Nhưng… rât nhanh sau đó lão biết…
“Phụt!” Ngô Kình Ngư vẫn đứng đó, thân hỉnh thẳng tắp thủ thế đợi đối thủ chỉ khác một điều… đầu hắn không còn mà đã từ lúc nào rơi khỏi cổ lăn long lóc trên sàn đấu.
“Híttttttttt” Võ giả xung quanh hít một hơi lạnh vì tràng máu tanh ngay trước mắt mình, không ai biết Dâm Ma ra tay thế nào và lúc nào… có người thì thầm mắng hắn vô sĩ vì rõ ràng… trọng tài còn chưa tuyên bố bắt đầu cơ mà.
Long lại bàng quang với mọi thứ, hắn phi thân trở về chỗ của mình và lại tiếp tục ngả lưng xuống ngủ ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
…
Một lúc lâu sau… tiếng tuyên bố Dâm Ma chiến thằng mới được tuyên bố.
…
Ba giờ sau…
“Phụt…” Lại một cái đầu rời khỏi cổ lăn xuống sàn đấu, cũng vẫn là võ đài số bốn… cũng vần là đối thủ của Dâm Ma… hắn đấu ba trận… ba trận đối phương chưa kịp động thì đầu đã rơi…
Lão già trọng tài sắc mặt âm trầm nhìn đầu võ giả lăn long lóc dưới chân, trận thứ ba rồi… lão còn chưa ra hiệu lệnh bắt đầu, cứ thế này lão chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong mắt bàn dân thiên hạ… lão thật rất muốn ra tay ngăn Dâm Ma động thủ nhưng mà lão còn không nhìn ra thân ảnh của hắn như thế nào thì ngăn chặn kiểu gì.
“Dâm Ma trưởng lão… với tư cách là trọng tài của Kim Sơn đại hội, tôi nhắc nhở ngài phải tuân thủ hiệu lệnh của trọng tài mới bắt đầu giao thủ…” Nhịn không nỗi nữa rồi, lão giả trọng tài mở miệng lên tiếng với Long.
“Phốc!!” Dưới sự kinh sợ của mọi người, Long cứ thế mà chụp lấy cổ của lão trọng tài nhấc bống lên… trời ạ… đường đường là trưởng lão của Côn Luân đại phái lại người ta xách lên chẳng khác nào heo chó.
“Lão già! Giữ cái quy củ chó má gì đó để lại mà tự xài đi, ta đang rất buồn ngủ cho nên thế này cho nhanh, gọi tất cả võ gia còn lại tới đây đấu một trận với ta…” Long gằn giọng.
“Hừ! Xem ra cũng là thứ cuồng vọng ngông cuồng!”
“Hắn tưởng hắn là ai?”
Xung quanh, chúng võ giả bắt đầu xì xầm những âm thanh chửi rủa, mấy trưởng lão của các đại phái cùng thế gia sắc mắc rất khó coi vì lời nói của Long, hắn đây chẳng phải là đánh vào thể diện của toàn bộ họ hay sao?
“Ặc! Dâm Ma, mau thả ta xuống… ta nhất định sẽ bẩm báo lên cao tầng Thập Lục Tháp trừng phạt ngươi…” Lão già bị Long chụp cổ mặt mày trắng bệch run giọng đe dọa… bị đối phương chế trụ chỉ trong tích tắc khiến lão nhận ra rằng tên này thực lực sớm đã vượt xa mình tít tắp.
“Rắc!” Long ghét nhất là bị đe dọa, hắn cười gằn nhẹ nhàng vặn gãy chiếc cổ trong tay mình.
“Chết! Chết rồi!” Nhìn lão giả cứ vậy nghẹo cổ chết tức tưởi, toàn bộ mọi người biến sắc nhìn chằm chằm vào Dâm Ma.
“Dâm Ma… ngươi quá đáng… ta Kim gia tuyên bố rút khỏi Kim Sơn đại hội…” Một gã trung niên nam tử đứng ở chỗ khu vực các thế gia gương mặt hằm hằm tức giận bước ra hô to.
“Ta Đoàn gia cũng rút…”
“Ta Võ Đang cũng rút…”
“Ta Nga My cũng tuyên bố rút…”
Tiếp theo đó từng người đại diện các môn phái và gia tộc lớn nhỏ đứng ra thể hiện sự bất bình với hành động điên cuồng của Dâm Ma.
“Hắc hắc! Muốn rút? Các ngươi cứ việc rút, nhưng kẻ nào đã đăng ký tham gia thi đấu đều phải ở lại thi đấu cho ta…” Long khóe miệng nhếch lên tà ác, hắn quét mắt khán đài xung quanh nói.
“Dâm Ma… đừng tưởng ngươi làm trưởng lão của Thập Lục Tháp mà có thể bá đạo không phân sai trái… ta Kim gia nhất định sẽ cáo trạng lên cao tầng Thập Lục Tháp luận tội ngươi…” Gã trung niên đại diện Kim gia nheo mắt nói… tiếp sau đó là những tiếng đồng tình của mọi người.
“Cáo trạng? Để sau đi, còn ngày hôm nay không tên võ giả nào đã đăng ký thi đấu được rời đi… trái lệnh… Chết!” Long gầm lên, từ cơ thể hắn ma khí cuồng bạo như lũ quét tràn ra xung quanh.
“U… u…” Ma khí tà ác chết chóc và mạnh mẽ quét qua khiến đám võ giả không chịu nổi ngã nhào, kẻ mạnh còn đỡ chỉ mũi miệng phun huyết… kẻ yếu thì khỏi nói rồi, nằm rạp trên đất hơi thở yếu ớt như gần đất xa trời… có điều giống nhau là gương mặt ai nấy đều trắng bệch không một máu và cơ thể run lên bần bật… họ sợ hãi, nỗi sợ khắc sâu vào tâm can mỗi võ giả tao ngộ ma khí trùng kích.
“Hừ! Đại hội tiếp tục đi, ai nấy đều trở về chỗ của mình… kẻ nào dám làm loạn đều nghiêm trị…” Long lười biếng khoác tay phi thân trở về chỗ của mình, hắn đưa mắt ra hiệu cho đám Hộ Pháp đi cảnh giới còn mình thì… ngủ.
Trên mấy võ đài, đám trọng tài người nhìn ta, ta nhìn người không biết phải làm thế nào… vốn dĩ nhận chỗ tốt nên chúng mới nhận chức trọng tài này cơ mà lần này đột biến phát sinh khiến chúng luống cuống tay chân… tuy nhiên họ đều có chung nhận thức… ‘không thể làm phật lòng vị đại gia dưới kia được’.
…
Thế là dưới uy áp của Dâm Ma, Kim Sơn đại hội lại tiếp tục… cơ mà không còn những tiếng vỗ tay reo hò mà thay vào đó là cái không khí tĩnh lặng đến bất thường… các võ giả tham gia thi đấu cũng thế, không còn nhưng gương mặt hào hứng, khí thế ngất trời hay các trận đấu nảy lửa mà chỉ là những cuộc so tài nhẹ nhàng chẳng khác nào những đứa trẻ nô đùa chứ chẳng giống gì một đại hội sôi nổi người sống ta chết với các trận đấu sinh tử.
“Đoàn huynh, có kế hoạch gì chưa? Chẳng lẽ cam chịu phó mặc số mệnh của mình trong tay tên điên kia?” Kim gia gã trung niên đứng đầu thầm thì trao đổi với người bên cạnh là lĩnh đội của Đoàn gia lần này.
“Hừ! Ta đã thông tri cho gia tộc, khoảng vài giờ nữa một vị lão tổ sẽ chạy tới đây ngay tức khắc… thù này không báo sao có thể ngẩng mặt bước đi được!” Đoàn gia gã trung niên hừ giọng.
“Về Thập Lục Tháp thì sao?” Tên lĩnh đội Kim gia ngập ngừng.
“Kim huynh, người ngay không nói tiếng lóng… Thập Lục Tháp tuy đứng đầu chưởng khống giang hồ võ lâm nhưng họ cũng phải cho các đại gia tộc mặt mũi, việc lần này ta tin chắc rằng đều do tên Dâm Ma kia tự tung tự tác… yên tâm đi… chỉ cần chúng ta hợp lực thì cho dù xử lí hắn rồi cùng lắm là chịu tốn một ít tài nguyên cho Thập Lục Tháp là xong chuyện, Tứ trưởng lão còn là đi lại rất gần với gia tộc chúng ta đấy…” Tên lĩnh đội Đoàn gia cười gằn, Đoàn gia là cũng Dâm Ma có mâu thuẫn từ hồi tuyển chọn vị trí Lục trưởng lão… chính vì vậy cao tầng gia tộc đã tìm ra kế sách là kéo Tứ trưởng lão Thập Lục Tháp làm chỗ dựa.
“Haha! Đoàn huynh, ta còn là nghe hắn cùng một vị lão tổ của Đoàn gia huynh có mâu thuẫn không nhỏ, tiện việc này chẳng phải có cái cớ để Đoàn gia trừ khử hắn luôn hay sao, ta cũng đã thông tri gia tộc… một vĩ lão tổ cũng đang trên đường rồi… ta nghĩ các đại gia tộc khác cũng như chúng ta… phen này nhất định phải đòi lại thể diện mới được”
“Hắc hắc! Yên tâm đi, chỉ cần một vị lão tổ của gia tộc ta là đủ để xử lí hắn rồi, dưới Cường giả đều là giun dế…” Tên lĩnh đội Đoàn gia nói.
Gã trung niên Kim gia gật gù, các đại gia tộc và đại môn phái để được gọi là lão tổ đều phải trở thành Cường Giả có Vực riêng của bản thân mình, họ được xưng các lão quái vật bất tử thực lực cường hãn… trước Cường Giả thì võ giả chẳng khác nào giun dế bất lực để người ta tùy ý chơi đùa.
Kim Sơn đại hội… các trận đấu dù tẻ nhạc nhưng vẫn có kết quả cho dù hiện tại võ giả xung quanh đã chẳng quan tâm lắm… ba võ giả cuối cùng còn đứng trên võ đài là Võ Đang – Vũ Lập Kiếm, một tán tu không môn không phái Diêm Vạn Sát và Nga My – Dương Mặc Tuyết.
Khẽ liếc qua Long đang ngủ khì nơi ghế dựa, một tên trọng tài mệt mỏi hướng ba võ giả thi đấu nói:
“Các ngươi giờ sẽ bốc thăm chọn ra một người được miễn thi đấu, hai người còn lại phải đấu với nhau… người thắng sẽ đấu tiếp với người miễn lúc trước… haizzzzz… ta biết là gượng ép các ngươi nhưng các ngươi cũng nên biết phần thưởng cho hạng hai cùng hạng ba của Kim Sơn đại hội cũng không hề ít cho nên mong các ngươi cố gắng đạt được thứ hạng càng cao càng tốt”
Dương Mặc Tuyết xinh đẹp gật gù tỏ vẻ đồng tình, Vũ Lập Kiếm cùng Diêm Vạn Sát thì khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.
“Được rồi… rút thăm đi…” Một vị trọng tài xuất hiện, trên tay lão là ba que gỗ đưa tới trước mặt ba người.
…
Sau khi rút thăm… Dương Mặc Tuyết nhảy cẩng vui sướng vì que gỗ trong tay nàng là ngắn nhất tương đương với nàng được miễn đấu một lượt. Võ đài số một nhanh chóng trở thành địa điểm đấu của Vũ Lập Kiếm cùng Diêm Vạn Sát.
Vũ Lập Kiếm đứng trên võ đài, tà áo tung bay trông chẳng khác nào chuẩn soái ca, chỉ là trên khuôn mặt soái ca là ba vết sẹo dài cùng một con mắt bịt kín… tốc độ chữa thương của Võ Đang phải nói là rất khá.
Diêm Vạn Sát thì khác, hắn mặc hắc y nhìn chăm chăm Vũ Lập Kiếm, trong ánh mắt của hắn là vô tận sát ý không hề che giấu.
Ở chỗ Thập Lục Tháp…
“Đại nhân! Diêm Vạn Sát chẳng lẽ là?” Một tên Hộ Pháp ghé vào tai Long hỏi nhỏ.
“Hắc! Sát khí rất thịnh, tám chín phần là hắn!” Long nói.
“Chúng ta có nên ra tay?”
“Cứ để hắn đánh đi, nếu Diêm La thua thì hắn không đáng để chúng ta coi trọng… giết hay không giết cũng chẳng còn ý nghĩa… còn lại mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Long ngả đầu nói.
“Đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, xin đại nhân yên tâm” Tên Hộ Pháp cung kính.
…
Sàn Đấu…
“Diêm Vạn Sát… nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!” Vũ Lập Kiếm tay cầm kiếm, khí thế cương mãnh nói.
“Khà khà! Ngươi rất tự tin với kiếm của mình” Diêm Vạn Sát cười tà lè chiếc liếc đỏ thắm liếm quanh bờ môi tà dị.
“Võ Đang Kiếm – Duy ngã độc tôn!” Diêm Vạn Sát nội khí bạo liệt, kiếm cùng người hợp nhất một lần nữa chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén chọc thẳng lên trời cao khiến người ta nhìn vào không nhịn được cảm khái.
“Duy ngã độc tôn?… khà khà… duy ngã độc tôn lại có va vết sẹo ngay trên khuôn mặt, mắt lại còn bị người ta đào ra… thật buồn cười…” Diêm Vạn Sát nhếch miệng khinh bỉ.
“Nhục mạ ta! Chết” Vũ Lập Kiếm bị đối phương nhắc lại chuyện đáng xấu hổ nên tức giận, cả người hắn xoay tròn lao thẳng tới chỗ Diêm Vạn Sát, lưỡi kiếm ma mị đâm thẳng hướng mi tâm gã .
“Kiếm tốt!” Diêm Vạn Sát thu hồi vẻ khinh thị, hắn móc từ sau lưng ra một chiếc roi đỏ thẩm như nhuốm qua không biết bao nhiêu máu người, bên trên lại gai góc ghê rợn.
“Huyết Xà Vạn Phá” Roi trong tay Diêm Vạn Sát ngay tức khắc giống như một con mãng xà hung hãn lao tới mũi kiếm của Vũ Lập Kiếm.
“Keng! Keng! Oanh!!!!” Kiếm gặp roi tạo thành âm thanh chạm đụng lạnh người, sau vài hơi… Vũ Lập Kiếm không thể công phá qua vòng roi của đối phương nên lại xoay người ổn định thân hình trên mặt đất.
“Oằng!!!” Mất thế, Vũ Lập kiếm vừa mới đứng vững thì con rắn màu máu đã đánh tới, chiếc roi tốc độ như thiểm điện quất một phát vào ngực gã.
“Bốp!” Ăn một roi, Vũ Lập Kiếm lùi ra sau bốn bước mới đứng vững, khóe miệng hắn đã tràn ít tơ máu… hắn cúi đầu nhìn vết thương sâu thấu xương trước ngực, thậm chí một vài chiếc xương sườn đã gãy… ưu thế của vũ khí tầm xa được thể hiện rõ rệt.
“Hà hà! Để xem gãy vài chiếc xương sườn thì thân pháp ngươi có còn nhanh nhạy như trước không?” Diêm Vạn Sát cười tà, chiếc lưỡi đỏ của hắn thè ra thụt vào trông khá buồn nôn.
Vũ Lập Kiếm sắc mặt âm trầm, lại một lần nữa vì hắn khinh thị đối phương nên phải chịu thiệt thòi… nhưng hắn cũng không có thời gian lâu để suy nghĩ vì… roi tới.
“Vù!!!!” Roi đỏ xé gió một lần nữa đánh vào người Vũ Lập Kiếm, lần này Diêm Vạn Sát đã tăng uy lực lên gấp bội… roi nhanh đến mức khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trên không trung.
“Tam Hoàn Thao Nguyệt…” Vũ Lập Kiếm không đứng chịu chết mà hắn cẳn răng nhịn đau, kiếm trong tay khẽ động tạo thành ba đường kiếm đánh tới mãng xà hung bạo đang lao tới.
“Xịch… xịch… xịch…” Kiếm đụng roi chỉ khiến nó chậm đi… nhưng chỉ là thế… Vũ Lập Kiếm đây là xài kiếm chiêu đánh vào vũ khí đối phương sao, dưới đài ai nấy trong đầu đều hai chữ ‘ngu ngốc’ dành cho Vũ Lập Kiếm.
Chiếc roi của Diêm Vạn Sát tuy bị chặn lại vài nhịp nhưng rất nhanh lại uốn lượn xông thẳng tới chỗ Vũ Lập Kiếm.
“Oành! Keng!” Kiếm rơi, Vũ Lập Kiếm gương mặt trắng bệch chảy từng giọt mồ hôi lạnh vì đau đớn kinh khủng, cánh tay phải cầm kiếm của hắn đã biến dạng hoàn toàn vì ăn một roi cực mạnh của đối phương…
…
Chỗ Võ Đang phái… lão già trưởng lão sắc mặt âm trầm… trong một ngày bị người ta đánh vào mặt hai lần khiến lão tức lộn ruột, lần này trở về thì chức Thủ tịch đệ tử Võ Đang xem ra phải thay đổi rồi.
“Hà hà! Vũ Lập Kiếm, nhận thua đi… ngươi không phải đối thủ của ta…” Diêm Vạn Sát thu roi cười nói, hắn lại dùng chính câu của Vũ Lập Kiếm nói với mình trả lại cho gã… quả là một cái tát vào thể diện của gã cũng như Võ Đang.
Nhận thua? Vũ Lập Kiếm không cam lòng, hắn đến đây vì dương danh thiên hạ, vì để lão cha vui lòng… nếu hắn nhận thua thì chắc chắc khi trở về, thái độ của Võ Đang với hắn sẽ không tốt, lão cha của hắn tuy không trách cứ nhưng cũng sẽ không vui… Vũ Lập Kiếm khuôn mặt vặn vẹo, hắn không thể thua.
Để lại một bình luận