…
Long nghe song câu chuyện mà cảm giác như vừa đi vào một bộ phim kịch tính, hắn có lúc háo hức vì kế hoạch của lão… lại có lúc sợ hãi khi lão bị bắt… tất cả làm cho Long có chút hâm mộ vị lão giả này.
“Chàng trai… ta nhận ra khí tức lạnh lẽo âm u đến từ ngươi… nó như tử khí nhưng lại mạnh hơn nhiều lần… ma khí sao? Đã rất lâu rồi chưa từng có ma tu xuất hiện… hắc hắc… đúng hơn là ma tu chỉ xuất hiện trong những bản cổ tịch mà thôi… không ngờ ta cuối đời lại có thể nhìn thấy một ma tu đấy…” Lão giả đặt vò rượu trống không xuống nói.
“Tiền bối… Bất Tử Lão Nhân lần này tặng cho ta vài món quà để có thể giúp lão làm một chuyện… Không ngờ món quà kia chính là tiền bối… haha…” Long cười.
“Ma tu đúng là ma tu… truyền thuyết kể về ma tu có thể cắn nuốt võ giả để mạnh lên mà không có di chứng là có thật sao… hahahaha… nếu khi xưa lão phu là ma tu thì mọi chuyện có lẽ đã khác… hành sự tại nhân, thành sự tại thiên mà… hahaha” Lão giả bi thống cười.
“Thật ra cũng có ít di chứng nhưng không đáng ngại lắm… tiền bối… ngài còn nguyện vọng gì không? Nếu vãn bối có thể thực hiện được thì nhất định sẽ giúp tiền bối…”
“Khặc khặc! Chàng trai… đúng là tuổi trẻ mà… ngươi nôn nóng muốn cắn nuốt ta đến vậy cơ à… yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi… giúp ta giết một kẻ, Kích Thế Truyền Công thứ kia ta sẽ truyền cho ngươi…”
“Kẻ nào?”
“Trịnh Tàn!”
“Tứ trưởng lão hiện tại – Hiên Viên Lão Quái?”
“Chính hắn!”
“Vãn bối có thể biết lý do?”
“Hắn là người đã diệt cả tộc ta sau khi ta bị tống giam, lý do đó đã đủ chưa?”
“Đã đủ!”
“Ngươi đồng ý?”
“Tất nhiên! Chỉ là một tên trưởng lão mà đổi được Kích Thế Truyền Công không phải là một món hời lớn sao?” Long cười khẩy coi thường… hắn đối với Kích Thế Truyền Công có hấp dẫn không nhỏ, hắn là ma tu có thể cắn nuốt võ giả để tăng lên thực lực nhưng kẻ dưới của hắn thì không… có được Kích Thế Truyền Công thì Long có thể giải quyết mọi thứ.
“Khặc khặc! Chàng trai xem ra giã tâm cũng không nhỏ nha… được… nhất ngôn cửu đỉnh… lấy giấy bút ra, ta sẽ vừa truyền vừa giảng giải cho ngươi…” Lão giả hài lòng nói.
“Không cần! Tiền bối cứ nhớ lại đầy đủ Kích Thế Truyền Công thật chi tiết một lần… vãn bối là có cách tiếp thu toàn bộ…” Long cười tà.
“Hà hà… ma tu đúng là nhiều điều lạ kỳ mà… Choang! Tới đây, cho lão một cái thống khoái đi…” Lão giả ném vò rượu cuối cùng xuống đất gầm lên.
“Tiền bối… lên đường bình an…” Long hai mắt nhắm tịt lại mở miệng… lúc mắt hắn một lần nữa mở ra cũng là lúc khí thế kéo cao… mà khí ùn ụt bắt đầu hội tụ lại.
“U… u… u…” Ma khí nhanh chóng bao quanh lấy người Dục Kiếm Đạo Nhân… lão ngay lập tức cảm giác được thân thể mình đang dần dần bị cắn nuốt… nó không đau nhưng lại khiến con người ta khó chịu đến tận cùng…
“Dung nhi… chúng ta sắp được gặp nhau rồi…” Dục Kiếm Đạo Nhân thầm thì lời cuối trước khi triệt để bị ma khí bao phủ… hai giọt nước mắt lăn dài trên khóe mặt lão, có lẽ lão đã mong chờ giây phút được giải thoát này đã từ rất lâu rồi, bây giờ lão không còn phải tranh đấu với người, với đời nữa mà có thể an tâm đoàn tụ với người thân yêu…
Long nhập tọa, ma khí sau khi cắn nuốt càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn để rồi trở về cơ thể hắn… cánh cửa ngũ cấp đang ngày càng đến gần hơn bao giờ hết…
Hai ngày…
“U… u… u”
Ròng rã hai ngày trời, Long mới cắn nuốt được hoàn toàn Dục Kiếm Đạo Nhân… trong đầu hắn giờ có thêm Kích Thế Truyền Công trọn vẹn không thiếu một chữ… không chỉ có nó, cắn nuốt Dục Kiếm Đạo Nhân còn mang tới cho Long những mảnh ký ức khác về đằng sau Thập Lục Tháp giúp hắn có một cái nhìn mới hơn đối với con quái vật này… thế lực nào cũng tồn tại vì lợi ích của một nhóm người và Thập Lục Tháp cũng như vậy, nó tồn tại để chưởng khống giang hồ với mục đích cuối cùng là cung cấp tài nguyên cho Độc Cô Cầu Bại cùng đám lão giả Tổ Lão kia… mang tiếng là trưởng lão thật đấy nhưng Long hay thậm chí là Bất Tử Lão Nhân cũng chỉ là một con chó chạy việc cho chúng mà thôi.
Bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ, Long trở lại với thực tại… hắn giờ không quan tâm đến những chuyện phức tạp mà tập trung vào thực lực… nắm tay đủ lớn thì cái chó gì cũng có thể làm được.
“Ma Nhân nhị cấp… tụ cho ta…” Long gầm gừ.
“U… u… u…” Ma khí sôi trào trong người Long… chúng bắt đầu tổ hợp những mạch máu bắt nguồn từ tim hắn lan tràn khắp cơ thể…
“Phựt… phựt…” Long gương mặt sướng khoái cực kỳ khi hắn cảm nhận được cơ thể mình lực lượng tuôn chảy liền mạch chứ không còn là một mớ hỗn độn như trước kia nữa, giờ đây chỉ với một ý niệm hắn có thể xuất ra một lượng ma khí khổng lồ chỉ trong nháy mắt.
“Thoải mái lắm… Ma Long Loạn Vũ… ma long… ra đây đi…” Long rống to làm toàn bộ vùng đất run lên, đám hộ vệ đứng ở xa xa bên ngoài không nhịn nổi áp lực gục ngã xuống, tai mũi miệng phun đầy tinh huyết không ngừng.
“Graooooooooo!” Ma long do ma khí áp súc chỉ trong nháy mắt dần dần hiện ra, nó gào thét giận dữ bay quấn quanh người hắn trông tà dị hết mực.
“Nhập!” Long quát khẽ, hắn điều khiển ma long hạ xuống ngực mình… áp súc nó nhỏ dần, nhỏ dần lại để rồi cuối cùng nằm trọn trong khoảnh ngực bên phải như một hình xăm quỷ dị.
Từ lúc liều chết chưởng đối chưởng với Đoàn Ngạn Ngôn, cùng với tri thức võ học uyên thâm của Tọa Thiện trong đầu, hắn ngộ ra được chân lý của cách vận dụng ma chưởng này… Ma Long Loạn Vũ uy lực không phải bàn nhưng lại có một điểm yếu trí mạng, đó chính là vận dụng ma khí áp súc thành ma long đòi hỏi thời gian không ít, đặc biệt là lúc chạm trán với những tên thực lực uyên thâm thì một đầu ma long là không đủ dùng cho nên Long nghĩ ra một cách… hắn muốn ngưng tụ thật nhiều đầu ma long, để nó ẩn náu trên thân thể mình… cứ thế lúc vận dụng ma chưởng sẽ khiến đối phương không kịp trở tay.
“Hợp… hợp… thành ma long cho ta…” Được một đầu, Long hào hứng bắt tay vào chế tạo đầu ma long thứ hai, thứ ba… thứ hai mươi, thực lực của hắn đã khá hơn nhiều trước kia khi có thể ngưng tụ được tối đa hai mươi đầu ma long từ ma khí, đây cũng là giới hạn của hắn bây giờ… còn nếu muốn ngưng tụ thêm đương nhiên là phải vận dụng đến sinh mệnh rồi và dĩ nhiên hắn sẽ không làm thế.
“Nhập… nhập…”
Chỉ sau vài giờ, bề ngoài cơ thể Long lúc này có thể nói là vô cùng đẹp mắt mà có lẽ bất cứ tên thợ xăm nào nhìn vào cũng phải dơ ngón tay cái lên nói một chữ tuyệt… những đầu rồng hung bạo kéo dài từ cổ hắn đến ngực, rồi bả vai, cánh tay, bắp chân… hai mười đầu ma long chia nhau chiếm giữ từng nơi trên người hắn một cách cân đối nhất có thể… trừ một chỗ… ở lưng hắn vẫn là một khoảng trống, nơi đó tồn tại một đầu sói hung tàn… trọng tổ thân thể nhiều lần nhưng Long vẫn luôn tái tạo lại hình săm này trên lưng mình bởi vì nó đánh dấu thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời hắn… bước chân vào giang hồ.
Thu công, Long đứng dậy hướng cửa lớn bước tới… hắn nhận thức được mình đã bước lên Cường Giả ngũ cấp từ ngay sau khi cắn nuốt Dục Kiếm Đạo Nhân rồi, ma khí của hắn mạnh mẽ vô cùng có thể đưa hắn đến Ma Nhân tầng thứ cao hơn hiện tại… chỉ là, hắn thiếu một thứ nữa… chính là tử ý… lúc trước ở Đoàn gia hắn diệt gần một vạn tên võ giả cho nên tử ý hắn thu được đã đủ để đột phá lên Ma Nhân tầng một và tầng hai, cơ mà để tiến thêm một bước nữa thì Long cần phải có được nhiều tử ý hơn… và đương nhiên tử ý là phải đến từ người chết, hắn cũng không thể đồ diệt một gia tộc khác nữa bởi vì lúc đó giang hồ những thế lực kia sẽ không ngồi yên nữa… một lần có thể nhân nhượng nhưng lần thứ hai là không thể rồi, Long biết đạo lí đó… hắn chuyển muc tiêu khác… Đoàn gia mộ địa.
“Cạch!” Mở cửa bước ra, Long đưa mắt nhìn về phía đám hộ vệ đang nằm la liệt xung quanh… đột phá Cường Giả ngũ cấp khiến khí thế của hắn đã mạnh đến trình độ này sao? Bây giờ hắn mới biết vì sao có câu nói ‘dưới Cường Giả là giun dế’ rồi, quả thật đột phá đến Cường Giả là một cái gì đó tương tự với đắc đạo thành tiên, một bước lên mây vậy.
“Chủ nhân! Ngài đã kết thúc luyện công?” Đoàn Dự đang đứng hầu ở ngoài thấy Long bước ra vội vàng chỉnh trang tư thế trang trọng nhất, khuôn mặt tươi cười chào hỏi hắn… gã được ma khí của Long hộ thể cho nên đương nhiên ban nãy không bị ảnh hưởng giống như đám hộ vệ kia rồi.
“Ừ… Đoàn Ngạn Hồng đã kiếm ra người chưa?” Long trả lời rồi hỏi… muốn tiến vào Đoàn gia mộ địa cần người có huyết mạch chính thống… cái từ chính thống kia thật ra là chỉ mạch chính của lão tổ tông, người lập nên Đoàn gia từ xa xưa… trải qua những năm tháng đầy biến động, mạch chính kia càng ngày càng suy yếu và rốt cuộc chỉ là một mạch nhỏ nhoi trong Đoàn gia, người trong mạch này chỉ còn có tác dụng quan trọng nhất là sử dụng huyết mạch của bản thân để dẫn đám võ giả có tư chất tốt tiến vào mộ địa… đánh tới Đoàn gia, diệt đi gần vạn tên võ giả, Long vô tình giết gần như sạch sẽ những kẻ thuộc dòng huyết chính thống này thế nên bây giờ Đoàn Ngạn Hồng cần phải đi tim những kẻ còn sót lại sau trận hạo kiếp điệt tộc kia…
“Chủ nhân! Đã kiếm được, gia chủ đã chuẩn bị sẵn sàng… chỉ còn đợi lệnh của đại nhân!” Đoàn Dự hào hứng báo, hắn cũng có một chân trong chuyên đi này cho nên vui sướng cực kỳ.
“Được! Lên đường!” Long gật gù ra lệnh.
Đoàn gia mộ địa không ở đâu xa mà nằm ngay dưới lòng đất cách Đoàn gia trang không xa và lối vào được che đậy bằng một khu vườn trồng thuốc trông có vẻ rất đỗi bình thường… đoàn người Đoàn gia được Đoàn Ngạn Hồng dẫn đường dễ dàng đi qua những lớp canh gác cẩn mật để tới với cửa đường hầm cổ xưa…
Đường hầm không tối tăm lắm mà được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu leo lắt bằng một hệ thống dẫn dầu đi từ trên xuống dưới, có lẽ là Đoàn gia sau này đã liên tục cải tạo lối vào mộ địa và không dám dùng đến đèn điện vì sợ lộ.
Sâu trong lòng đất, cuối con đường hầm là một cánh cổng lớn bằng đá khổng lồ… hai bên cổng là hai bức tượng khổng lồ miêu tả sư tư hung mãnh và một tráng sĩ khôi ngô, tay cầm binh khí sắc bén, khuôn mặt hung tợn dị thường để người ta nhìn vào đã cảm giác được vô tận sát ý ập vào người.
“Đoàn Gia Mộ Địa”
Phía trên cổng lớn là bốn chữ to rõ được khắc sâu vào trong đá khí thế mười phần.
“Bắt đầu đi!” Long sau một hồi ngắm nhìn thưởng thức cánh cổng thì lên tiếng để Đoàn Ngạn Hồng làm thù tục mở cổng.
Đoàn Ngạn Hồng cung kính lấy một con dao ra, đưa cho Đoàn Kính Ngọc là một thanh niên trẻ tuổi còn sót lại của chi nhánh lão tổ tông Đoàn gia… nhận lấy con dao, hắn sợ sệt đến nỗi người run lẩy bẩy nhưng chứng kiến ánh mắt sắc lạnh của Đoàn Ngạn Hồng cùng đám võ giả Đoàn gia mà hắn biết mình không có lựa chọn nào khác… hít sâu một hơi, Đoàn Kính Ngọc tiến tới chỗ cổng vào, dùng dao cứa một nhát vào cổ tay sau đó nhanh chóng nhịn đau mà đút cánh tay vào cái lỗ duy nhất trên cánh cổng kia.
“Rắc… rắc… rắc…” Chỉ sau vài hơi thở, từ cánh cổng đá truyền ra những tiếng răng rắc giống như cơ quan bên trong khởi động, không ai rõ hơn Đoàn Kính Ngọc vì lúc này cánh tay hắn đang bị một thứ gì đó rất quỷ dị bao phủ, vết thương của hắn thế mà lành lại không một chút đau đớn.
“Rắc! Rầm… rầm…” Cánh cổng mở ra, ập vào mắt mọi người là một khu mộ cổ xưa với những ngôi mồ lít nha lít nhít dày đặc… ở chính giữa khu mộ là một lăng mộ bề thế hơn hẳn những ngôi mộ còn lại, phía trên nó là một chảo lửa… không… nó giống như là một ngọn đuốc hơn, ngọn đuốc kia không biết vì sao có thể cháy như vậy nhưng nhờ ánh sáng của nó cả khu mộ mới không bị chìm trong bóng tối và sức nóng của nó cũng làm cho kẻ nào bước chân vào khu mộ được ấm áp hơn một chút trong cái khí tức lạnh lẽo của vùng đất dành cho người chết này…
Đoàn Ngạn Hồng như đã quen với khung cảnh này nhưng đám võ giả theo gã thì kẻ nào cũng hai mắt trợn lớn khi lần đầu tiền tới đây… cả đám chỉ hồi tỉnh lại sau một tiếng hắng giọng của Đoàn Ngạn Hồng, gã ra hiệu cho mọi người theo mình hành lễ và rồi bằng tư thế nghiêm trang nhất, đám võ giả Đoàn gia hướng khu mộ địa lạy ba lạy để ra mắt với các vị tiền nhân cùng lão tổ tông.
“Các ngươi tự chia nhau đi tìm cơ duyên của bản thân mình đi…” Long đợi đám võ giả Đoàn gia hành lễ xong thì mở miệng ra lệnh, còn hắn thì độc hành đi thăm thú khu mộ này…
Bước qua từng ngôi mộ, những tấm bia cổ xưa ghi lại danh tự của chủ nhân ngôi mộ cùng ngày tháng về với đất lọt vào mắt Long… từng ngôi mộ đều có kiểu dáng khác nhau như thể làm theo yêu cầu của chủ nhân lúc còn sống khiến cho hắn cảm thấy thú vị, có ngôi mộ hình chiếc búa, hay hình một thanh đại đao… còn có ngôi mộ hình một bông sen của một lão bà… tất cả khiến khu mộ địa trở nên rất sinh động bắt mắt.
Để lại một bình luận