“Ngươi cho hắn phục dụng Bách Hoa Tàn Độc?” Dương Chấn hai mắt mở toang lên tiếng.
“Ha ha… phải… cơm nước của hắn mỗi ngày đều được trộn với nó cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần đợi đúng thời điểm giúp Ma Tôn cõng lên cái tội danh diệt sát Trưởng lão Thập Lục Tháp là đủ… ta nhất định sẽ cáo tri gia gia sẵn sàng…”
Dương Tuyền cười thỏa mãn, thế nhân không biết Dương gia có một loại độc trấn gia chi bảo và cũng nhờ nó mà Dương gia có được ngày hôm nay khi không biết bao nhiêu kẻ đã được nếm nó để rồi trở thành hòn đá trên con đường bước lên vị thế ngày này của Dương gia… nó là Bách Hoa Tàn Độc, độc dược được phối chế của hơn năm mươi lăm loại dược thảo với nhau trong đó hoa của loài cây bách hoa xà làm nguyên liệu chủ chốt khiến độc chất không màu không mùi không vị… loại độc này cũng rât kỳ lạ, bình thường nó chỉ tích tụ trong cơ thể người phục dụng như một chất bổ dưỡng không hơn không kém nhưng đến khi kẻ này hít vào hương thơm của một loại hoa sen cổ và cũng là vị dược thảo thứ năm mươi sáu khiến chất độc hình thành phát tác thì tốt nhất nên cầu trời mồ yên mả đẹp đi là vừa.
Dương Chấn và Dương Càn nghe xong mà cảm thấy lạnh gáy, Dương Tuyền có thể hạ độc được Chu Ngụy cũng có thể hạ độc hai người vì công đoạn thức ăn và nước uống đều nằm trong tay hắn, cả hai rùng mình nhìn chằm chằm vào cái vẻ mặt dữ tợn trong cơn tức giận của gã mà thầm nghĩ sau này chuyện sinh hoạt phải cẩn trọng một chút rồi để tránh lật thuyền trong mương.
…
Nửa giờ sau… tại biệt viện của Chu Ngụy…
Dõi theo hình bóng của tên quản sự rời đi sau khi đến báo tin, Chu Ngụy sắc mặt khó coi vô cùng vì hắn biết Dương gia muốn gì, chúng đây là ép hắn phải hành động nếu không hắn và Dương Mịch không thể nào thành đôi được, mang tiếng là Ngũ trưởng lão Thập Lục Tháp nhưng Dương gia cũng là một đại gia tộc, lợi thế của Chu Ngụy là không hề lớn vì chung quy hắn cũng chỉ là một tán tu không môn không phái sống dưới cái danh Ngũ trưởng lão không có bao nhiêu thực quyền mà thôi.
“Ma Tôn… ngươi muốn gì đây…” Chu Ngụy đau đầu suy tính xem mục đích của Long rốt cuộc là cái gì? Vở kịch thô thiển của Ma Tôn sáng nay tuy ai cũng biết đúng sai nhưng trên danh nghĩa vẫn là hắn sai, hắn ra tay trước là điều ai cũng thấy… bây giờ hắn lại đi kiếm Ma Tôn thì quá là không coi quy tắc Thập Lục Tháp ra gì rồi… phải nói vở diễn kia của Ma Tôn đã ép hắn vào thế bị động cực kỳ cơ mà cũng phải trách cái thói võ phu không giữ được bình tĩnh khi bị chọc giận của hắn nữa… Chu Ngụy hận bản thân chừng này tuổi đầu rồi còn bị gài bẫy.
“Dương Mịch… thằng này nếu không có được em thì cái danh Kim Mao Sư Vương để cho chó gặm đi, cùng lắm thì chiến…” Suy tính hồi lâu vẫn chưa tìm ra biện pháp tốt nhất để giải quyết, Chu Ngụy cắn răng thầm nhủ rồi tiến vào phòng mình, cẩn thận cài chốt cửa sau đó dùng tay trần cào lấy bức tường căn phòng để lôi ra một chiếc túi được gói ghém cẩn thận… khi những lớp vải bọc từng lớp từng lớp được gỡ ra thì rốt cuộc vật bên trong cũng lộ ra bên ngoài… không ngờ là một ngón tay út… đúng thế, là một ngón tay út của con người.
Nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay, Chu Ngụy nâng niu nó như thể với hắn ngón tay này là chí bảo vô giá… có ai biết được đây là món quà cuối cùng của sư phụ hắn khi tiễn đưa hắn rời khỏi cuộc sống lang bạt.
Bốn mươi lăm năm trước, Chu Ngụy khi ấy còn là một đứa trẻ một tuổi không biết vì sao mà bị cha mẹ vứt bỏ tại vùng cao nguyên Tây Tạng xa sôi, nơi sinh sống của một bầy sư tử hung hãn bậc nhất… tưởng chừng đứa bé kia sẽ không thể nào sống sót nỗi trước cuộc sống khắc nghiệt cùng hiểm nguy rình rấp ở khắp nơi để rồi trở thành thức ăn của sư tử nhưng không… đứa bé lọt vào mắt xanh của một con sư tử cái, nó đã cản lại bầy sư tử đói khát để xem đưa bé là con mà nuôi nấng, Chu Ngụy cứ thế mà lớn lên trong sự đùm bọc nuôi nấng của những con sư tử một cách thần kỳ.
Đến lúc năm tuổi, Chu Ngụy khi ấy trông chả khác nào con người thời tiền sử, hắn đi bằng bốn chân, ăn lông ở lỗ cùng với những con sư tử trong bầy mà không biết rằng mình thuộc một giống loài khác… và rồi… vào một đêm trời đầy sao, một lão tăng sư già nua xuất hiện trước mặt Chu Ngụy, nhìn hắn với nụ cười hiền hòa nhất, nụ cười mà suốt cuộc đời hắn không thể nào quên, nụ cười thay đổi số mệnh của cuộc đời của hắn.
Lão tăng sư xuất hiện đột ngột nhưng lạ kỳ là đám sư tử lại không hề có ý thù địch mà còn rất đỗi bình thường như thể lão cứ vậy trở thành một thành viên của bầy, Chu Ngụy được lão dạy nói, dạy viết và nhận thấy đứa trẻ có tư chất, lão truyền cho hắn võ công.
Cái gì đến cũng phải đến, lúc Chu Ngụy nhận ra cuộc sống hiện tại quá đỗi nhạt nhẽo, càng lúc hắn càng tò mò về cuộc sống ngoài kia, cuộc sống của loài người… Chu Ngụy đã đắn đo rất nhiều trước khi nói với sư phụ mình.
Không một lời trách móc, lão tăng sư già vỗ vai động viên Chu Ngụy và đưa cho hắn một bọc nhỏ bảo khi nào rời thật xa mới có thể mở ra, nó có thể cứu cho hắn một mạng… thì ra lão đã biết trước và chuẩn bị món quà cuối cùng dành tặng cho đồ đệ… lúc Chu Ngụy mở ra bọc nhỏ cũng là lúc đầu hắn hướng về phía núi cao dập chín mươi chín cái dập đầu, ngón tay nhìn qua rất đỗi bình thường nhưng kẻ tu luyện Cuồng Sư Thần Công mới có thể nhận thức được bên trong nó là một nguồn năng lượng khủng bố đến nhường nào, nói không ngoa thì sư phụ hắn đã dồn gần như toàn bộ công lực tu luyện cả đời vào ngón tay này để hắn có thể từ từ hấp thu tu luyện hay đứng trước sinh tử có thể dùng nó làm vũ khí bảo toàn cho hắn mạng nhỏ… phải có tình cảm cỡ nào mới có thể làm được điều này, Chu Ngụy lần đầu tiên trong đời cảm giác được hạnh phúc, hạnh phúc vì ít nhất trên cõi đời này có một người đối xử với mình như vậy.
Nhưng sông có lúc, người có lúc… hiện tại, trong đầu Chu Ngụy thì hình bóng của Dương Mịch còn lớn hơn cả lão sư già khi xưa, cho dù đánh đổi ngón tay này để có người đẹp hắn cũng không tiếc nuối… anh hùng không qua được ải mỹ nhân huống chi hắn còn chưa phải là anh hùng cơ mà.
Nắm chặc ngón tay của sư phụ, Chu Ngụy cả người khí thế hừng hực đẩy cửa bước ra ngoài… hắn phải đi tìm Ma Tôn… không biết khi hắn phát hiện ra mình bị chính kẻ mà hắn bán mạng tính kế thì sẽ suy nghĩ gì? Quả là đáng thương cho một kẻ si tình mù quáng.
Sáng sớm… Bắc Kinh như chấn động…
Hứa gia một gia tộc như bốc hơi, ngoài mấy kẻ tôm tép thì toàn thể cao tầng Hứa gia không còn một ai… dãy tòa nhà biệt thự rộng lớn của Hứa gia cũng chỉ còn là những khối đất đá ngổn ngang trông cứ như nơi đây vẫn hứng chịu một trận động đất 10 độ richter… đêm qua dù động tĩnh khá lớn nhưng Dương Tuyền vẫn cho ém nhẹm thông tin đến buổi sáng để cố chuẩn bị tốt nhất cho sự hỗn loạn nếu có khi tin tức lộ ra.
Sau một chuyện kỳ lạ đương nhiên những tin đồn sẽ kéo đến, vụ nổ khá to cho nên không ít người nghe thấy tạo nên đủ các loại suy đoán về thảm kịch của Hứa gia, các thế lực thì bắt đầu ẩn mình đợi chờ sóng gió qua đi.
…
Bắc Kinh… trụ sở của Thiên Địa hội, một trong ba băng nhóm xã hội đen lớn nhất Bắc Kinh…
Ngồi quanh chiếc bàn tròn lúc này là năm lão già cũng là năm người đứng đầu Thiên Địa Hội được mệnh danh là Thiên Địa Ngũ Bá, tuy vậy cái danh này chỉ được coi là nổi trong giới giang hồ cóc ké hay các băng đảng xã hội đen mà thôi, trước giang hồ thứ thiệt các thế gia đại phái thì Thiên Địa Hội là không có tiếng nói rồi.
Ngồi ở chỗ cao nhất là một lão giả mặc lam y truyền thống, gương mặt góc cạnh rõ nét tượng trưng cho những người từng trải, lão phì phèo tẩu thuốc trên môi, mắt nhìn ra cửa sổ xa xăm như đang suy nghĩ một chuyện gì đó khá quan trọng, lão không ai khác chính là người đứng đầu Thiên Địa Ngũ Bá – Nhất Bá – Hoa Vô Thiên.
“Hoa huynh… tin tức là thật? Hứa gia không phải là do Dương gia diệt?” Ngũ Bá – Cẩm Thành Sơn uống cạn chén trà rồi mở miệng hỏi Hoa Vô Thiên.
“Chắc chắn… tai mắt của chúng ta đều ngày đêm để mắt đến Dương gia cùng Hứa gia, đêm qua khi Hứa gia xảy ra động tịnh lớn thì hai lão tổ của Dương gia mới hiện thân cho nên Dương gia chắc chắn không phải là kẻ ra tay…” Hoa Vô Thiên nhả tẩu thuốc ra nói.
“Hừ… thế mà chúng không hề phản bác lại các tin đồn mà cứ up up mở mở khiến càng ngày càng nhiều người tin tưởng Dương gia ra tay… không biết kẻ nào ra tay nhưng thật là đáng sợ…” Cẩm Thành Sơn không phục hừ lạnh, ai ngờ một gia tộc bị diệt lại khiến cái nhìn của giang hồ Bắc Kinh thay đổi đến vậy chứ, cứ tưởng Bắc Kinh sẽ hỗn loạn nhưng mọi thứ đều bị Dương gia kiểm soát chặt chẽ.
“Nhị Bá… Tùy thời theo dõi Dương gia… ta muốn xem thử bọn chúng đang muốn làm gì, chắc chắn bọn chúng biết kẻ diệt Hứa gia là ai… thằng nhãi Dương Tuyền kia không biết đang suy tính điều gì nhưng mà với tính cách âm hiểm của hắn thì nhất định mọi chuyện chưa dừng lại, Hứa gia một con chó bị diệt thì Dương gia nhất định phải hành động để lấy điểm trong mắt các thế lực phụ thuộc… Chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, hỗn loạn sẽ mang đến cho Thiên Địa hội thật nhiều cơ hội cùng lợi ích không nhỏ…” Hoa Vô Thiên căn dặn chiến hữu, Thiên Địa Hội mấy chục năm qua đã tích lũy tài lực vô cùng sung túc nhưng chung quy vẫn thua xa những thế lực lớn như Dương gia, chúng bây giờ cần một cơ hội để vươn mình.
“Đại ca… phía Song Long Bang cùng Hồng Bang cũng nhất định sẽ như chúng ta tọa sơn quan hổ đấu… chúng lại có chỗ dựa lưng cho nên nếu xảy ra tranh thấp thì chúng ta đều gặp thiệt thòi…” Tam Bá nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
Nhất Bá im lặng không trả lời, quả thật mấy năm qua Thiên Địa hội mang tiếng là một trong ba bang phái ở Bắc Kinh nhưng lại bị chèn ép không ít, đứng sau Song Long Bang là Hoa Sơn đại phái còn chống lưng cho Hồng Bang còn ai khác ngoài Nga My nữa… phải nói để giữ vững Thiên Địa hội không bị xâu xé thì lão cùng bốn huynh đệ đã tốn không ít công sức.
“Ha ha… Song Long Bang cùng Hồng Bang có kẻ chống lưng thì các ngươi cũng có thôi, chúng ta đến để chống lưng cho Thiên Địa hội đây…” Đột nhiên một giọng nói xa lạ vang lên trong căn phòng làm năm lão già giật nảy mình, nơi đây được coi là địa điểm cơ mật nhất của Thiên Địa Hội mà vẫn có kẻ lẻn vào được không hay biết…
“Kẻ nào!” Tam Bá là lão già có tính khí nóng nảy nhất, lão nhanh chóng quơ lấy thanh đại đao bên cạnh xoay người về phía giọng nói kia mà rống lên như mãnh hổ.
“Tam đệ… không được vô lễ…” Nhất Bá là người có đầu óc nhất, lão hiểu rõ kẻ đến thực lực vượt xa bọn họ mới có thể thần không biết, quỷ không hay xuất hiện tại nơi đây.
“Haha… nơi đây vẫn có kẻ có đủ đầu óc để nói chuyện, đỡ tốn cho chúng ta một phen tay chân… Xin tự giới thiệu ta… Đoàn gia Đoàn Dự…” Từ tróng bóng tối, Đoàn Dự bước ra cười nói đầy tự tin, sau lưng hắn là hai người mặc hắc y che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ hai đôi mắt tinh mãnh.
“Ra là Đoàn gia công tử… không biết công tử ngự giá bổn bang có điều gì chỉ giáo chăng…” Nhất Bá đứng đậy khẽ cúi đầu đáp lễ theo lễ nghi giang hồ.
“Haha… đại ca, ta còn tưởng là kẻ nào ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một gia tộc lụi bại, nhận giặc làm cha, cam chịu làm nô cho kẻ khác thôi ma… lão tử khinh…” Tam Bá hữu dũng vô mưu, nghe đến hai chữ Đoàn gia đã khinh thường hết sức mà mở miệng khinh bỉ.
“Nhục Đoàn gia… chết…” Nhưng Tam Bá còn chưa nói hết câu thì một giọng lạnh tanh tràn đầy sát ý đã cắt ngang lời hắn, tiếp sau đó một trong hai bóng đen sau lưng Đoàn Dự động, gã như u ảnh xuất hiện ngay trước mặt Tam Bá rồi dễ dàng chụp lấy cái cổ dài của hắn trong sự ngỡ ngàng của mọi người… thật quá nhanh…
“Công tử… xin nương tay…” Nhất Bá phản ứng trước tiên vì võ công cao nhất, lão cũng không kịp động và cũng không dám động mà chỉ vội hướng Đoàn Dự hét lên, lão tin chắc Đoàn Dự đên đây là có mục đich gì chứ không phải triệt hạ Thiên Địa hội.
“Lão tổ… tha cho hắn một mạng…” Đoàn Dự quả thật là không dám làm lỡ chuyện của chủ nhân, giết Thiên Địa Ngũ Bá quá đơn giản nhưng để khiến Thiên Địa hội đám lưu manh kia phục tùng không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Hừ!” Bóng đen hừ lạnh một tiếng như cảnh cáo nhưng vẫn thả Tam Bá trong tay ra, nhìn qua đôi mắt đầy sát ý lạnh lẽo của đối phương mà Tam Bá thật sự sợ, hắn tin rằng nếu đại ca cầu xin chậm một ít nữa thôi thì hắn thật sẽ chia tay cõi đời này.
“Đoàn công tử… không biết công tử muốn Thiên Địa hội làm gì…” Nhất Bá cẩn thận thăm dò ý tứ đối phương.
Để lại một bình luận