Phần 5
Vốn là cái đứa không quen với cái cách mọi người chú ý đến, cũng là cái đứa luôn tìm cách trốn tránh khi mọi người chụp một tấm hình nào đó. Vậy mà, bằng cách nào đó, trước mặt tôi lại là hình hài của chính mình, một hình ảnh của tôi về quá khứ, gần 2 năm trước.
Chút gì đó chợt làm tôi muốn suy nghĩ, muốn được tò mò về nguồn gốc của nó. Chút gì đó, tôi thấy cái dáng vẻ ngờ nghệch của mình những năm trước đó, cả cái mái ngố giờ đã chỉnh sang một bên cố định.
– Ối, em mày à? – Thằng Nam ngó sáng phía tôi. Tôi thì quá tập trung vào tấm ảnh.
– Tao đấy!
– Ừm, thể nào xấu vậy. – Nó cười.
Thông thường thì tôi sẽ hổ báo lại nó ngay, nhưng tâm trạng nó khiến mọi thứ trong tôi trở nên lười đi kỳ lạ, nó mệt mỏi, và chỉ muốn nhận thức cảm nhận điều gì đó.
– Sao thế! – Thằng Nam lại bắt đầu.
– Mày lo học đi, mặc tao. – Tôi đáp.
Tiết học vẫn bình thường như những gì tôi mong muốn, chẳng có gì nổi bật quá, chẳng ồn ào quá, đôi khi cứ tẻ nhạt như vậy cũng tuyệt rồi.
Tạm cất tấm hình cũ kỹ đấy vào ngăn cặp rồi thở dài nhìn bức thư – mẩu giấy được gấp vào 4 lần. Chút gì đó, muốn hiểu ai đang nghĩ ra cái trò này, ai đang chú ý đến quá khứ của tôi, hoặc rằng từng gặp và nhớ tôi của những ngày xưa cũ ấy. Chắc họ cũng biết, tôi giờ khác lúc đó thế nào mà!
” Tớ sẽ không kiện cậu xâm phạm quyển riêng tư của người khác đâu, thế nên, tớ muốn biết đứa bạn thân của tớ, Nhật ký đó, hiện gì có sống tốt bên cạnh cậu hay không?
Cảm ơn cậu, đã giữ nó một thời gian, giúp tớ!
Giờ tớ muốn lấy lại nó, cậu nhớ chứ?
Được không? ”
Ngắn ngủi, đầy gợi tả, nếu như không tự nhiên tìm thấy cuốn sổ đó hôm qua, chắc tôi đang nghĩ con điên nào viết viết cái thứ vớ vẩn này, nhưng mà… Tôi nhớ hết mọi thứ, tôi từng hy vọng, và cũng rất muốn gặp người con gái đấy!
Vậy nên, dự cảm nào đó, khiến tôi trở nên bối rối và sợ sệt kỳ lạ.
Vậy rằng, việc tôi gặp mặt cô nàng đó có thật sự cần thiết?
Và để làm gì chứ?
À, là để trả cuốn Nhật lý mình lấy cắp, là mình giữ hộ mới đúng, phải rồi.
Nhưng mà…
Chắc là không có sự trốn tránh nào đâu nhỉ?
Vậy sao đã chụp ảnh tôi trong nhà sách, không trực tiếp lấy lại cuốn sổ khi ấy?
Sao phải để thời gian ăn mòn một khoảng nào đó của quá khứ, rồi lại xuất hiện ngay đây, ở hiện tại?
Cứ cho là không cần đến cuốn sổ và vứt hẳn nó đi mãi mãi, sao giờ phải tìm gặp tôi và lấy lại nó, thật là thừa thời gian.
Tự nhiên, đôi mắt chẳng thể nhắm lại để nghĩ thêm điều gì khác, tự nhiên muốn hướng hoàn toàn cảm xúc ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt…
– “Nắng ngoài kia, có chút vàng nhẹ, nhưng gió ngày đông, nó chẳng màng đến chút ấm áp nào đó làm phiền đến nó, cũng như tôi vậy, đừng ai chen vào cuộc sống của tôi thì tốt hơn… ” – Chợt liên tưởng đến một điều gì đó, như cái cách tôi làm đơn giản cuộc sống của chính mình…
Tan học, lấy xe, vẫn hành trình thường ngày, đạp xe về nhà. Chờ xếp hàng đợi bảo vệ mở cổng trường, thì lại cái cốc đầu từ đâu đó xuất hiện, lại một lời chào…
Tự nhiên lại chú ý đến hành động, lời nói và cử chỉ của nhỏ?
Tự nhiên có thể tự nhiên ngắm một người con gái nào đó, cho đến khi cô ấy khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Cũng buồn cười thật khi mà, tôi chưa từng chào lại cô nàng đó một lần nào?
Một thoáng nhớ đến nét mặt, của cái đứa khiến tôi nằm lê lết trên mặt đường, lại thấy hai người con gái đó sao quá giống nhau đến vậy? Tôi cười nhạt.
– Chắc không phải đâu?
Tối, nằm vật ra giường, chẳng động đến bài vở, nghĩ đến Cô nàng tên Quỳnh trong nhật ký mà lại không nghĩ sẽ có ngày mình được gặp mặt, tôi của hai năm trước chắc sẽ thích thú lắm đây, nhưng tôi của ngày hôm nay, thật chẳng hứng thú đến con gái. Thật sự không thích, càng không muốn liên quan.
Dằn vặt, đứng lên rồi lại nằm sập xuống giường, chạy đi chạy lại, uống đến hàng chục cốc nước, chẳng biết có cái can đảm nào lại có thể nhắn cho thằng Nam.
– Ê, tao nhờ chút?
– Nói đi, đừng sợ. – Nó trả lời.
– Điều tra cho tao xem con Nhỏ TomBoy kia học lớp nào, có số thì càng tốt.
– Bố không tán hai lưng đâu, tự đi mà lo đi.
– Đờ, Nam đẹp trai, tốt bụng, chơi game đỉnh, sao lại nỡ phủi đi lời thỉnh cầu nho nhỏ của kẻ đói nghèo, kém may mắn như tao đây chứ.
– Rồi, được rồi, coi như tại tao tốt bụng nên tao sẽ giúp, có gì mai đi học tao bảo. – Thằng Nam cuối cùng cũng đồng ý.
– Ok.
Thế là tự nhiên thấy thoải mái hơn chút.
Thế là, nằm trên giường nghĩ đến cái cảnh gặp nhau sẽ như thế nào, mình sẽ nói gì, sẽ trả lời ra sao… Tôi đến là điên mất… nhưng cứ hỏi mọi chuyện từ nhỏ TomBoy đã.
Lại một ngày nữa, tôi không còn là chính tôi.
Lại một ngày nữa, mọi thứ thật bất thường theo cách tôi căm ghét.
Sáng hôm sau, có lịch lao động, do hôm trước đó đi muộn, tuy được miễn lao động trong ngày hôm đấy, nhưng do cái bản tường trình được nộp lên đoàn, thế là tôi vẫn phải lao động, không tránh được.
Sáng mùa đông, 7 giờ sáng mà âm u kinh khủng, đạp xe đến trường với tư thế co ro người lại, mắt nhắm mắt mở. Dù sao thì mùa này, đường buổi sáng vắng thật, cũng chẳng thấy người ta đi thể dục buổi sáng như đợt thu với hè.
Đến trường, gửi xe, lại đối mặt với con nhỏ có cái tên là Lam.
– Chúng ta lại được phân công lao động cùng nhau! – Nhỏ cười, bám vai tôi. Tự nhiên tôi thấy hơi ngại.
– Là hai đứa ra dọn lại đống rác sau trường chứ lao động cái nỗi gì. – Tôi làu bàu.
– Vậy cùng cố gắng rồi về sớm. – Nhỏ vẫn cười. Cười gì nhiều vậy, trong khi tôi còn chẳng cười đáp lại một lần nào.
Đang lấy rổ, đồ đựng rác và chổi, thì con nhỏ Lam lại hét lên, khiến tôi giật cả mình.
– Khoan đã!
– Cái gì nữa hả cậu? – Tôi tự mình xoa ngực trấn an.
– Tớ chưa ăn sáng nên không có sức làm đâu.
– Thế giờ sao?
– Xuống căn tin ăn với tớ. – Nhỏ chỉ chỉ ra phía căn tin.
– Rồi, đi. – Tôi để lại đồ lao động dưới gầm cầu thang, rồi cùng cô nàng chẳng phải thân thiết gì cùng nhau ăn sáng.
Đến căntin, chẳng hỏi gì, chẳng nói gì, Lam gọi 2 cái bánh mỳ xúc xích, cứ như biết tôi thích loại ý, vậy đấy!
– Tự trả nhé, mỗi đứa một cái. – Nhỏ cười tiếp.
– Tưởng người rủ phải trả tiền chứ?
– Tớ chưa nghe cái luật đấy? Cậu cũng thích ăn loại bánh mỳ này à?
– Cậu nỡ mua 2 cái rồi nên tớ ăn tạm thôi, chứ tớ cũng thích ăn loại bánh mỳ này lắm. – Tôi làm như…
– XÌ…
Nói mãi một hồi, cũng xong khẩu phần ăn sáng, đúng như giao kèo, mỗi đứa trả một phần, cũng chẳng có ý định tranh nhau trả, thứ lịch sự vớ vẩn.
Đến lúc ra dọn rác, tôi đeo khẩu trang, còn cô nàng thì lấy tay che miệng và mũi. Nhìn là biết chưa từng làm mấy việc này rồi, tôi đành thở dài, tự nhủ rằng, sẽ là rất mệt mỏi khi một mình phải dọn hết đống này, trước cái đứa khán giả hờ là cô nàng tên Lam kia.
– Đưa khẩu trang đây! – Nhỏ kêu.
– Cái gì?
– Đưa tớ khẩu trang, tớ mới giúp cậu dọn được.
– Tớ đưa cho cậu thì tớ dùng cái gì để che.
– Con trai phải ga lăng chứ?
– Thế cậu nghĩ tớ là con trai thật à? Nhầm. – Tôi đáp, cố gắng dọn thật nhanh, thật sự sợ cái đống rác trước mặt.
– Thế tớ đứng nhìn đấy nhé!
– Bày đặt. – Tôi đáp, rồi cũng im luôn.
Loay hoay nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong, ngó sáng bên trái, thấy cô nàng đang chống cằm nhìn mình. Điên thật, trong khi tôi vất vả như vậy mà nó lại ngồi chơi thảnh thơi thế kia à?
– Cậu đi cất dụng cụ đi, tớ đi rửa chân tay. – Tôi ném dụng cụ lao động ngay trước mặt nhỏ. Nhỏ gật đầu rồi cầm lên. Tôi đi trước, kệ cô nàng phía sau.
Một lát thì cô nàng đi ngay bên cạnh tôi, lại thấy chiều cao của nhỏ tăng lên đột ngột, nhìn xuống chân thì, Lam đang cố kiểng lên chỉ để cao đến tai tôi.
– Không thấy mỏi à?
– Cậu cao thật đấy? – Lam đáp.
– Đi cất dụng cụ nhanh đi, rồi còn về.
– Ừm, hì, cảm ơn cậu đã lao động thay tớ.
– Không có gì.
Xong thì tôi đi thẳng vào nhà Vệ sinh Nam, cô nàng ơ một tiếng rồi cũng lon ton tách riêng để cất mấy thứ dụng cụ đáng ghét…
Chỉ biết rằng, khi tôi lấy lại sự sách sẽ của mình sau khi dọn đống rác to tướng ở sân sau trường, cũng là cái lúc, tôi chẳng thấy cô nàng lẽo đẽo theo mình nữa…
Có lẽ tôi đã nhầm rồi…
Để lại một bình luận