Phần 42
Sau hơn một tuần nằm điều trị, cơ thể tôi đã bình phục rõ ràng, tôi nói với bố mẹ muốn về nhà nằm cho khỏe, chứ nằm mãi ở bệnh viện, mình bệnh nhẹ cũng thành nặng mà thôi. Bố mẹ tôi đồng ý, họ không còn trách tôi cái vụ bỏ nhà ra đi, hay mắng mỏ tôi điều gì nữa, cả bố mẹ Nam cũng đến đón tôi về…
Buổi tối ngày tôi về nhà, cả hai gia đình làm một bữa cơm rất lớn. Bố mẹ tôi thì rất thông cảm cho bố mẹ Nam, nên cũng đồng ý cho tôi làm con nuôi luôn. Tôi cũng gọi bố Lâm, mẹ Hà từ đó, Chứ không phải bác Lâm hay bác Hà nữa…
Tôi không được khỏe nên được đưa lên phòng nằm, dưới nhà vẫn ồn ào, cười nói vui vẻ. Cũng tốt, tôi có cảm giác của gia đình rồi, cũng tốt hơn là, bố Lâm mẹ Hà, đã thôi buồn khổ vì sự ra đi của thằng Nam… Mọi thứ, cứ xám xịt như vậy cũng tốt nữa, không phải đen mà cũng chẳng phải trắng… bấp bênh thật.
Suốt khoảng thời gian qua, điện thoại tôi nằm im lìm trong túi áo khoác. Vừa mới về nhà, tôi lục lại đống đồ bẩn trong bệnh viện, mới thấy chiếc điện thoại nằm chổng trơ trong đó, pin điện thoại phồng lên cả rồi… chắc do thời tiết…
Tôi mở ngăn kéo, lấy cục pin dự phòng nắp vào, bật nguồn lên. Cánh tay vẫn ê nhức quá thể.
Cái nhạc chuông khởi động quen thuộc của nokia, cái ánh sáng màn hình xanh đầy hiu hắt lại hiện ra đầy thân thuộc…
Có những tin nhắn vang lên liên tục… những cuộc gọi nhỡ cũng lần lượt được báo về… Nhưng mà… Không có một thứ gì liên quan đến Quỳnh…
Tôi đọc từng tin nhắn một, rồi cũng chẳng trả lời ai cả. Cả những cuộc gọi nhỡ được báo lại, tôi cũng không bận tâm ai cả… đầu óc muốn thư thái nhất có thể…
Xem nào, người mà tôi cảm thấy thoải mái nhất khi nói chuyện là…
– Anh đây!
– Anh đã biến đi đâu trong suốt những ngày nay hả? – Lam trả lời tin nhắn của tôi ngay sau đó.
Tôi chưa kịp ấn trả lời thì, đã được cô nàng gọi điện cho mình.
– Anh nghe đây!
– Đồ đáng ghét!
– Này, anh mới ốm dậy đấy. – Tôi cười.
– Anh lại bảo anh ở viện đi.
– Đúng rồi đấy.
– Sao không ai báo cho em thế này. Bọn lớp anh không ai biết à?
– Chúng nó thì đâu có thời gian quan tâm người khác. – Tôi nói bằng cái giọng buồn nhất.
– Em xin lỗi. Em về nhà chưa, à, đỡ chưa.
– Anh ở nhà rồi, mới về, vẫn khỏe mạnh và đẹp trai lắm.
– Anh vào bệnh viện khám tâm lý phải không?
– Ý em nói anh ảo tưởng chứ gì. Xùy xùy.
– Mai đi học được không anh.
– Chắc vài hôm nữa, anh vẫn chưa thể đối diện được.
– Gì hả anh.
– Bạn thân của anh vừa mới mất.
– … – Đầu giây bên kia lặng đi.
– Em làm sao đấy, tự nhiên im im.
– Anh đáng thương hơn em đấy!
– Thôi nào. Cô gái màu xám.
– Sao không phải màu hồng. Em ghét màu xám.
– Vậy khi nào đến đây thăm bệnh anh đi. Mang nhiều đồ ăn vào. – Tôi cố gắng cười để xua đi sự ảm đạm.
– Mai đi học về em sẽ ghé qua. Nhà anh ở đoạn nào nhỉ?
– Ở… đến đó thì cứ hỏi tên anh là người ta chỉ cho.
– Vậy anh nghỉ sớm đi, mai em qua thăm nhé!
– Ừm, ngủ ngon…
Tôi ấn thoát khỏi cuộc gọi, rồi bản tính vẫn loanh quanh ở danh bạ, kéo lên kéo xuống, một vài dãy số làm tôi trở nên đau nhói…
Nam à, chẳng biết mày còn dùng điện thoại nữa không…
Tôi thở dài, lại kéo ghế ra ban công ngồi… Đường xá về đêm… như những lần khác… họ lướt qua nhau thật vội vàng…
Sáng… mở mắt ra, tôi thấy bữa sáng ngay bên cạnh mình, cười mỉm một cái, nhận lời nhắn từ mẩu giấy dưới chân bát cháo.
” Con ăn sáng rồi uống thuốc, balo của Nam mẹ để ở bàn học con ý… Trưa mẹ sẽ về sớm. ”
Vào vệ sinh cá nhân, rồi uể oải, tiến ra bàn học, lôi cái balo của nó nằm xuống giường cùng mình. Kéo khóa… tôi thấy cả vài vệt máu khô trên đó… lại bị thắt lại trong lồng ngực…
Bên trong toàn là quần áo của thằng Nam, có vài thứ đồ ăn vặt, vài quả táo đã khô theo thời gian… có cả một cuốn sổ nhỏ…
Tôi ném chiếc balo sang một bên, lật cuốn sổ đó ra…
Giống như một quyển nháp vậy, chữ nó xấu quá, vài trang đầu trống rỗng, có cả công thức toán học, vật lý… trang cuối cũng chẳng có gì, có vài hình vẽ conan, nó ham vẽ vời vậy mà. Đến khi tôi lật đến giữa quyển sổ, mới thấy có vài dòng chữ được coi là ra hồn…
Ngày tháng năm…
Đáng ra nên viết từ vài ngày trước rồi, nhưng mà, con trai đi viết mấy thứ này nó… à mà kệ.
Xin số con nhỏ cho thằng Bạn thân mà nó gay quá, chả biết gái xinh là gì, như mình, mình phải tiến tới, được hay không thì cũng làm bạn với hót gân là vinh dự rồi.
Mấy ngày nói chuyện với nhỏ qua tin nhắn, mình cố gắng chọc nhỏ, kể vài thứ mà bọn con gái trong lớp nghe qua là lăn ra cười, thế mà nhỏ này có vẻ không mảy may đến, cứ gặm hỏi mình thông tin thằng K. Mày được lắm K…
Ngày tháng năm…
Cứ kiểu này chắc mình chết mất thôi, con gái mà đáng yêu thế cơ chứ, hôm nay có gặp mặt ở trường, càng nhìn càng đáng yêu, Linh ơi, có biết trái tim Nam đang rung động như thế nào không cơ chứ…
Cũng vui, tối về nhắn tin mà nhỏ không động chạm gì đến thằng K, vậy là mình có thể thoải mái tiến tới rồi… Hehe.
Ngày tháng năm…
Lâu lắm không ngồi viết, bận game quá, cuối cùng thì chỉ làm bạn được thôi, Linh nó thích K thật rồi, mà cũng tốt, Linh nó có thể làm Thằng K này quên đi cái chuyện với con Hương. Nó mất niềm tin vào con gái thế rồi mà…
Mình làm cái đứa, ngầm giúp đỡ hai đứa nó vậy!
Ngày tháng năm…
Thằng K nó quen cái con nhỏ trời đánh kia, con đấy có ra gì đâu chứ. Bao nhiêu lần mình đi nét, qua mấy cái quán ăn vặt gần trường cấp 2, mỗi lần thấy, thì con nhỏ đấy lại ăn cùng một đứa con trai khác nhau. Vậy mà lại là người yêu của thằng K. Ruốt cuộc nó bị ngu thật rồi…
Kệ nó, cho nó sáng mắt ra, dù sao có mình bên cạnh nó rồi, đố nó vấp ngã lần nữa…
Chỉ tiếc cho Linh, lại phải chờ thằng này nó sáng mắt ra thì mới ngó tớ cậu được. Mình sẽ không nói K nó có bạn gái đâu, Linh còn cơ hội đấy…
Ngày tháng năm…
Thằng K dạo này lạ thật, đi học cứ như người trên mây, hay cáu bẩn nữa… Mình không trị nổi nó nữa rồi, chắc lâu ngày không bị mình đánh nên nó thành ra ngu ngơ như thế này đây…
Hay nó bị con kia đá rồi… vậy là mình mừng cho Linh…
Ngày tháng năm…
Mấy ngày ở quê chán quá, được nghỉ một tuần mà… thôi để ngày mai về lại Hà Nội, gặp Linh với thằng K. Mấy ngày nay Linh cứ hay buồn quá, đến lúc mình trực tiếp giúp đỡ hai đứa nó rồi…
Linh tốt và xinh thế mà, cứ tỏ tình trước kiểu gì thằng K chả đồng ý, tính nó cứ bày đặt ngại ngại vậy thôi chứ…
Mình đã khuyên Linh tỏ tình với K rồi… Đợi mình về rồi bồi thêm vài câu khen Linh nữa là kiểu gì thằng K chả đổ.
Tôi lật tiếp trang sau, chỉ là trắng xóa, không còn dòng chữ nào sau đó nữa…
Tôi cứ thế mà nhìn nét chữ cuối cùng của nó…
“Viết văn mà chẳng bao giờ chịu đặt dấu chấm ở cuối câu gì cả. Cái thằng này… ”
Mỉm cười, gấp cuốn sổ vào…
Tôi nhìn xa xăm lên trần nhà… Cái không khí lạnh đã bớt đi… nét xuân càng rõ ràng hơn trước…
“Nếu như yêu Linh là việc Nam muốn tôi làm, tôi sẽ thực hiện nó… ”
Để lại một bình luận