Phần 18
Tự nhiên bị dập máy ngược, mới sáng ra đã ngu mặt vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Vậy là cứ nằm im trên giường, đưa đôi tay vắt nhẹ, đặt lên trán, thở dài khẽ khàng, ánh nhìn xa xăm vu vơ đâu đó trong cái không khí vô hình trước mặt. Tôi của ngày hôm nay, sẽ phải thật là mạnh mẽ.
Chiều hôm đấy, ăn mặc mỏng hơn, vì cái thời tiết tự nhiên bớt lạnh đi, có thể nói là giữa mùa đông mà trời oi kỳ lạ. Hà Nội, ngày trời nắng phủ xuống, chút vàng hoe trong suy nghĩ, và cả đôi mắt ai đó… tia nắng ngày đông, nó chẳng còn ấm nữa.
Dắt xe, gửi vô bãi, lại thói quen một mình dảo bước lên lớp. Ung dung và trầm mặc hết sức, chẳng ngắm nghía ai khác xung quanh, hoặc ai đó đang để ý tới mình. Ngang qua lớp A12, chút gì đó khiến tôi cúi đầu xuống, không muốn nhìn thẳng về phía trước, tôi ngại phải đối diện với ai đó.
– Hey. K ơi. – Cái giọng nói ấy vang lên, lâu rồi, mới nghe người con gái đó gọi tên mình. Tự nhiên bối rối kỳ lạ, lan sang cả cái bầu không khí bên cạnh.
Khẽ mỉm cười, quay mặt sang nhìn Lam rồi gật đầu, tôi bước thật nhanh ra phía sân trường đầy nắng, có cơn gió thoảng qua, khiến tán lá khô dưới chân tôi quận lên, mỗi bước đi rời xa cái lớp A12 đấy, và cả ánh mắt thẫn thờ từ ai đó nữa, thật khó khăn quá mức…
Vào lớp, cảm giác lỳ lạ theo tôi suốt từ sáng đến giờ, làm cho cái nhìn về lớp tôi cũng thay đổi. Hôm nay, đứa nào cũng đều cười nói rôm rả, chẳng giống như mọi khi, đứa nói, đứa học, đứa ngủ… mọi thứ như đang có ý gợi nhắc, chê cười điều gì đó.
Lắc đầu nhẹ, rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi, đầu óc chỉ thoáng nhớ về Quỳnh, và mọi điều diễn ra ban sáng… cũng phân vân rằng, sẽ cầm máy và gọi cho Quỳnh, nhưng mà, cái tính cách con người ta khó thay đổi, tôi muốn mọi thứ cứ mặc nó diễn ra, đến lúc nào đó, cô nàng sẽ lại tìm đến tôi thôi mà…
– Dậy, hôm nay mày trực nhật kìa K. – Thằng Nam lôi đầu tôi lên, mặt tôi phờ phạc, ngơ ngác nhìn nó.
– Ờm. – Đứng thẳng dậy, nhìn ra phía bàn con Lan, nó chưa tới lớp, làm tôi phải trực nhật một mình. Lần trước nó làm hết rồi, coi như lần này đến tôi thay nó vậy.
Cầm khăn lâu bảng, đi thật từ tốn vào phòng vệ sinh, giặt nó thật kỹ càng, phần vì khăn lau sạch sẽ thì bảng của lớp cũng sẽ sáng bóng như cái khuôn mặt của lớp vậy, tự nhiên nghĩ vậy rồi mỉm cười một mình.
Vài phút cũng giặt xong cái khăn, vắt cho khô khăn, rồi quay trở lại lớp học…
Trở mình đi qua hành lang một đoạn, tự nhiên vô thức nhìn ra phía sân trường…
Thứ ánh sáng nhạt nhòa xuyên suốt, trong cái vàng hoe chẳng mấy ấm áp của nắng đông, gió thoảng qua một đợt lạnh lẽo, cái hình ảnh bé nhỏ của tôi, thuộc về tôi, đang tay trong tay với một người khác, có nụ cười thật tươi trên đôi môi đầy lôi quấn, có nét tinh nghịch trong ánh mắt hồn nhiên thường thể hiện khi bên cạnh tôi.
Chàng trai ấy, hơn tôi, chiều cao, khuôn mặt, vui tính, cùng cái ánh nắng của tôi cười nói trên sân trường…
Chàng trai ấy, đi bên ánh nắng của tôi, từng bước chân thật đều nhau, bước chung một nhịp, vô thức hoặc cố ý.
Chàng trai ấy, cái nắm tay thật hờ hững, mang ánh nắng của tôi đi đến một con đường khác, chẳng phải nơi mà tôi đang đứng nữa…
Sao thế này, một ngày nắng gắt hơn những ngày trước, cái ngày trời chẳng còn quá lạnh nữa, có thể cô ấy vẫn muốn tôi tan chảy như cái rét buốt thường ngày của mùa đông phải không?
Nắng vàng, nhảy nhót trên mái tóc buộc hờ đen óng của người tôi yêu, cũng như len lỏi sang chàng trai đi bên cạnh từ cổng trường bước vào… xa xăm, nhưng mà thật gần, tôi cũng tìm mọi cách để mình thở đều hơn, bỏ mặc cái hình ảnh ấy, thôi chôn chân và gục ngã… bình tĩnh và mỉm cười trở về lớp học…
Không sao mà? Có phải tôi đã từng nhìn thấy cảnh hơn thế rồi mà…
Không sao…
Cả vài tiết đầu ngày hôm đấy, lớp tôi có một đứa trầm mặc, nằm gục xuống bàn nơi cuối lớp, có nhiều lần được thầy cô nhắc nhở, mà vẫn lỳ lợm gục xuống. Cái đứa ấy nằm trong sổ đầu bài cả 3 tiết đầu tiên ngày hôm ấy, mà nó chẳng sợ hãi đến cái hạnh kiểm của mình trong cái tháng ấy sẽ ra sao, cũng sẽ không lo lắng ngày mai đang trông đợi nó điều gì, chỉ là…
Hiện giờ, nó muốn yên tĩnh, một mình, nó muốn trầm mặc theo cách nó muốn.
Hết tiết 3, phờ phạc, vô hồn, vẫn nằm áp mặt xuống bàn, một bên má đổ ửng vì nằm xuống quá lâu, bọn bạn mới thân thấy vậy kéo nhau ra chỗ tôi, hỏi thăm thật lòng.
– Cantin đi K. – Thằng Chính vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi vẫn im lặng, tôi nghe thấy hết đấy, nhưng mà, còn biết phản ứng sao nữa?
– Dậy nào. – Cả thằng Kiều lẫn Huân lôi tôi đứng thẳng dậy.
Tôi chẳng thể cười nổi, cùng chúng bạn đi xuống căn tin trong cái tâm thức đầy suy tính bất hạnh.
Phòng ăn… Ồn ào quá, thật khó chịu.
– Nutri hết nhé, thêm vài gói AFC nữa. – Thằng Chính nói với Huân, rồi anh chàng Huân lóc cóc cầm tiền đi mua đồ ăn. Hôm nay thằng Chính lại chịu trả tiền.
– Mày mới bắt được tiền à? – Thằng Kiều đưa ánh mắt không thể khốn nạn hơn nhìn thằng Chính.
– Tao kiếm tiền phi pháp đấy, không ăn thì ngồi nhìn đi. – Thằng Chính cười cười.
– Dù mày có là cái thứ tầm thường gì đi nữa thì đồ ăn mày mua cũng không tầm thường như mày mà, tao sẽ ăn. – Thằng Kiều nham nhở.
– Mày được đấy! – Chính tức ói máu, nhưng mà, vẫn cứ bình tĩnh.
Thằng Nam như tôi, cũng im lặng, có lẽ, chắc nó cũng đang hiểu tôi muốn yên tĩnh, sự yên tĩnh dù chỉ là rất nhỏ, nhưng nếu có thể được.
Tôi hơi cúi mặt, tránh ánh nhìn của chúng bạn, cũng chẳng quá để tâm xem chúng nó đang nói những gì, cười những gì, hoặc là cả cái phòng ăn này đang ồn ào vô lý thế nào đi nữa… Chỉ lặng lẽ nhìn ra phía cửa, nhìn vu vơ.
Vô tình… vỡ nát tất cả yêu thường, vài giây cố gượng trước mặt người khác… Ánh nắng của tôi cùng chàng trai đó bước vào cantin, ngồi vào một bàn trong góc phòng… Bên tôi, hai đứa còn chưa hề bước vào cantin trong cái khung cảnh đông người như vậy… thế mà, như chưa từng có tôi, và đang có một chàng trai khác, cạnh cô ấy? Giống như tôi chỉ để đó, và suy nghĩ, tình cảm thể hiện nó dành cho một người khác. Không phải tôi.
Dù sao, tìm được nhau đã là may mắn rồi…
Tự nhiên đôi mắt cố dấu đi ngấn lệ, tự nhiên nằm gục xuống mặt bàn ăn trong cái nhìn kỳ lạ của chúng bạn, chỉ lắc đầu xua tay với những câu hỏi thăm…
Lát, thằng Huân mua đồ ăn xong, cả bọn ngồi chén, tôi cũng ăn, rất nhiều, nhiều hơn cái lời nói có thể thốt ra từ miệng tôi lúc đó, nhiều hơn cả, những tổn thương vụn vỡ, nát ra không rõ lý do bên trong lồng ngực tôi…
Thở dài, nhìn sang phía bàn kia, cười nhạt, cả thẫn thờ nữa, nhưng mà, là đứa bình tĩnh… lên cứ để vỡ nát như vậy thôi…
Tôi sẽ từ từ rời xa… chẳng cần giải thích hay bất cứ lý do nào cả…
Chỉ là tôi tin đôi mắt mình đã thấy gì…
Tự nhiên áp lực quá lớn tràn vào đôi mắt, cũng là lúc tôi rời khỏi bàn ăn, mặc kệ chúng bạn ú ớ điều gì phía sau, tôi chạy thật nhanh về lớp, tôi lấy cặp ra về, bỏ lại hai tiết học còn dang dở.
Cầu XXX, trời càng về tối, thời tiết lạnh dần trở lại, nắng, là thứ gì đó xa xỉ trong cái thời khắc hiện thời.
SunShine gì chứ? Rốt cục, tôi là tia nắng, hay cô ấy là tia nắng của tôi?
Là tôi, là sunshine, và một ngày, trên thế gian, có hàng vạn tia nắng mà, tôi đâu phải là duy nhất, với cô ấy.
Màu sắc trên mặt sông, u buồn, mà ảm đạm đầy mê hoặc, buông thõng tiếng thở dài, rớt nước mắt khi ngồi trên thành cầu, sau lưng là dòng xe cộ bộn bề, chẳng có thứ gì quan tâm cái tâm hồn bé nhỏ của tôi đang ra sao, và ngồi đó làm gì?
Lạnh, có nước, từ tốn, không, không phải nước mắt của tôi, là mưa.
Mưa đơn giản là chỉ ào xuống một đợt thật mạnh, cứ như thể hiện với tôi rằng, ” tao muốn mày phải thật đau đớn, thật khổ sở, thật tồi tệ khi có tao tới, tao phải cản đi cái thứ yếu đuối mà thằng con trai không được phép rơi dễ dàng như vậy… tao… ”
Tôi bật khóc nhiều hơn với cái làn mưa ảm đạm trước mặt, nó trà sát tạt mạnh vào cơ thể tôi, đau đớn và run lên bần bật, vậy mà vẫn cố châp ngồi đó để nó hành hạ…
Tự nhiên một ngày nắng gắt hơn, nóng hơn những ngày khác? Phải rồi, là sắp có cơn bão đi bao thôi mà… là mùa đông, mùa hạ, hay bất cứ thời gian nào đi nữa… đó là thời điểm, tôi phải trả qua nó trong sợ hãi bất lực…
Con gái? Ra là đều như vậy cả?
Niềm tin? Đặt sai chõ lần nữa rồi?
Vuốt làn mưa chả trên khuôn mặt, tự nhiên muốn mình trầm mặc hơn nữa…
Không gian ướt áp trước mặt, không cho phép tôi trầm mặc nổi, cứ cho là tôi phải yếu đuối đi, nhưng mà, bây giờ tôi yếu đuối, ngày mai vẫn phải trải qua chuyện như vậy, thì tôi lại phải yếu đuối mãi sao?
Không… Tôi phải mạnh mẽ…
Có tiếng chuông điện thoại nhỏ bé trong âm thanh dữ dội của thời tiết, ánh sáng nhỏ bé màu xanh nhạt, trong cái mờ ảo của đèn đường vàng hoe…
Gần 7 giờ tối, trời ngày đông.
“SunShine”s Đang gọi” – Tôi muốn, lúc ấy, muốn ném phăng cái điện thoại xuống mặt sông đang thu mình chống chịu hàng vạn hạt mưa đau rát xà xuống làm tổn thường mình. Cơ mà, tự nhiên muốn bản thân bình tâm lại…
Tôi tìm đến một vài tán cây gần cầu, rồi nghe máy, chiếc xe đạp được dắt vào gần tôi.
Tiếng khóc…
– Đồ chết dẫm, cậu đâu rồi, Sao dám bỏ mặc tôi ở đây hả? Cậu có biết hôm nay là ngày gì không hả?
– Là cái ngày đặc biệt thứ 2 trong cuộc đời tôi. – Tôi nói. Là cái ngày thứ 2, trong cái cuộc đời này, tôi thấy người con gái mình yêu đi bên người khác, mà, vẫn bình lặng…
– Thứ 2 à, đồ chết dẫm… – Tiếng khóc ấy ngày càng lớn, tôi có nghe tiếng còi xe phía bên kia đầu dây, cả cái tiếng chuông báo hiệu 7h tối ở nhà máy gần trường học, tất cả ù ù lại, phảng phất trong cái âm thanh đáng sợ của mưa…
– Cậu… Vẫn ở trường à? – Tôi nghẹn lời lại…
– Cậu là người yêu như thế à?
Tôi nấc lên, cái dáng vẻ của một đứa con trai bật khóc dưới tán cây, nó ám ảnh, và khổ sở, ngày cả chỉ khi nghĩ đến, tôi đã không thể chịu nổi sự đau đớn đó rồi.
– Cậu cũng là người yêu như thế mà. – Tôi nói…
Đầu dây bên kia lặng đi… chỉ còn tiếng của mưa…
Âm thanh duy nhất… còn lại.
Để lại một bình luận