Phần 35
Tôi đặt vài thứ xuống nền đất, bấm chuông ở cổng, tiếng chuông vang lên vài giây, có tiếng dép loạt xoạt bước ra. Cánh cổng hé mở, tôi lặng người đi, nhưng đôi môi vẫn cố gắng nhếch nhẹ một chút.
– Ơ, K.
– Tớ vào được chứ? – Tôi chỉ vào đống đồ.
– Cậu vào đi, mang sang cho bác tớ hả? – Quỳnh thắc mắc.
Tôi chẳng nói gì thêm nữa, lãnh đạm vác hết những mớ hỗn độn ấy, đặt vào gian bếp nhà bác Phi. Vợ bác phi từ trên tầng đi xuống…
– K à, cảm ơn cháu nhé, bác chuẩn bị vài thứ cho ngày mai nên bận quá không sang lấy được, phiền cháu quá.
– Không có gì đâu bác, bác trai đâu rồi hả bác? – Tôi nhìn quanh nhà, có mỗi bác gái và Quỳnh.
– Bác đi mua mấy thứ cho ngày mai với bố con Quỳnh rồi, mà mai cháu sang đây ăn cơm cùng nhà bác.
– Dạ thôi, có gì bố mẹ cháu sang sau cũng được. Mà chào bác, cháu về đây!
Bác gái gật đầu, rồi mỉm cười, vào bếp sắp lại mấy thứ tôi mang sang, tôi nhìn Quỳnh, vài giây nín lặng, rồi buông xuôi những lời định nói.
Tôi rời khỏi nơi đấy!
Từng bước một, chậm rãi…
Đôi mắt ấy, tôi không chắc nó đang nhìn theo mình.
– K.
Có giọng nói thân thuộc từ phía sau, đôi chân tôi, bị lý chí làm chủ mất rồi, nó cứ bước, mặc tiếng gọi ấy…
Bàn tay ai đó từ phía sau níu vạt áo tôi lại, đứng khựng lại. Thở hắt ra, đôi mắt trĩu xuống…
Từ từ quay mặt, nhìn vào đôi mắt kia, sự mong manh, hồn nhiên ấy? Liệu có giống như tôi nhìn thấy!
“Chỉ mất đi đôi cánh, mọi thứ đều đã khác rồi, thiên thần à? ”
– Gì vậy? – Tôi lên tiếng.
Cô ấy buông tay ra khỏi vạt áo tôi, lần đầu tiên cô ấy đã níu tôi ở lại. Không thì, tôi không chắc sau ngày hôm nay, tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không?
– Tớ làm gì sai sao? – Quỳnh cúi đầu.
Sai? Không… tôi không biết điều đó như thế nào nữa, tôi không nghe thấy, tôi không biết điều gì cả…
– Nghe này! – Mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Hai ánh mắt chạm nhau, không quá lâu… – Đơn giản mới có hạnh phúc… cậu đừng giữ điều gì trong lòng cả.
– Ừm. – Câu trả lời của Quỳnh, sau đó là im lặng. Tôi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt trên môi… sương đêm đang xuống dần, khắp mọi nẻo đường, mọi bầu không khí, cơn lạnh tràn theo gió, cuốn phăng mọi cảm giác ấm áp của từng người…
Đông qua rồi, mùa xuân… sao vẫn lạnh như vậy?
– Tớ về đây! – Tôi nói.
– Hôm nay…
– Sao? – Tôi đang chờ cô ấy giải thích…
– Tớ về nhà mới nhớ ra là sang nhà bác làm giỗ, nên mới không nhờ cậu đưa về.
– Ừm. – Và không như tôi mong đợi, hóa ra trong lòng cô ấy, tôi vẫn là đứa bạn gái cô ấy chờ?
– Ừm gì, không phải giận chuyện đấy à?
– Nhìn tớ có giống cái đứa hay giận vớ vẩn thế không?
– Không, hì ^^.
– Mai có cần tớ đưa đi học? – Tôi cười nhẹ. Nội tâm căng thẳng quá.
– Có mà. Nhớ nhé!
– Tớ nhớ rồi, muộn rồi đấy, cậu ngủ sớm đi. – Tôi gật đầu, chào cô ấy, rồi chỉ tay vào trong nhà.
Quỳnh đưa tôi đến cổng, mới nói tiếp bằng cái giọng ngập ngừng.
– Tớ có nhắn tin vào điện thoại cậu, cậu không nhận được à?
– Tớ với nó hay chơi trốn tìm lắm. Tối nay tớ vẫn chưa tìm ra nó trốn ở đâu cả. – Tôi cười.
– Chút nhớ nhắn cho tớ đấy.
– Cậu đóng cổng đi. Tớ về đây!
Vào phòng sau khi báo cáo công việc cho mẹ xong, Tôi trở về phòng. Tôi ngả mình xuống giường, thì nằm nay lên cái điện thoại vẫn vứt ở đó, nó làm tôi ê hết cả lưng. Mở khóa, có 2 tin nhắn.
“Tớ đang ở nhà Bác này, SunShine:”) ”
Tôi không trả lời, tạm thời tôi sẽ không nhắn gì cả… Nội tâm tôi, cần yên tĩnh!
Chết lặng vài giây khi nhìn vào cái số điện thoại ấy, tôi vẫn lưu tên Quỳnh là Worthless, tôi đến giờ vẫn nghi ngờ thứ tình cảm ấy.
Người ta yêu thì hạnh phúc ngọt ngào, tại sao tôi yêu cô ấy, nó lại vất vả tới vậy. Có lẽ, với con người thiếu đi tình cảm gia đình, thì yêu là một thứ bù đắp hoàn thiện nhất, nhưng nó cứ mệt mỏi như vậy… tôi đang không muốn cần đến nó!
“Baby à anh không muốn lãng phí thêm ngày nào nữa, việc giữ chặt mọi thứ trong lòng, đang giết chết anh… ”
Tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa… sau đêm nay, ngày mai sẽ bình thường trở lại… đơn giản mới có hạnh phúc mà…
“Anh khép lại cánh cửa, như mọi lần, mọi lần trước đây… Anh cố chợp mắt, nhưng những nhịp gõ đồng hồ kẹt lại trong tâm tưởng đôi ta. Hàng ngàn nỗi hối hận ùa ấp đến, anh ước mình có thể tìm được từ để diễn tả… Baby à… anh có thể nói với em rằng, mỗi lần em rời khỏi, đều để lại vương vấn không nguôi… ” – Inconsolable của Backstreet Boys.
Và tin nhắn còn lại… lại một số lạ nữa… bận tâm hay không khi mà, tôi đang là một cái tâm hồn trống rỗng rồi…
“Cậu tham gia tuyển sử nhé! ”
Không phải nghĩ nữa, là cô nàng ấy, sau ngần đó chuyện, vẫn muốn làm bạn với một đứa như tôi sao? Lạnh nhạt, tẻ nhạt, chả thú vị gì cả…
Lại tự mình hiện ra…
… giá như, tôi cảm nhận được ở Quỳnh, cảm giác như ở cô nàng bí ẩn kia, thì tốt biết mấy!
– Tớ không chắc? Nhưng cũng không muốn tham gia.
– Sẽ vui lắm, tham gia đi nhé!
– Cậu nói tên cậu đi, rồi tớ tham gia. – Tôi trả lời. Không thể mỉm cười nổi.
Ngay cả trả lời xã giao, còn cảm thấy phiền phức nữa mà.
– Ừm, hứa đi, tớ nói tên, cậu phải tham gia nhé!
– Đó là việc của cậu, tên của cậu, sao tớ phải hứa?
– Tớ tin cậu giữ lời hứa mà. Tớ tên Linh.
Ra là vậy, sau một khoảng thời gian dài như vậy, mà kể ra tôi cũng không quan tâm lắm. Cái tên? Của người tôi không mong muốn gặp mặt, nó không đáng để quan trọng.
– Gì Linh?
– Lê Khánh Linh. ^^ Tên chị tớ đặt đấy!
Tôi vỗ chán, lại là cô sử, cô giờ thành ác mộng của em rồi đấy!
– Ừm, đẹp, nhưng chỉ thua mỗi một người. – Tôi có thể cười mỉm rồi. Nhưng mà, môi tôi vẫn khô khốc quá.
– Tớ sẽ đi giết chết cái đứa đấy!
– Thế à? Tự sát không tốt đâu, cái đứa cậu đối diện trong gương, cậu thua mỗi nó thôi đấy. – Tôi cười thoải mái hơn.
– Này, AAAAAAAAAAA, dám chọc tớ à.
– Thế cậu nghĩ tớ lại ảo tưởng bảo tên mình đẹp hơn tên cậu à? Mơ đi.
– Tớ dám cá cậu như thế lắm. – Thêm cái icon cười nhếch mép.
– Hề hề, cậu hiểu tớ quá ha.
– Tất nhiên rồi ^^. – Cô ấy trả lời ngay sau đó.
– Mà, coi như cậu chưa nghe hay nhìn thấy gì nhé! – Tôi nhắn.
– Là sao? Không, cậu hứa tham gia tuyển sử rồi mà.
– Tớ không chắc, tại còn các môn khác, nhỡ chọn tớ thì sao?
– Chị tớ chọn cậu trước rồi, cậu cũng hứa rồi, không được nuốt lời đấy! – Đọc tin nhắn, có thể tưởng tượng vẻ mặt Linh như thế nào.
– Chắc tại tớ đẹp trai, nên thầy cô nào cũng chọn đi cho đẹp mặt trường mình đấy mà…
– Thôi cậu bay đi. Tớ đi ngủ đây!
– Ừm, bye.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, mang cho tôi cảm giác thật lạ… Với Quỳnh, tôi luôn băn khoăn kiếm câu từ để nói, nhưng mà, với Linh, tôi chẳng phải suy nghĩ để nhắn gì, tự nhiên câu chữ cứ tuôn ra, và đôi tay tôi ấn trả lời thật nhanh chóng…
Khuya rồi… không nghĩ nữa…
“Em không biết sao baby, anh không muốn lãng phí thêm ngày nào nữa. Việc giữ chặt mọi thứ trong lòng, đang giết chết anh… ”
Sáng, mở mắt ra, trời đầu xuân vẫn tối như vậy, cố gắng cử động người ngồi dậy, thì cứ như không trọng lực, không có cảm giác gì. Người ngợm tôi ê ẩm, các khớp xương cứng nhắc, chẳng ăn khớp. Mồ hôi túa ra, cơ thể tôi nóng ran lên, dù thời tiết ngoài trời vẫn rất rất lạnh…
Tôi cố gắng ngồi thẳng dậy, rồi đứng lên, nhưng bỗng nhiên cái khoảng không trước mắt tối xầm lại, làm tôi loạng choạng ngả mình vào tường, rồi yếu đuối buông thõng xuống giường…
Tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy bên cạnh tôi có rất nhiều người, có mẹ, có bố, có cả vài người khác nữa… mọi thứ mờ nhạt quá…
Tỉnh dậy lần nữa, cái mùi thuốc khử trùng nồng lên, làm sống mũi tôi cảm thấy khó chịu, rõ là bệnh viện rồi, tôi bị sao thế này… mệt mỏi quá, đôi mắt tôi không thể mở ra được…
Tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối, đèn ngoài hành lang bệnh viện vàng vọt chiếu xuống, bên trong căn phòng tôi nằm tối om, một vài tiếng động từ giường bên cạnh vang lên, làm tôi chú ý, tôi vẫn không thể cử động được. Cơ thể như không còn của tôi nữa vậy… Như đứa bị bại liệt, tôi chỉ còn đôi mắt để quan sát… tiếng thở dài của tôi trầm mặc vang lên…
– Tỉnh rồi hả con… – Tiếng mẹ tôi nằm ở giường bên cạnh. Phòng tôi nằm có 4 giường, 2 bệnh nhân và 2 người nhà.
– Tôi gật đầu. – Lâu rồi đấy, tôi chưa được bố mẹ quan tâm như vậy, làm như, tôi sợ được họ quan tâm tôi vậy!
– Cháo còn nóng đấy, con ăn đi rồi uống thuốc. Ngủ suốt cả một ngày trời rồi. – Mẹ tôi mò cặp lồng cháo trên bàn, phòng còn 2 người khác đang ngủ.
– Thôi khỏi mẹ, đừng bật điện, để cho người ta nghỉ đi, đưa con hộp sữa được rồi.
– Thế làm sao có sức được chứ!
Tôi im lặng, đủ sức để uống hết hộp sữa ấy, cổ họng đang khô, đã quá!
Sau đó thì tôi cố gắng chợp mắt… Cứ khi nào mệt mỏi thế này. Bị một căn bệnh nào đó, cũng thật thú vị, không phải lo nghĩ gì cả, không phải đến lớp, gặp những con người ấy!
Tôi không thể chợp mắt, nhưng mẹ tôi đã yên giấc rồi, căn phòng lại im ắng như vậy. Cảm nhận, xa xăm lắm, tiếng xe cộ ngoài đường cái, vẫn còn đang nhộn nhịp với hành trình của nó… dù trời về đêm đã rất khuya rồi!
Lần thứ 3 trong năm tôi ngả bệnh, nhưng là lần đầu tiên trong năm, tôi phải nằm tại bệnh viện! Nội tâm tôi bệnh tật quá mà, có khi nên chuyển sang khoa tâm thần…
Sáng ngày thứ 3 tôi nằm tại bệnh viện, cơ thể vẫn mệt mỏi. Mẹ nói tôi bị suy nhược cơ thể, thiếu ngủ, bị áp lực, cái gì gì đó là máu không lên được não… Tôi chả quan tâm lắm. Chưa chết được là may rồi…
Nằm trên giường bệnh mấy ngày, đúng là vô dụng thật, có sự chán nản đấy chứ, nhưng tôi muốn như vậy. Cảm giác cứ như là, trôi đang trốn cả thế giới để vào đây nghỉ dưỡng vậy…
– Điện thoại con đâu mẹ?
– Hết pin, tao đang nạp ở góc phòng kìa.
– Chắc được rồi đấy, mẹ đưa con đi.
Mẹ tôi đưa tôi, rồi đi ra khỏi phòng.
– Để tao đi mua mày chút gì ăn, yếu như vậy mà không chịu ăn uống gì cả.
Tôi mỉm cười.
… Thôi nào, sao cứ phải quan tâm con quá như vậy, cứ lạnh nhạt như cách bố mẹ làm trước đây đi…
Tôi chợt buồn đi kì lạ…
– Cháu bị chi vậy? – Người nhà bác nằm giường bên cạnh hỏi chuyện tôi.
– Cháu lười học, nên chốn vào đây nghỉ vài buổi ấy mà. – Tôi đùa.
– Còn đùa được. – Bác gái cười. Mà hình như đang dọn lại đồ trong tủ cá nhân, hình như cũng sắp xuất viện rồi thì phải.
– Hai bác sắp xuất viện à?
– Ừm, chồng bác cũng khỏe rồi, chắc chiều nay xong thủ tục.
– Thế lại có mình cháu trong phòng này. – Tôi buồn thêm, cô độc quá mức.
– Ừm, hì. – Bác ý cười nhẹ.
Tôi chẳng biết nói gì nữa…
Mở máy… không một tin nhắn hay cuộc gọi…
Không một quan tâm hay tìm kiếm…
Tôi đang biến mất, và chẳng ai để ý tới…
Để lại một bình luận