Phần 3
Vẫn nhớ như in ngày đó, cũng như cái cảm giác đó. Thứ thời tiết lạnh giá, cũng chẳng thể làm tôi bớt run đi vì sự bối rối lạ thường. Chẳng quen, cũng chả cần có lý do gì để xấu hổ ngại ngùng, vậy mà, tôi vẫn phải đỏ ửng mặt, chỉ vì đối diện với người ấy.
Vẫn cái tư thế bị xách tai, tôi được bác bảo vệ dẫn vào văn phòng đoàn, cái nơi mà tôi chẳng muốn ghé thăm một chút nào.
Đến cửa Văn phòng đoàn.
– Bác không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? – Tôi nói, sau khi được bác bảo vệ buông thả cái tai yêu dấu của mình ra. Sau đó, tự nhiên đi vào trong văn phòng, may thật không có thầy giám thị.
– Hai cô cậu ngồi lấy giấy viết ra đi, viết bảng tường trình nộp cho tôi, rồi ra gặp cô Châu, lao động 1 tiết. – Bác bảo vệ dỗng dạc nói, làm tôi mới thất thần nhận ra còn một cô nàng đang viết viết gì đó ở góc phòng, cứ cúi thế kia sao nhìn thấy mặt nhỉ?
– Lao động ạ? – Cô nàng lên tiếng.
– Ừ, tôi ra phòng bảo vệ, tôi biết lớp anh chị đấy, nên đừng nghĩ trốn được.
– Vậy bác đi thong thả. – Tôi xuôi xuôi. 1 Lát thì bác bảo vệ đi.
Chạy ra cửa Phòng đoàn, nhìn cái bóng lầm lũi đó khuất dần dãy hành lang, rồi đi vào trong phòng bảo vệ, tôi liền lấy cặp và định:
– Cậu kia, ở đây viết với tớ? – Nhìn rõ mặt rồi, khá ưa nhìn đấy. Cơ mà không quen.
– Cậu tính viết thật à? Không sao đâu, về lớp đi. – Tôi cười trừ.
– Đứng lại. – Đang tính chạy đi lần nữa, thì con nhỏ hét lên.
– Điên hả? – Tôi bực mình.
– Ra đây viết. – Mặt nó nghiêm túc thật đấy, tự nhiên khiến tôi chột dạ, nên ngoan ngoãn đi ra chỗ nó, rồi ngó xem nó viết gì.
– Chữ đẹp nhỉ? – Tôi gợi chuyện.
– Cậu nói thừa quá.
– Nhưng xấu hơn tớ. – Tôi lại cười.
– Hừ… Mà lấy giấy bút ra viết đi. Nhìn tớ viết thế à? – Nó lừ mắt. Tự nhiên tôi thấy nóng mặt thật đấy. Chút bối rối thật nhẹ.
– Trời lạnh mà mặt đỏ vậy? – Nó nói, chăm chăm viết vào bảng tường trình, không nhìn sang tôi nữa. Tôi cũng kệ.
– Có đỏ à, chắc sáng nay nhỡ đánh phấn quá tay đấy mà. – Tôi đùa.
– Hứ… đồ điên.
Thế là cũng chẳng thấy nói chuyện nữa, cũng chẳng thử một lần nhìn sang chỗ nhau. Cô gái này thật tự nhiên, và, thật điên khùng nữa.
– Cùng đi ra nộp tường trình cho Bảo vệ. – Nhỏ giờ trống không?
– Thì đi.
Hai đứa ra diện kiến bác bảo vệ, rồi sau một vài câu nài nỉ, nhịn nhục tâng bốc rồi hạ thấp danh dự, chúng tôi được miễn lao động. Thế là tự đi về lớp, mà chẳng biết thêm gì về nhau. Khi ấy, đó là điều tôi không hề quan tâm lắm.
Vào lớp…
– Đi muộn? Chuyện lạ vậy? – Thằng Huân nhảy ra chặn cửa khi tôi vào lớp, lúc này ra chơi tiết 1 rồi.
– Thì được Bác bảo vệ mời lại, đàm đạo chuyện xe đạp Asama mới ra loại xe màu sắc gì ý mà. – Tôi trả lời.
– Thế bị giữ xe à? – Thằng Chính.
– Không, được tha rồi…
Nói rồi tôi đặt cặp, và yên vị vào chỗ ngồi của mình… Hôm nay, Thằng Nam Lại nghỉ học…
Tiết học cứ thế trôi qua, vẫn theo đúng dự tính của tôi, chả có điều gì quá nổi trội, hay bất thường cả. Vẫn là thầy giảng, trò gục mặt xuống bàn và ngủ, thi thoảng có vài đứa bị đứng phạt, hoặc chạy xung quanh trường, không sao cả, điều đó chỉ làm cho sân trường trong giờ học trở nên đông vui hơn thôi mà.
Ra chơi tiết cuối, đang đắm chìm vào giấc ngủ hiếm hoi của ngày thì bị đứa nào đó cốc vào đầu.
– Ai? – Ngơ ngơ mặt thì nhận ra là bọn thằng Huân gọi mình.
– Xuống cantin. – Thằng Kiều nói.
– Thôi, đang ngủ, cút đi. – Tôi lại gục mặt xuống.
– Á… – Tôi bị bọn nó kéo cổ áo dậy và phải đi theo…
Đến cantin…
Chúng nó mua nước, mua đồ ăn, xong xuôi mang lại gần và đặt lên tay tôi, tôi phân vân vài giây rồi ăn ngon lành.
– Có việc gì nhờ tao, chúng mày cũng ăn đi. – Tôi nói.
– Thì, mày có quen Lam bên A12 à? – Thằng Chính nói.
– Ai cơ? – Tôi tý sặc nước.
– Lam Nguyễn 11A12 ý.
– Không, không quen.
– Thế sao vừa nãy tao thấy mày đi với nó?
Thằng Chính vẫn nói, hai thằng kia cứ nhìn tôi đăm chiêu. Tôi cố nhớ lại, vừa rồi… thì.
– À, tao với nó đi học muộn, rồi bị viết tường trình thôi, tao còn đéo biết nó tên Lam mà. – Tôi gật gù nói.
– Nó kìa. – Thằng Chính chỉ tay ra cửa cantin. Tôi nhìn sang hướng đó.
– Đồ điên. – Lam ra hiệu chào ai đó chỗ tôi, là chào tôi, nhưng cả 3 thằng kia chắc đang mơ mộng rằng cô nàng đang chào chính mình.
– … – Tôi chỉ cười, cô nàng cũng gật đầu rồi đi qua. Mấy thằng kia mắt chữ a mồm chữ o nhìn tôi và muốn chất vấn nhiều hơn nữa.
– Giải thích sao đây.
– Tao vô tội! – Tôi lấy chai nước rồi chạy thẳng về lớp, bỏ lại chúng nó với sự tức tối khó tả.
Tối, được thả hồn đi dạo vài nơi, lại ghé qua cầu XX. Ngắm nhìn dòng sông CL với thời tiết lạnh lẽo. Ngắm cả cái lạnh lan tỏa trên mặt sông, trên những ánh đèn đường mờ ảo, chẳng soi sáng đủ một đoạn nào đó, ngắm cả cái lạnh trong lòng người, lướt qua nhau, chẳng để lại ánh nhìn nào cả.
Thở dài, quấn khăn len chặt hơn, chẳng nới lỏng nữa, đội mũ len lên, chẳng để ai thấy khuôn mặt mình nữa, cứ mặc ai đó đi ngang qua sau lưng, tôi vẫn là tôi, ngồi trên thành cầu và không thể tồn tại suy nghĩ nào được cả.
Với khoảng không rộng lớn trước mặt, suy nghĩ của mình quá là nhỏ bé để được nhận thấy.
“Mọi thứ đi qua, chỉ là ngẫu nhiên thôi, đều mất một số thời gian nào đó!
Cũng tốt thôi, khi mà cứ cố gắng coi mọi thứ đang tồn tại quanh mình đều bình thường, không hề thay đổi. ”
Một cậy bé 17 tuổi như tôi hồi ấy… Tưởng mình trưởng thành mà thật sự vẫn còn rất non nớt.
Một ngày mùa đông có chút nắng, sau đó vài ngày. Tôi thấy khá hơn, cũng chẳng cần tránh xa đám đông nữa, chắc họ quên cái cách tôi ngã trên mặt đường rồi, quên luôn cả tôi là ai rồi. Cũng chẳng thấy có cô gái nào chạy ra cốc đầu tôi rồi chào hỏi một cách khó chịu như vậy. Hoặc là cô gái ấy đã chán trò chơi tự mình bày ra, hoặc là đã tìm được đúng người để chào, người đo không phải tôi.
– Ê, có người tìm mày kìa. – Thằng Nam lay tôi dậy, khi đang nằm ngủ ngon lành trên mặt bàn.
– Ai? – Dụi mắt nhìn ra cửa lớp.
– Ơ, tomboy. – Tôi lừ mắt nhìn thằng Nam, rồi cũng đi thật từ tốn ra cửa lớp.
Đứa TomBoy nhìn tôi, rồi định đưa tôi cái gì đấy:
– Cậu là K?
– Ừ, cậu tìm tớ có việc gì.
– À, bạn thân tớ nhờ đưa cậu thứ này. – Một cái khăn tay buộc lại, chứa chút gì trong đó.
– Vậy cảm ơn cậu, bạn cậu là ai? – Tôi nhận rồi hỏi thêm.
– Rồi cậu tự biết, mình chỉ được giao như vậy.
Tôi ngu ngơ về chỗ ngồi, lại thấy bọn thằng Chính săn xe muốn hỏi gì đó. Liền ra lệnh đuổi hết với lý do buồn ngủ. Cái khăn kia chứa những gì, tôi sẽ xem nó khi về đến nhà.
Để lại một bình luận