Phần 21
Thằng Nam trầm mặc nhìn ra phía cửa sổ, rồi nhìn vào tôi…
Đến khi 2 đứa kia đã đi mất, nó mới lên tiếng…
– Mày có chắc sẽ mày lại không gục xuống giống như với Hương không?
Im lặng, thử hỏi làm sao mà tôi có thể dứt khoác trả lời với nó, bởi hiện thời, tôi không nghĩ giữa tôi và Quỳnh sẽ tan vỡ, tuyệt nhiên không muốn nghĩ tới.
– Đến lúc đấy, tao vẫn còn có mày là đứa bạn thân ở bên mà.
Nó phì cười, rồi thôi thể hiện cái nét lo lắng trên khuôn mặt hiền lành của mình. Là cuộc sống, là lựa chọn của tôi, nhưng mà, cũng là cái vòng luẩn quẩn mà nó luôn dõi theo từng bước chân tôi đi… có thể, từ thời gian này, hay mãi sau này đi nữa, chẳng có ai có thể thay thế được vị trí của nó lòng tôi… Nó mãi là đứa bạn thân duy nhất của cuộc đời tôi.
Vào giờ học, cái không khí ảm đạm, trang nghiêm lại được thể hiện, hầu hết học sinh lại làm cái bộ mặt chăm chỉ ghi bài, đưa mắt không rời tấm bảng đen, không rời ánh nhìn với thầy cô hoặc một số khác cúi gầm mặt xuống bàn mà ngủ một giấc.
Tôi là cái đứa thứ ba, tức là không quá tập trung nghe giảng, càng không thể ngủ gật trong cái thời tiết hiện giờ, vậy là cứ lơ đãng nhìn xung quanh, quan sát và cảm nhận. Đôi khi, vì ngồi cạnh cửa sổ, chỉ là gió thoảng qua, cũng làm tôi mỉm cười thích thú. Nhưng, mùa đông mà, ngoài cái lạnh lẽo rét buốt kia ra, thì mọi thứ đều hanh khô và cực kỳ ảm đạm, bầu trời luôn âm u ám ảnh, làm sao mà ánh nắng có thể xuất hiện, nhiều lúc đó sẽ là chuyện cực kỳ hiếm hoi…
– K nhìn gì ngoài cửa sổ vậy? – Cô sử gọi đích danh tôi, trong khi tôi đang ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra cái khung cảnh tự do ngoài kia.
– Ớ… – Tôi vội che mồm, khi mà cả lớp quay ra nhìn mình. Ghét cái tình thế khiến tôi nổi bật quá mức.
– K có ghi bài chứ?
– Em có ghi bài đầy đủ. – Tôi nghiêm nghị, rồi khoanh tay lên bàn nhìn cô cười.
– Ừm. Chú ý vào đi.
Xong, chẳng có hình phạt nào cho tôi cả, nhưng mà, tuyệt nhiên tôi đặt ra những nghi vấn kỳ lạ. Phân vân, vô định, rồi bỏ mặc không suy nghĩ, mãi tận sau này, một thời gian rất lâu nữa, tôi mới nhận ra mọi chuyện.
Cô sử là cô thực tập lên rất trẻ, lúc mới vào lớp tôi, cô chủ nhiệm giới thiệu mà tôi còn nghĩ là học sinh mới chuyển vào lớp, nhưng sau khi biết là cô giáo mới hoảng hồn vị độ trẻ con của giáo viên này… Nhưng mà, là đứa trầm tính, tôi chẳng để tâm cho lắm, đến khi con nhỏ kia xuất hiện, cuộc sống tôi đang biến động, điều đó làm tôi e ngại với người chị của con nhỏ đó nhiều hơn. Tất nhiên, tôi đang rất cảnh giác với cô dạy sử.
Làm đứa chăm chỉ thôi, viết bài, rồi chống cằm nghe giảng, thoáng chút là qua vài tiết học. Chẳng có gì đặc biệt cả.
Tiết 4, đang loay hoay giải mấy cái phương trình trong giờ toán, thì điện thoại trong cặp tôi rung lên, cứ mặc nó, vì tôi nghĩ chỉ có tổng đài mới rảnh để nhắn tin giờ này thôi, cơ mà, sau đó vài phút lại có tin nhắn, làm tôi phải đề phòng ánh mắt tăm tia của cô toán mà cúi xuống ngăn bàn mở điện thoại ra xem.
– Cậu nhìn ra cửa sổ đi.
– Tớ học quốc phòng ngoài này này.
Tôi mỉm cười, cái nét tinh nghịch ấy chỉ có ở người con gái tôi yêu mà thôi, lúc nào cũng muốn cái đứa lầm lỳ như tôi chú ý đến mà.
Liền mở rộng cái cửa sổ ra, mấy bọn gần đấy thì lầm bẩm bảo tôi đóng lại, với cái lý do củ chuối là trời lạnh. Nhưng mà, kệ chứ, tôi ngồi cạnh cửa sổ, tôi có quyền, nên cứ mặc chúng nó thích nói gì thì nói, kể cả đe dọa hay văng tục chửi bới um tùm lên thì tôi vẫn sẽ mở cửa sổ bên cạnh mình ra… có sao đâu, có người đang chờ tôi ở ngoài đó mà…
Xa kia, lớp 11A8, đang xếp hàng ném lựu đạn vào bãi cát, người con gái tôi yêu liền nheo mắt, một lúc lại nhìn về phía lớp tôi, nhưng rồi cũng thấy cái cửa sổ cạnh tôi được mở ra, cô nàng đưa tay vẫy vẫy chào tôi, rồi ám chỉ hãy quan sát cô ấy thực hành môn quốc phòng, vì có thể sắp tới lượt rồi. Tôi chỉ quan sát thôi, và còn chẳng bận tâm đến môn toán nữa…
– Nhìn gì đấy? Đóng cửa sổ vào, lạnh bỏ mẹ ra. – Thằng Nam lay lay cái tay tôi. Tôi mới hoảng hồn quay sang bên nó mà nói.
– Gì vậy?
– Mày đang nhìn gì thế hả?
– Không có gì…
Tôi mỉm cười, rồi cứ thế nhìn cái hình bóng bé nhỏ ấy, thật xa, và thật lâu nữa. Hà Nội ngày đông mà, nét gì đó thật đặc biệt vẫn đang đọng lại trong cái tiết trời cuối tháng 12 này, cô gái trước mặt tôi, cô gái sinh tháng 12 mà, nét đọng lại ấy, chính là nụ cười trên môi cô ấy… Có thể, sự thật là nó chẳng bao giờ thuộc về tôi chọn vẹn.
Ngày cuối cùng của tháng 12 năm ấy, trải qua hơn một tháng bên nhau rồi, mọi thứ quanh tôi đều trở mình và thay đổi theo hướng tích cực cả. Cũng thôi làm đứa trầm tính thái quá, hay ít nói, lầm lỳ trong mắt người khác. Tình cảm của hai đứa vẫn vậy, thực sự, có chút gì đó vô hình trong cái quan hệ này, nó làm tôi vô cùng phân vân.
Nhóm bạn trong lớp, vẫn chơi thân với nhau, chỉ là với Thằng Huân, giờ nó nhìn và đối xử với tôi bằng cái cách cực kỳ xa lạ… Dường như, tôi đã từng không quan tâm mảy may đến điều đó, cho đến một ngày, tôi không thể chịu nổi cái thái độ của nó.
Nhớ, buổi ra chơi tiết 4 ngày 31 – 12. Đáng lẽ là cả bọn sẽ xuống cantin như mọi khi, nhưng mà, tôi đã níu nó lại, và hai đứa đã ra sân sau trường nói chuyện.
Cái bộ mặt nó bình thản đến sợ, nhìn tôi khinh khỉnh cười, tôi bị ám ảnh bởi nụ cười ấy, cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại, nụ cười ấy còn lạnh hơn cả, cái tiết trời rét buốt mùa đông năm đó.
– Hẳn là giờ mày nhìn tao bằng con mắt lạ như vậy. – Tôi nhìn nó, không chớp mắt, không phân vân, không lắc đầu, cái nhìn chắc chắn muốn biết câu trả lời.
Nó im lặng, cười nhạt một cái.
– Hả?
– Thấy mày nhìn tao rất lạ.
– Mày thích Quỳnh hả?
Tôi cười, rồi cũng làm vẻ mặt trầm mặc.
– Đúng hay không?
– Hỏi Quỳnh ý, cơ mà tao thấy mày nhìn tao kiểu gì ý, hơi thấy… – Tôi ngại phải nói ra, chả lẽ bằng cả thời gian ấy, nó còn phải hỏi giữa tôi và Quỳnh là sao hả?
– Tao từng hỏi nó, rằng nó trả lời là đang thích một người bạn. – Huân trầm ngâm nói, hai đứa, cái ghế đá, và khỏang im lặng vốn luôn tồn tại ở sân sau trường.
– Chắc là Cường thì phải. – Tôi nói về mối tình đầu của Quỳnh.
– Không, chia tay lâu rồi, tao hỏi là K à? Nó bảo không.
Tôi hơi khựng lại, có chút gì đó khó tin trong lời nói của Huân, nhưng mà, tôi lại muốn tin nó. Chẳng phải nó đang phá hoại tôi sao, nhưng tôi vẫn tin nó, tôi không hiểu mình đang muốn tiếp tục nghe cái điều gì.
– À à… – Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi chẳng có thể nói được gì nữa. Nó thì quay sang bên tôi, và cười cười.
– Không phải vì tao ghét mày đâu, chỉ là nhìn mày như vậy, tao không ngờ thôi.
– Ừm.
– Muốn nghe nữa không? – Nó nhìn thẳng về cái khoảng lá khô đang quận lại phía trước mặt.
– Nói đi.
– Mày có biết khi yêu Cường, nó nói thích tao không? Má ơi, tao không muốn nói xấu nó đâu.
– Ừ. – Tôi cười nhạt, có phải nó từng bị Quỳnh từ chối rồi mà, sao có thể?
– Hình như có vài ba thằng như thế rồi, con gái đéo tin được đâu. – Nó nói rất thật, và kể cả nói dối, tôi vẫn muốn nghe hết câu chuyện đó, thật sự, còn gì ngoài những cú sốc từ tốn sau câu chuyện đó chứ?
– Giống Hương quá nhỉ? – Tôi cười nhạt, chẳng thể nhạt hơn được nữa.
– Ừm, chuyện của mày với Hương, chúng mày dấu như thế, nhưng tao cũng ngờ ngợ chúng mày yêu nhau rồi, cơ mà nó lại…
– Mày kể tiếp chuyện kia đi.
– Ừm, anh em nói chuyện, mày đừng kể gì với nó. Tao, không biết mất bao nhiêu thứ vì nó, y hệt, ngày xưa bọn bạn thân còn cầu xin tao đừng yêu nó, cơ mà tao vẫn theo. – Mắt nó buồn thật sự, đằng sau sự thật là sao đây, tôi đang bị phân vân trong muôn ngàn câu hỏi, rằng đâu là hình ảnh thật sự của người tôi yêu, là hình ảnh trước mặt, hay là hình ảnh mà thằng Huân đang ám chỉ. Không… Cái niềm tin tôi một lần vỡ rồi, chắc chắn nó sẽ chọn đúng mà, cái giáp yếu mềm của nó đâu dũng cảm đến thử với cái thứ nguy hiểm như thế chứ?
– Quen nó từ hồi lớp 9, mà tao không hiểu nó nghĩ gì? Trong trường này nhiều thằng từng thích nó, người nó thích là mày, nhưng tao không cá là được quá 1 tháng 15 ngày, tao đã từng như thế mà.
– Tao nhớ là mày bị nó…
Huân gạt phăng câu nói của tôi ra.
– Cái lúc tao chán cái cảnh phá hoại hạnh phúc của thằng Cường, bạn thân của tao, nên tao rút, Con Quỳnh bảo sẽ chờ tao, khi mà lên cấp 3, tao chưa có ai, nó sẽ lại làm người yêu tao, và nó chia tay với Cường rồi, tao mới tiến tới, kết quả đấy! – Nó nuốt nghẹn thứ cảm xúc gì đó, xem ra, nó cũng chẳng mạnh mẽ như cái vẻ ngoài kia.
– Nhưng giờ mày à, tao tin Quỳnh, vì…
– Trước, tao với nó cũng có một khoảng thời gian rất rất vui, kiểu sẽ trở thành người yêu ý, rồi cả lời hứa sẽ cưới nhau, xưng hô vợ, ck nữa. Quỳnh không thích ai thực sự đâu, chỉ một thời gian thôi, nếu cứ dai bám theo nó, thì xác định sẽ không được gì, chỉ chuốc lấy nỗi buồn thôi.
– …
– Anh em ta có nhiều điểm chung K à.
– … – Tôi cười. Chắc chỉ biết cười thôi.
– Mày quen Nhung à?
– Ai? – Tôi hơi lờ mờ.
– Tomboy.
– À, sơ sơ. Mà, Huân này…
Nó chờ đợi điều tôi nói, tôi thì cố gắng thốt ra được một vài câu có hồn từ miệng mình, thực sự, tôi rất sốc…
– Huân này… Mày từng biết chuyện về Hương mà, tao cũng vừa nói rồi, tao đã quá rõ chuyện tình cảm kiểu như này, và thật ra đã quá chai lỳ, mày biết bề ngoài tao rồi. Chẳng ai biết đầu tao đang nghĩ gì, khi mà tao rất ít khi bộc lộ suy nghĩ của mình. Và thật ra, nếu như có cái gì đó vượt quá giới hạn của tao, tao tự khắc sẽ tách mình ra được. Con người tao mâu thuẫn và cũng không chắc chắn điều gì? Nên tao sẽ nghe mày, và cố gắng giữ cho mình sự tỉnh táo. Nhưng nếu như là một trò chơi, t cũng muốn thử.
– Ừm. Bây giờ mày nhìn tao có biết tao nghĩ gì không? Vì lúc nào tao cũng tỏ vẻ vui vẻ, tao học theo Quỳnh. Tao quen Quỳnh 3 năm còn không biết khi nào nó buồn, khi nào nó vui. Tao sẽ kể hết những gì tao biết cho mày biết. Từ giờ tao sẽ giữ khoảng cách với Quỳnh. Không tránh xa được vì ngày trước tao với nó thề là dù chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ tỏ ra không quen biết. Sau vụ này có lẽ tao sẽ thân với mày hơn. Mày có thể tin tưởng ở tao, t không nói dối để phá mày đâu.
– …
– Trò chơi này nếu xảy ra chúng ta sẽ là nhân vật chính. – Nó lại cười toe toét. – Hôm nào tao nói chuyện với Nhung hỏi tkêm vài điều, tao cũng thân với Nhung.
Nói đến vậy, thì trống đánh vào lớp, hai đứa im lặng, phủi quần, đứng dậy tiến về lớp. Ghế đá bụi bặm quá, và hai đứa thì cũng chẳng biết nên đối diện với nhau như thế nào…
– Bạn thân nhé! – Thằng Huân cười, nụ cười ấy có thật sự thân thiện, có thật sự thật lòng hay không, mãi sau này tôi mới biết được.
– Ừm… Cảm ơn mày!
Tan học ngày hôm ấy, bình thường tôi sẽ là đứa đứng chờ Quỳnh và đưa về, nhưng mà hôm nay, tôi lại có cái ý nghĩ lảng tránh cô nàng… Đỉnh điểm là, tôi bước ra khỏi cửa lớp sau khi trống đánh hết giờ, nhìn về phía lớp cô ấy, tôi thấy Quỳnh đang đứng ngó nghiêng chờ mình, vậy mà tôi từ tốn đi theo hướng khác, ra nhà xe và đi về… Cũng không báo lại với cô ấy một câu nào cả.
Về đến nhà, hơn nửa tiếng sau tôi nhận được tin nhắn từ Sunshine”s, nhưng tôi ấn xóa luôn và không muốn đọc gì cả, một vài phút nữa lại là cuộc gọi, tôi lạnh lùng tắt máy…
Ngày mai, mai nữa, nhà trường cho nghỉ tết dương lịch.
Ngày mai, mai nữa, tôi sẽ không gặp người tôi đang gọi là người yêu!
Và, như cái bản tính của tôi, tôi thu mình vào cái vỏ ốc do chính mình tạo ra, sống trong đó, ăn trong đó, ngủ trong đó, cười, khóc, hay điên khùng cũng ở trong đó, cái vỏ ốc ấy là cái vẻ mặt lạnh băng từ tôi.
Không quá 1 tháng 15 ngày à? Giờ là 1 tháng 10 ngày rồi đấy, tôi đang chờ 5 ngày còn lại sẽ ra sao.
Tại sao tôi lại tin vào Huân quá mức như vậy? Niềm tin tôi trao cho Huân, nhiều hơn cái cách tôi rộng lượng tin tưởng vào Quỳnh, chắc có lẽ, là do cái mối tình đầu đáng nguyền rủa kia biến con người tôi chẳng còn cảm giác gì nữa vào lời nói của con gái…
Con người tôi nó mục rũa như vậy đấy!
Cả đêm hôm ấy, tôi không ngủ được, điện thoại tắt, chẳng còn âm thanh rung lên quen thuộc trên đệm nữa, chẳng còn ánh đèn màu xanh nhạt nào hiu hắt, bừng sáng một khoảng nhỏ trong cái không gian ảm đạm quanh tôi. Mùa đông Hà Nội, cũng đã bước sang giai đoạn cuối cùng của nó, tháng 1 rồi mà.
Không có cảm xúc để làm gì, ngoài ngồi tựa lưng vào tường, cứ nghe tiếng tíc tắc của đồng hồ, rồi thở dài lão luyện, và kinh nghiệm lắm, tôi dần dần mệt mỏi, yêu là mệt mỏi, và khi yêu quá rồi, thì tôi thành tợm bợ thế này đây!
Sáng, Trời có nắng, Sunshine đây rồi, nắng ngày đông nó ấm áp như vậy mà. Tôi vươn người dậy và hít một hơi thật thoải mái, tôi đã chợp mắt được vài tiếng, vậy mà tôi cứ cố gắng bắt mình phải thức tới sáng, buồn cười thật.
Xuống dưới nhà nấu bát mỳ ăn, đã thật, tối qua tôi đã không ăn gì rồi. Tự nhiên lại thoáng buồn khi nhớ đến Quỳnh, điện thoại tôi vẫn tắt, tôi không muốn mở nó lên, và tôi chọn cách ném nó vào tủ quần áo và khóa lại, tôi sẽ không dùng điện thoại nữa…
Ăn xong, tôi muốn có cái vẻ ảm đạm của mình, khóa cổng cửa, rồi bước bộ thật chậm quanh hồ gần nhà, cứ mặc sức hít thở cái không khí trước mặt…
Lành lạnh trên đôi tay, vẫn còn nhớ cái găng tay tôi đưa cô ấy, buốt và run lên từng đợt khi gió thổi vào khe áo, lại nhớ cái khăn len mà cô ấy đang giữ… nhưng, hình như không phải là điều tôi nhớ đến cô ấy trong cái thời tiết lạnh lùng này, tôi nợ cô ấy, không, tôi là đứa đánh cắp tâm chí của cô ấy mà… tôi đã phạm pháp, tôi phải bồi thường cho chủ nhân của nó, tôi phải trả lại tâm chí cho người đã bị tôi đánh mất nó.
” – Không đúng à, đồ ăn cắp. – Cô nàng lừ mắt nhìn tôi.
– Ăn cắp cái gì?
– Tâm chí tớ! – Giờ lại cười.
– Ừ… ”
Thật sự tạm bợ thật, tôi sống trong cái cuộc sống tạm bợ như vậy, tôi thật sự, không biết chắc mình cần gì… Tôi sợ điều Huân nói xảy ra, vậy nên tôi đang tránh mặt cô ấy, nhưng mà, nếu tôi cứ tránh mặt như vậy, điều tôi đang lo lắng, chắc chắn sẽ tồn tại. Tôi sợ đối mặt quá rồi…
Phố xá như mọi ngày, cái quốc lộ dẫn ra cuộc đời, có hàng trăm những va chạm. Mùa đông trời vẫn lạnh, nhưng có hàng trăm cách đóng băng tâm hồn con người ta. Nắng đông thật hiếm hoi mới xuất hiện, nhưng sunshine mà cô ấy gọi, tôi chưa từng chắc chắn nó chỉ dừng lại ở một mình tôi…
Đứng nhìn mặt hồ không gợn sóng, hai tay đặt nhẹ trong túi áo, đôi mắt tôi trĩu nặng tâm sự. Và, có nhiều thứ xung quanh, tôi đang phó mặc và không bận tâm đến thật.
– K…
Giọng nói ấy, cái bàn tay nhỏ nhắn gõ nhẹ lên vai tôi, chẳng có nổi một nụ cười khi quay mặt lại, Quỳnh thẫn thờ nhìn tôi…
– Cậu đến tìm tớ?
– Hôm qua cậu sao vậy?
– Không sao cả. – Tôi lại lảng tránh ánh nhìn ấy, sao nhỉ? Còn 4 ngày nữa thôi, liệu cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào?
– Cậu…
– Tớ muốn một mình.
– …
Thế là cô nàng đứng cạnh tôi và im lặng, một vài áp lực trong tâm chí, làm vỡ nát hàng vạn dây thần kinh khiến tôi chẳng muốn phải dấu diếm gì nữa, tôi như muốn hét lên, giận dữ, cũng muốn bình thản, lạnh nhạt với cô ấy, nhưng mà, dây thần kinh ấy, nó chẳng nối với trái tim tôi, mà tôi là ai chứ, cứ mãi sống theo cảm xúc mà.
– Tớ là cái bóng thay thế Mối tình đầu của cậu à?
– Cậu nói gì thế? – Cô nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
– Tớ luôn thấy giữa chúng ta có một thứ gì đó phân vân vô hình… Tớ không dám chắc rồi một ngày, cậu có tự nhiên rời xa tớ, và gạt đi những lời cậu từng nói…
– Tớ…
– Là vì tớ không chủ động, nên tớ nghĩ như vậy đấy, tớ nghĩ, chúng ta cứ đơn giản sẽ đi được xa hơn, cơ mà, là đi xa hơn trong mối quan hệ này, hay là đi xa nhau hơn mới đúng.
– Tớ cũng không chắc chắn, vì tình cảm tớ lạ lắm, tớ cũng sợ rồi tớ thay đổi, tớ sẽ khiến cậu buồn rất nhiều, cậu lại hay buồn nữa…
Thực sự, nếu như có ai nghe xong câu đó lại cảm thấy hạnh phúc vì người yêu mình tâm lý như vậy thì sai thật rồi, câu nói ấy chẳng khác gì, tình cảm giữa tớ và cậu chẳng rõ ràng gì cả, mọi thứ hiện giờ, chỉ là không muốn bản thân cậu bị tổn thương mà thôi…
Là đặc cách trước khi rời xa… hoặc là, cậu cũng sẽ như những đứa khác.
Tự nhiên tôi quay ra nhìn Quỳnh thật lâu và mỉm cười…
Dũng khí là vậy.
– Chúng ta chia tay đi.
Gió đông, hay mùa đông chẳng còn lạnh nữa, vẻ như thay vì chờ để cô ấy kết thúc, tôi sẽ làm người kết thúc nó trước tiên. Tảng băng nào mà nhiệt độ của nó không dưới 0 độ C, làm sao tâm hồn người ta cứ phải chịu đựng mãi những mệt mỏi mà chẳng có giờ phút nghỉ ngơi thư giãn?
Nếu cứ mãi mệt mỏi như vậy, sao không chấm dứt?
Quỳnh thoáng bất ngờ, rồi cũng cười nhạt, đến lúc này, tôi mới nhận ra, sự thật nó giống như là Thằng Huân nói thật… hoặc là, Quỳnh đang cố gắng mạnh mẽ, trước cái đứa phũ phàng là tôi đây.
– Không được bơ tớ.
– Xem ra cậu chưa biết tớ rồi, không tình yêu, không tình bạn. – Tôi là người thế đấy! Dù có phải gào thét hay thanh minh hàng vạn lần về cái chính kiến này, tôi vẫn sẽ nói như vậy.
– Tớ chỉ nói là cảm nắng cậu thôi, nên cơn cảm nắng cũng qua nhanh mà, tớ xin lỗi vì không cho cậu một mối quan hệ tốt hơn. Đừng ghét tớ là được.
– Tạm biệt. – Tôi quay lưng. Cũng thôi cái vẻ mạnh mẽ, nước mắt tôi rơi ngay sau khi cái chân đầu tiên tôi lê bước rời xa cô ấy…
Đúng là cái gì dễ đến thì cũng dễ đi… Làm sao cái đứa kém nổi bật như tôi lại có người thích bằng những cách đơn giản như vậy chứ!
Ngộ nhận, kinh tởm thật!
– Cường, không bao giờ bắt tớ chờ khi tan học, cũng như không bao giờ bắt tớ đến tận nhà khi ốm cả. Cường, luôn im lặng nghe tớ kể chuyện, luôn làm cái thùng đựng vỏ kẹo khi tớ ăn vặt và nhét vào túi áo cậu ấy. Cường, luôn là người dắt tớ sang đường, đến giờ tớ hay sợ phải sang đường một mình, phải nhờ cả bố mẹ dẫn sang nữa. Cường, cậu ấy chẳng bao giờ để tớ phải khóc rồi nói lời xin lỗi cả, tớ toàn làm cậu ấy ấm ức thôi… Đi cùng nhau trên đường, cường luôn đi ở phía nhiều xe cộ, chứ không…
Cô nàng nói vọng ở phía sau.
– Đủ rồi, cậu biến đi.
Tôi gồng mình thét nên, rồi kêu gào trong lặng thinh đầy trầm mặc…
“Anh nhẹ nhàng buông tay, cúi đầu trầm mặc lặng lẽ kêu gào.
Chia tay chẳng qua chỉ là giọt nước mắt tạm thời lắng đọng trên khóe mắt anh.
Từ nay về sau trong nỗi buồn của em sẽ không còn có sự xuất hiện của anh. ”
Bước thật nhanh về phía cánh cổng nhà tôi, vậy là kết thúc sớm hơn cái ngày mà thằng Huân nói…
“Trò chơi này không một ai do dự làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.
Chờ đợi đến thời điểm then chốt cuối cùng, lần cuối cùng, ngày cuối cùng, chút thời gian cuối cùng đang tích tích tắc tắc dần trôi đi.
Câu chuyện tình yêu cuối cùng khó tránh khỏi kết thúc buồn, giờ chỉ còn đếm ngược tới lúc tiêu tan như ảo mộng. ”
Là do tôi, chẳng được như người ta, vậy còn tìm đến tôi để làm gì chứ? Tôi là cái đứa, dễ bị dối gạt như vậy sao?
“Khi mỗi ngày đều không thể tìm ra lối thoát anh yêu em vất vả biết nhường nào! ”
Để lại một bình luận