Phần 32
Ngoại truyện
Tôi sợ ngày sinh nhật, lý do đơn giản như vậy thôi…
Gia đình tôi không có hạnh phúc, lý do đơn giản như vậy thôi!
Câu chuyện luôn man mác buồn… lý do đơn giản như vậy thôi!
Tôi đã bỏ rất nhiêu bi kịch rồi!
Cuộc sống của tôi, là tiếng rung nhẹ trên đôi môi, là nụ cười buồn bất chợt, là tiếng thở dài phả đều vào ánh mắt… Là cả những êm đềm dày bí ẩn, là hạnh phúc nhẹ nhàng thoáng qua, trước khi dông bão, sóng gió tuổi trẻ nó ập tới…
Cuộc sống, từ khi tôi sinh ra đến năm lớp 7, mọi thứ đều làm tuổi thơ của tôi thật trở nên đẹp đẽ. Ít ra, là có cái gì đó để hoài niệm.
Năm lớp 7, gia đình tôi xây một ngôi nhà mới, và điều hiển nhiên, ngôi nhà mái ngói gắn bó suốt tuổi thơ tôi nó biến mất… Tôi không thấy buồn, cũng như không hối tiếc về nó, gia đình tôi khá giả hơn rồi, phải vui chứ? Nhưng tôi đâu thể ngờ, ngôi nhà cũ biến mất, mọi thứ cũng dần biến mất theo nó.
Năm lớp 7, sinh nhật tôi, tôi mời bạn bè tới dự, rất đông. Tôi tự tưởng tượng ra cái cảnh, chúng tôi sum vầy lại, cười đùa, hát vang câu ca mừng sinh nhật của mình, tôi có những món quà, có những niềm hạnh phúc nhỏ, có bạn bè… Nhưng… không một người bạn nào tới cả… Một sinh nhật ảm đạm, ám ảnh với tôi, tới tận bà giờ khi nghĩ lại… Và có lẽ, con người ích kỷ như tôi, sẽ bật khóc, không thể nào bình thản nổi khi kể về bạn bè… Tình bạn là cảm giác đau nhói…
Cũng Năm lớp 7, bố mẹ tôi cãi vã, cả gia đình như tan nát, âm thanh đổ vỡ của cốc chén vang lên khô khốc, tiếng quát tháo chửi mắng của cái người, tôi gọi là bố… Nó làm cuộc sống của tôi… U buồn từ khi ấy… Cứ mỗi lần rượu bia về, căn nhà mới xây, nó không phải tổ ấm, nó thật như địa ngục… Tôi mất đi cái nụ cười thường có, cả dáng vẻ hoạt bát nói nhiều, mất cả cái tổ ấm mơ ước những năm trước đó… Cái tôi đổi lại được, chỉ là, một ngôi nhà lạnh lẽo, là một thằng bé, lạnh băng, trong im lặng…
Năm lớp 7 ấy, bố mẹ tôi từng ly thân, và tôi thì… Chẳng còn là mình nữa.
Qua cái năm học ấy, tôi đã thay đổi rồi, đôi mắt của ai đó khi buồn, tự nhiên đẹp nên kỳ lạ. Lông mày sẽ dài thêm, mi mắt cũng vậy… Nhưng thật ra cái đẹp của đôi mắt tôi là vô hồn.
Năm lớp 9, giáng sinh. Vừa tỏ tình thành công với mối tình đầu, cũng là lúc tôi để cô ấy nằm chọn trong vòng tay tử thần… Chiếc xe moto ấy, lao thẳng vào hình hài nhỏ bé thuộc về tôi, cướp đi trái tim tôi, đông đặc lại, nồng nên một mùi máu kinh tởm… Tôi tận mắt chứng kiến người mình yêu ra đi trước mắt mình, cảm giác vô dụng, bất lực, và tuyệt vọng vô cùng… Lại là những ngày tháng mục rữa nội tâm. Tôi chết đi hết mọi cảm giác, chỉ là… Cái xác trống rỗng… Tồn tại là câu hỏi thường trực?
Vậy mà tôi vẫn thi đỗ lớp 10, vậy là tôi lại càng thu hẹp con người mình hơn. Vậy là tôi…
Đầu năm lớp 10 ấy… Tôi đã gặp được một người con gái giúp mình quên đi cái chết của em… Một cô bạn cùng lớp… Hồn nhiên, nói và cười nhiều khi cạnh tôi. Làm cái vỏ bọc băng giá của tôi cũng tan chảy. Tôi yêu cô ấy, tôi đã quên được hình ảnh của em trong đêm giáng sinh đáng sợ đó, quên cả đôi tay mình đã dính đầy máu tươi của em… Quên cả hơi thở, không đều, phả vào tai tôi những lời cuối cùng. Những tưởng tháng ngày vui vẻ đã quay về bên tôi rồi chứ.
Giữa học kỳ năm lớp 10, cô nàng nghỉ học để lấy chồng… Sao thế này, lại tan vỡ, cái gọi là niềm tin. Trong khi yêu tôi, cô ấy có con với một thanh niên khác, và đã mang giọt máu của người ta. Cô ấy đã là mẹ là vợ ở cái tuổi 17.
Bi kịch cứ thay nhau kéo tới bên tôi… Thay đổi và rồi lại thay đổi… Tôi chẳng biết mình đang ở đâu nữa… Tôi lại nhớ về em…
Cái hành trình cuộc sống… Tôi từng chấm dứt nó… Không phải xấu hổ khi nói ra điều này…
Ngày cô ấy lên xe hoa, một đứa học sinh lớp 10, đã tự kết liễu cuộc sống mình…
Nó đã lại thất bại, bi kịch là nó không thể chết đi.
Ngày hôm đấy, một buổi sáng đầu đông xe lạnh, tôi đã nhận ra ánh nắng từ cửa sổ hắt vào phòng… Tôi đã không chết, sau khi uống 5 vỉ thuốc ngủ… Nắng ngày hôm ấy, thật sự ấm áp.
Mỉm cười, nếu như không thể chết đi, thì sao tôi không cố sống, tôi không thể để mình sợ cuộc sống, tôi muốn cuộc sống, phải sợ hãi mình…
Hành trình của những bi kịch… Nó vẫn đến bên tôi… Những định nghĩa về bị kịch, bị nụ cười trên môi tôi gạch xoá hết rồi…
Tôi sống, như chưa từng được sống vậy… Sống thay cho cả… Những ngày đã qua, cho cả em, Mối tình đầu thực sự của tôi…
“Hà Nội chiều mưa… Anh làm được rồi em à!
Có nhiều thứ, nó làm anh mệt mỏi quá, không sao đâu, Em Yên nghỉ nhé… ”
Để lại một bình luận