“Bạch… bạch… lồn Phi nhi như muốn nứt ra… nứt ra… bạch… bạch… ahhhh… bạch… bạch… cặc chủ nhân đâm sâu quá… Phi nhi thật sướng… hơ… hơ… bạch… bạch… địt chết Phi nhi đi chủ nhân… nữa nữa… bạch… bạch… bắn đi chủ nhân… cho Phi nhi tinh dịch của ngài… bạch… bạch… hơ… hơ… Ahhhhhhhhh” Lưu Diệc Phi cả người kéo căng trước sướng khoái tột cùng, toàn thân nàng nóng rực… nàng lên đỉnh.
“Bạch… bạch… như em mong muốn… ta sẽ bơm đầy tử cung em… bạch… bạch… BẠCH! Nhận lấy ban thưởng của ta đi… ” Long rống lên, cú nhấp cuối cùng của hắn thúc mạnh vào cử cung Diệc Phi để rồi tinh dịch nóng bỏng nhanh chóng phun ra ngập tràn tử cung nàng… cả hai cơ thể dính vào nhau co giật.
“Hơ… hơ… ” Diệc Phi sướng đến quá độ ngất ngay trên tay Long mặc kệ âm dịch của nàng cùng tinh dịch của hắn không ngừng trào ra từ cửa lồn cho dù vẫn đang bị bịt kín…
Gần đó, Hạ Hầu Cẩm cũng là bất tỉnh nhân sự đương trường sau khi được xem bộ phim xxx đầu tiên trong đời.
Sáng hôm sau, đoàn người Đoàn gia đã rời đi mang theo Lưu Diệc Phi, đương nhiên nàng nói gì thi không cần nghĩ cũng biết rồi…
“Gia chủ… gia chủ… ” Đột nhiên một tên nô tài chạy vào hô to với Hạ Hầu Phàm làm gã nhíu mày.
“Chuyện gì?” Hạ Hầu Phàm quát lên khiến tên nô tài bừng tỉnh lại trong khiếp sợ.
“Thiếu chủ… thiếu chủ như là lên cơn điên… ngài ấy vừa tình lại không ngừng hô Diệc Phi, Diệc Phi không ngừng… ” Gã nô tài quỳ xuống nói trong run rẫy.
“Hôm qua thiếu chủ có đi đâu không?” Hạ Hầu Phàm cuồng nộ quát.
“Nô tài thật không biết… thiếu chủ sau bữa cơm tối là trở về phòng sớm… ngài nói không ai được làm phiền… sáng sớm thì có hộ vệ phát hiện thiếu chủ người nồng nặc mùi rượu ở khu vườn phía sau… đến trưa này thiếu chủ mới tỉnh dậy và lại như vậy… ” Gã nô tài báo.
“Khốn kiếp… chỉ vì một con đàn bà lại trở nên như vậy… các ngươi đưa y sư đến phòng hắn… cứu cũng được mà không cứu được cũng chả sao… ” Hạ Hầu Phàm cả người bốc hỏa gầm lên, gã thật là thất vọng cùng cực đối với thằng con này, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết… đường đường là thiếu chủ Hạ Hầu gia coi trời bằng vung thì cũng thôi đi, đằng này lại vì một con đàn bà lại trở nên như vậy… gã vẫn còn trẻ, vẫn còn có thể tạo ra một tên thiếu chủ khác cho Hạ Hầu gia… Hạ Hầu Phàm là quyết định rồi.
Đêm qua, Long thật là có ý nghĩ dùng ma khí thu phục Hạ Hầu Cẩm nhưng hắn suy đi tính lại thằng ngu này trước sau gì cũng là làm hỏng việc lớn của mình nên tốt nhất là biến hắn thành người điên, mua một đống rượu về đổ vào miệng hắn rồi vứt tại khu vườn phía sau để tạo hiện trường giả… Hạ Hầu Cẩm, thật là xin lổi ngươi rồi… hắc hắc.
…
Đoàn gia gần như bị diệt, phải cam chịu làm nô… Hạ Hầu gia một vị lão tổ bị đập chết ngay tại đám cưới Hạ Hầu thiếu chủ, cô dâu lại là trực tiếp bị Đoàn gia tuyên bố thối hôn mang trở về… tất cả đều do một kẻ mà danh tự của hắn giờ đây làm người ta khi nhắc đến là không dám kêu trực tiếp vì kinh sợ… Ma Tôn.
Đoàn gia mấy ngày nay vẫn là tĩnh lặng như thường, chỉ thi thoảng có vai đoàn khách mang theo lễ vật đến bồi tội, còn lại thì vẫn không có gì thay đổi, nếu như là lúc trước kia thì không có gì kỳ lạ nhưng sau chuỗi chiến tích của Ma Tôn mà nói không có kẻ nào đến lấy lòng thì thật là lạ lùng khi các thế lực nhỏ để tồn tại đều chú tâm đến các cá nhân mới nổi đặc biệt là những kẻ có tiềm lực mạnh giống như là đầu tư vào bảo hiểm, lỡ đâu nhân vật kia sau này mạnh lên, có tiếng tăm thì cũng được coi là trước kia có giao tình, làm cái gì cũng thuận lợi hơn.
Nếu hỏi nhân vật nào mạnh nhất thì Độc Cô Cầu Bại chắc chắn vẫn giữ vị trí độc tôn rồi cơ mà bây giờ nếu được hỏi đến nhân vật nào nổi danh nhất lại là vị Ma Tôn kia, chiến tích của hắn chỉ trong vòng một năm đã vượt qua rất rất nhiều vị Cường Giả thành danh… liệu mấy ai có thể bêu đầu mười tám tên Cường Giả trên cổng một thành phố, độc thân một mình diệt một đại gia tộc trong đó hắn đồ sát tới gần một vạn võ giả… chưa dừng lại, hắn lại không niêng nể gì Hạ Hầu gia con quái vật mà phá đám cưới của Hạ Hầu thiếu chủ, “cướp” luôn con dâu của Hạ Hầu gia về… Ma Tôn, chỉ có hắn làm được và làm thành công nhưng rồi sao? Không có ai đên bái phỏng ngoài mấy gia tộc ‘lỡ’ gây hấn.
Đoàn Dự mấy ngày này mặt mày có chút buồn bã vì cứ ngỡ khách khứa đến bái phỏng chủ nhân sẽ phải xếp hàng dài đến mấy cây số, nào ngờ chỉ lát đát vài mống đến rồi đi một cách nhanh chóng, tất nhiên với tư cách là Đại Tổng Quản dưới trướng Long, hắn cũng được hưởng không ít canh cặn tuy vậy Đoàn Dự cũng rất khôn ngoan không dám lấy lễ của chủ nhân mà thành thành thật thật ghi lại sổ sách rồi đưa vào kho không thiếu thứ gì.
“Đại nhân… lại có một đoàn khách đến, lần này là Tiêu Giao phái môn chủ… hắn yêu cầu được gặp trực tiếp Ma Chủ…” Một tên hộ vệ tiến lại bẩm báo Đoàn Dự lúc này đang ghi chép sổ sách lễ vật, bây giờ người Đoàn gia đều gọi Long là Ma Chủ… chủ nhân của bọn chúng.
“Hừ… Tiêu Giao phái lần trước vụ ám sát chủ nhân có tới hai tên Cường Giả tham gia, lần này chúng tưởng muốn bồi tội là dễ sao… không tiếp, để chúng đợi cho ta…” Đoàn Dự hai mắt híp lại tỏ vẻ âm hiểm vô cùng, xem ra hắn không lột ít da thịt của Tiêu Giao phái thì sao có thể thỏa mãn bực tức mấy ngày nay chứ.
Có điều Đoàn Dự nếu được hối lộ bây giờ cũng không dám tiến vào bẩm báo Long vì giờ đây gã đang cùng một vị khách đặc biệt bàn luận riêng trong nơi ở của mình… không ai khác, lần này Bất Tử Lão Nhân thế mà tự thân chính đến gặp gã.
…
“Ngụy Siêu… lần này ngươi làm tốt lắm…” Bất Tử Lão Nhân ngồi chễm chệ ở ghế tựa, trên tay là ly trà nóng hổi vừa mới pha… lão gật gù cười nói.
“Đại nhân… cũng là nhờ ngài ban cho cơ hội, lần này Đao Thánh quá là lạm quyền… mong đại nhân soi xét” Long đưa vẻ mặt ủy khuất ra mở lời, Đao Thánh ỷ thế lớn chèn ép hắn làm hắn đối với Thập Lục Tháp bất mãn vô cùng.
“Hắc hắc! Ta biết, ta biết… chỉ là ngươi cũng biết lão phu thân cô thế cô, còn Đao Thánh có Hạ Hầu gia cùng các gia tộc khác ủng hộ, lại có không ít nguyên lão bảo vệ hắn cho nên càng lúc hắn càng tưởng Thập Lục Tháp là do hắn làm chủ… lần này hắn can dự vào việc áp chế Thập Lục Tháp luận tội khi một trưởng lão bị mưu sát là ngươi đồng nghĩa với việc làm phật lòng không ít người trong cao tầng Thập Lục Tháp… haha… chắc chắn hắn đang tìm cách lấy lại hình ảnh của mình, hắn đã thèm thuồng vị trí này của ta bao năm qua rồi cơ mà…” Bất Tử Lão Nhân vuốt vuốt chòm râu cười lạnh.
“Đại nhân… thuộc hạ tuy thực lực yếu kém nhưng cũng nhận ra được Đao Thánh còn chưa phải là đối thủ của ngài, hắn có mười lá gan cũng không dám…” Long cười nói, hắn đã đối mặt với Đao Thánh… lần ấy hắn có cảm giác tuy thực lực của mình không đến nỗi tồi nhưng trước uy áp của gã hắn lại thấy bản thân mình vô cùng nhỏ yếu trước một ngọn núi lớn… còn Bất Tử Lão Nhân trước mắt, hắn không cảm giác được sức mạnh của lão mà chỉ cảm nhận được cho dù rất mong manh một thứ… nguy hiểm, nguy hiểm trí mạng… chỉ có một câu trả lời cho điều đó, Bất Tử Lão Nhân mạnh hơn Đao Thánh, lão đã đến bước dung hòa thân thể vào tự nhiên.
“Hắc hắc! Không nói chuyện này, thực lực của ngươi tăng lên làm lão phu thấy bất ngờ đấy!” Bất Tử Lão Nhân cười khẩy không trả lời mà đổi hướng câu chuyện, quả thật thực lực của Long tăng lên làm lão giật mình vì lão nhận thức được hắn bây giờ đã là Cường Giả tứ cấp vô hạn tiếp cận ngũ cấp, làm thế quái nào trong vòng chưa đầy một năm một tên võ giả lại có thể tu luyện được như thế lão không thể nghĩ ra… nhưng… ai cũng có bí mật… lão cũng có, bí mật của lão thậm chí còn kinh khủng hơn bí mật thực lực của Long gấp trăm lần ấy chứ.
“Cơ duyên… cơ duyên mà thôi…” Long cười lớn.
“Được rồi… đi vào việc chính, cái ghế Lục trưởng lão của ngươi đã chắc như đinh đóng cột chỉ là thiếu một thủ tục đánh bại Thất trưởng lão mà đáng lẽ đã diễn ra tại Đấu Tháp năm tháng trước, chỉ là không biết vì sao đã lâu tổ chức không thể liên lạc được với Đại trưởng lão cho nên Đấu Tháp cũng không thể tổ chức được theo kế hoạch, việc này cũng phải việc của ngươi hay ta mà là của các để các lão già kia đau đầu đi… chỉ là thủ tục vẫn phải làm, Phục Ma tên kia hiện tại cũng không ở Trung Hoa nên trận đấu thủ tục của ngươi được dời đến cuối năm nay, ngươi cũng phải cẩn thận một chút… ta có tin tức rằng Phật giáo rất không muốn một Ma Tôn tồn tại trên giang hồ cho nên đã gọi Phục Ma về phật địa để ‘làm gì đó’… tóm lại là ngươi phải toàn lực tăng lên cảnh giới cùng thực lực bản thân không chỉ vì Phục Ma mà còn vì sự kiện sắp tới…” Bất Tử Lão Nhân thu lại bộ mặt tươi cười nói.
“Đại nhân… có đại sự?” Long cũng nghiêm túc hỏi.
“Đúng thế! Haha! Ngươi đã nghe qua Phật Xá Lợi?”
Long ngẩn người, đầu óc hắn xoay chuyển cố gắng tìm ra tin tức về cái thứ đồ vật này.
“Phật Xá Lợi… hình như là từ thi thể cao tăng đắc đạo sao khi viên tịch rơi ra…” Long không chắc lắm mở miệng đoán bừa.
“Hắc hắc! Chỉ đúng một phần, cũng không trách ngươi vô tri vì chuyện này vốn được bọn trọc đầu kia dấu kín, bỏ qua những cái rác rưởi mà thế nhân vẫn thường ngộ nhận kia đi, Phật Xá Lợi trong mắt người như chúng ta là năng lượng… năng lượng tinh hoa trong thiên địa do cả đời một vị cao tăng sau khi viên tịch dùng bí pháp lưu lại, đó mới chân chân chính chính là Phật Xá Lợi…” Bất Tử Lão Nhân nói.
“Đại nhân… mong ngài nói rõ…” Long u u cạc cạc chưa hiểu ra vấn đề tiếp tục hỏi.
Bất Tử Lão Nhân uống cạn ly trà bắt đầu giảng giải…
Phật Tổ Như Lai của Phật giáo trong lúc niết bàn đã dùng bí pháp vô thượng do chính mình sáng tạo ra để lưu lại cho hậu thế ba viên Xá Lợi tích tụ năng lượng cả đời của hắn, ba viên Xá Lợi này được ba nhánh của Phật giáo lấy đi coi như là báu vật vô thượng để mỗi đời Phật Chủ của mỗi phái hấp thu rồi Phật Chủ sau này viên tịch lại tiếp tục lưu lại Xá Lợi của mình… đời truyền đời khiến mỗi đời Phật chủ đều mạnh mẽ vô cùng.
Lại nói đến ba nhánh của Phật giáo thì bao gồm một phái tu võ chính là Thiếu Lâm, một phái khác lại chủ tu Phật pháp tại lãnh địa huyền bí của Phật giáo tại Nepal… nhánh còn lại bí ẩn nhất và được gọi bởi một cái tên riêng nhằm phân biệt… Giới Tăng… những tăng sư coi việc phá giới là tu hành để có thể cảm nhận được khổ ải chúng sinh, đắc đạo thành Phật… Giới Tăng không tồn tại ngoài ánh sáng, chúng lúc nào cũng trong bóng tối bày mưu tính kế gây ra những mâu thuẫn giữa các tổ chức để có thể đưa con người thoát khỏi khổ ải bằng… cái chết.
Lần này Giới Tăng dùng một một kiện đồ vật để các thế lực khắp trên hành tinh phải tham gia tranh đoạt mặc dù biết đó chính là mưu trò của chúng… Phật Xá Lợi… chúng dùng một trong ba viên Phật Xá Lợi của Phật Tổ mà chúng nắm giữ, không biết Giới Tăng muốn làm gì nhưng chắc hẳn là chơi lớn… chơi rất lớn.
“Đại nhân, tiểu nhân bằng chút ít thực lực nhỏ nhoi này sao có thể dành được vật kia đây?” Long nhíu mày hỏi, hắn biết lần này là toàn bộ các thế lực lớn trên hành tinh cho nên không thiếu các cao thủ kinh khủng.
“Hắc hắc! Giới Tăng rất biết cách chơi vui, chúng quy định kẻ tham gia phải có cốt cách dưới trăm tuổi cho nên ngươi là quá hợp lý để đại diện Thập Lục Tháp tham gia rồi…” Bất Tử Lão Nhân cười xòa.
“Hạ Hầu bên kia?”
“Hạ Hầu Viêm thằng nhãi con nghe nói đã tìm đến Tây Môn Kinh Vân nhờ hỗ trợ rồi, ta không biết chính xác cái giá hắn bỏ ra là gì nhưng để một kẻ có biệt danh Băng Diện thay mặt Hạ Hầu gia tham gia thì chắc chắn là một cái giá không hề nhỏ rồi” Bất Tử Lão Nhân suy đoán.
“Tây Môn Kinh Vân? Đại nhân, thực lực của hắn thế nào?” Long hơi bất ngờ vì chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ, Hạ Hầu gia chắc chắn sẽ không tìm đến những tên vô danh tiểu tốt nhờ đại diện tham gia rồi.
“Hắn là một tên Cường Giả độc thân không môn không phái nhưng lại có thiên phú võ học cực cường, ba mươi tuổi bước lên cảnh giới Cường Giả, đến năm mươi tuổi đột phá Cường Giả tứ cấp, hiện nay bảy mươi tuổi nghe phong phanh đã là Cường Giả ngũ cấp đỉnh vô hạn tiếp cận Cường Giả lục cấp…” Bất Tử Lão Nhân nói.
“Cường Giả ngũ cấp đỉnh…” Long cảm thấy áp lực nặng nề, đây mới chỉ là Hạ Hầu gia… chắc hẳn các siêu cấp gia tộc cùng đại phái cũng sẽ không thua kém hay thậm chí còn có kẻ xuất sắc hơn, hắn bây giờ mới biết mình trông phong quang vô hạn đấy cơ mà giang hồ ngọa hổ tàng long, hắn có thể bị lật thuyền trong mương bất cứ lúc nào.
“Haha… yên tâm đi, lần này lão phu đến đây cũng là chuẩn bị một kiện lễ vật cho ngươi… chỉ cần ngươi hứa với ta là nếu đạt tới tay Phật Xá Lợi thì sẽ giao nó cho ta…” Bất Tử Lão Nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Long nói, lão muốn quan sát biểu hiện từng milimet trên khuôn mặt hắn xem nó thay đổi thế nào… đến khi nhận thấy hắn khẽ giật thốt mình thì gương mặt lão mới giãn ra một chút… con người mà, đứng trước một câu nói bất ngờ như vậy của lão thì phải giật mình mới đúng, nếu không có gì thay đổi thì mới thật là đáng nghi… quả thật là một con sói già lõi đời.
Để lại một bình luận