rồi đập trứng vào chảo, cho phở vào, đảo đảo, điêu luyện y đầu bếp nhà hàng thứ thiệt… Lát thì mùi thơm nức tận mũi, tắt bếp, chuẩn bị đón nhận thành quả.
– K ơi. – Nghe là biết giọng thằng Nam ái. Liền phóng như bay ra cổng mời nó vào, à quên, cất bát phở đã.
– Vào đi! – Lịch sự mời thằng bạn vào nhà sau khi đã giấu đồ ăn.
– Đi trà sữa nào mày! Cả bọn ở quán hết rồi, tao vào rủ mày, đờ, điện thoại để làm cái gì mà tắt vậy? – Nó tức tối.
– Ơ, tao chưa… ờ đợi thay quần áo đã… – Định nói là chưa ăn tối, nhưng thôi, lên phòng, mặc thêm cái áo phao dầy bịch với cái mũ len rồi oke đi với nó.
Ra chỗ hẹn, thì thấy toàn đực rựa với nhau, cơ mà quán trà sữa vào mùa đông cũng thật là đông quá mà, tự nhiên cái chứng bệnh ngại ồn ào lại tái phát trong tôi.
– Tự nhiên ra đây làm gì? – Tôi và thằng Nam ngồi xuống.
– Thằng Huân đang tia đứa này, nó hẹn được con bé ra đây uống trà sữa, chắc lát nữa là con bé tới, anh em đến đông đủ để cổ vũ tinh thần cho nó ấy mà. – Thằng Chính cười cười, vỗ vai thằng Huân. Còn cả bọn như nếu có thể, đã cầm dép lện đập vỡ đầu cái thằng vớ vẩn này rồi, thật là mất thời gian vô bổ.
– Thôi chúng mày sang bàn khác ngồi đi, em yêu của tao sắp đến rồi! – Thằng Huân liền phủi tay đuổi cổ chúng tôi, tự nhiên lại tò mò xem thằng này tán gái ra sao, mà còn tán đứa nào nữa chứ!
Vài phút, 4 đứa tôi ngồi trong góc quán, đưa mắt quan sát thằng Huân đang lóng ngóng chờ con bé kia. Cuối cùng cũng lộ diện.
Haiz, chẳng thể bất ngờ hơn nữa, người con gái ấy mang tên Quỳnh!
Để lại một bình luận