“Đa tạ đại nhân khai ân! Tuyết nhi kiếp này nguyện làm thân trâu ngựa báp đáp đại nhân!” Nữ hầu nghe thấy Long nói mà vui sướng reo lên, kiếp này nàng có nguyện vọng muốn thay cha mẹ báo đáp ân nhân cứu mạng nay đã hoàn thành tâm nguyện.
“Hắc hắc! Ngươi là nên trực tiếp báo đáp hắn thì hơn! Đoàn Ngạn Hồng đưa đến phòng của ta mười người đẹp, bản tọa đêm nay phải thập phi… haha… ” Long cười lớn phất tay áo rời đi trước sự ngỡ ngàng của nữ hầu, hắn vậy mà bỏ qua nàng… trong nàng có chút thấc lạc vì bản thân mình.
“Còn đứng đó làm gì? Mau vào trong, mất mặt còn chưa đủ sao?” Đoàn Ngạn Hồng đợi bóng lưng Long khuất xa mới hướng đám người bên trong quát, cũng là may nhờ có nữ hầu kia hắn mới nhớ đến tên Đoàn Dự đáng thương kia, Đoàn gia giờ cần nhất là những đệ tử có tư chất như hắn mới có thể vực dậy được, còn cái vị lão tổ mà gã đắc tội thì đã sớm bị Ma Tôn vặn cổ từ lâu rồi cho nên khỏi là quan tâm đến.
Quân Đoàn Nanh Hổ…
“Thẩm Hoành! Ngươi có ý gì? Đường đường là một quân đoàn thuộc quân đội chính quy Trung Hoa mà ngươi lại muốn mua mẫu siêu tăng T-14 Armata của Nga trong khi siêu tăng Type 96B chỉ bằng hai phần ba giá mà lại do chính trong nước sản xuất, ngươi cũng là quá coi thường Quân Ủy Trung Ương?” Trước mặt Thẩm Hoành là một gã béo nục mặc quân phục mang hàm đại tá, gã bộ dạng tức giận cực kỳ với Thẩm Hoành.
“Hắc hắc, Viễn đại tá bớt nóng… tôi cũng là không muốn anh em binh sĩ lúc chiến đấu mà tự nhiên bánh chịu nặng của xe tăng lại rơi ra ngoài nha… ” Thẩm Hoành cười khinh thường với thằng béo trước mặt mình, hắn là Vạn Kinh Viễn đại tá trực thuộc Quân Ủy Trung Ương chuyên môn lo về mặt khí tài quân sự hay nói cách khác là đi tiếp thị sản phẩm của những tập đoàn vũ khí lớn của nhà nước đến các quân đoàn… quân đội là khuyến khích các quân đoàn tự làm kinh tế cho nên về mặt trang thiết bị ngoài tiêu chuẩn là cũng không bắt buộc mà nếu quân đoàn có điều kiện trang bị hiện đại hơn thì Quân Ủy cũng sẽ không can thiệp, lần này Thẩm Hoành muốn mua mẫu siêu tăng T-14 mạnh mẽ của Nga để biến Nanh Hổ thành quân đoàn có thực lực mạnh nhất Tân Cương nhưng mà không biết thằng này nghe tin từ đâu lại chạy tới chất vấn hắn làm hắn phiền đến chết.
“Hừ! Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn… ngoài ý muốn hiểu không? Việc Nanh Hổ thế mà muốn mua mẫu siêu tăng của Nga đã khiến các vị bên trên không hài lòng một chút nào, Trung Tướng Trần Chinh là muốn các ngươi nhận lỗi và muốn ta đem về cho ngài ấy một đơn đặt hàng siêu tăng Typer 96B… ” Vạn Kinh Viễn âm lãnh nói, đừng nghĩ Trần Chinh mới hàm trung tướng mà coi thường, hắn mang họ Trần đấy…
Trung Hoa bảy đại gia tộc thì Trần gia cùng Dương gia khác với năm gia tộc khác mà dính tới tục sự nhiều hơn, nếu Dương gia là ông lớn thâu tóm chính trị quan chức thì Trần gia lại là gia tộc lấy quân đội làm gốc, hội đồng Quân Ủy trung ương gồm 10 vị đại tướng trong đó Trần gia có tới 6 ghế đủ biết tầm ảnh hướng của gia tộc này trong quân đội là lớn đến mức nào.
Nghe đến tên Trần Chinh mà Thẩm Hoành không áp chế được lửa giận muốn bục phát, thằng khốn nạn đó là chính người đã ký lệnh điều chuyển hắn về dưới trướng con heo Đoàn Ngạn Dĩnh… nếu Long không xuất hiện ắt hẳn hắn bây giờ có khi là bị Đoàn Ngạn Dĩnh diệt sát rồi không biết chừng.
“Hắc hắc! Viễn đại tá là hãy trở về đi thôi, lần này Nanh Hổ đã quyết sẽ mua mẫu siêu tăng của Nga rồi, tiền cũng là do Nanh Hổ tự kiếm được cho nên Quân Ủy Trung Ương cũng là không thể bắt ép được… ” Thẩm Hoành quả quyết nói, đùa chứ hắn còn lạ gì cái loại siêu tăng được tuyên bố là siêu việt của bên Quân Ủy, Nanh Hổ là có 600 chiếc Typer 96A và gần 200 chiếc Typer 96B… siêu việt đâu không thấy chỉ thấy việc bảo dưỡng bảo trì hai loại xe tăng này là khiến Nanh Hổ như muốn nghèo luôn bởi vì động một cái là hư hết cái này tới cái khác
“Được! Được lắm… Thẩm Hoành ngươi lá gan ngày càng lớn, nghe thấy chỉ thị của Trần Chính trung tướng rồi mà ngươi vẫn còn dám không tuân theo, ta là khuyên người nên sớm sớm trốn một chút, đừng để lúc đó không biết từ đâu lại có một viên đạn găm vào đầu đấy… ” Vạn Kinh Viễn cười gằn đe dọa.
“Hừ! Ngươi là đang đe dọa ta?” Thẩm Hoành cười lạnh hỏi, hắn chủ nhân thế mà một thân một mình diệt Đoàn gia dưới lời kể lại của Đoàn Ngạn Dĩnh đấy, cho nên hắn có gì phải sợ thằng này hay là Trần Chinh tên khốn kia đến lúc biết đứng sau Nanh Hổ là Ma Tôn không chừng còn bị dọa tè trong quần ấy chứ… sau khi cùng Đoàn Ngạn Dĩnh sống trong cảnh bị Long khống chế, hắn đã được Đoàn Ngạn Dĩnh kể về cái gì gọi là giang hồ thực thụ cho nên giờ có một cái nhìn khác so với trước đây.
“Hừ!” Vạn Kinh Viễn đang định nói gì đó nữa nhưng mà nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hoành mà gã nuốt vào lại không dám nói, hừ lạnh một tiếng, Vạn Kinh Viễn phất tay áo rời đi với vẻ bực tức…
“Một con chó của Quân Ủy mà thôi… ” Thẩm Hoành cười cợt, hắn ngày càng cảm thấy ngày đó chấp nhận làm tay sai cho Long là càng thêm chính xác, làm quân nhân dưới trướng bọn Quân Ủy khốn nạn này chắc chắn không có ngày ngóc đầu lên được cho dù có nỗ lực phấn đấu tới đâu nữa, số phận của ngươi đã được định đoạt từ ngay cái lý lịch bản thân lúc đăng ký quân nhân rồi.
“Đại tá, ngài Lavror vừa thông báo hai ngày nữa sẽ trực tiếp đến quân đoàn!” Lúc này, một tên quân nhân bước vào báo cáo với Thẩm Hoành.
“Tốt lắm, ngươi thông báo lại cho bên Nga ta đã biết và chúng ta cần họ đưa tới những tài liệu về các mẫu siêu tăng tân tiến nhất!”
“Rõ” Tên quân nhân rời đi, Thẩm Hoảnh hai mắt lóe sáng nhìn về phía quân đoàn trập trùng phía ngoài cửa sổ, hắn tin… rất nhanh thôi, Nanh Hổ sẽ khiến đại lục khiếp sợ…
…
Sáng sớm, Đoàn gia chỗ sâu nhất cũng là nơi được bảo vệ cẩn mật nhất để tránh ngoại nhân không thể làm phiền một đại nhân vật bên trong, lúc này đây một đám người đang đứng cung kính bên ngoài mà dẫn đầu là Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng, sau lưng hắn là một tên thanh niên cùng đám hộ vệ xung quanh, trừ tên thanh niên ra thì kẻ nào đứng trước nơi đây đều là không nhịn được run run.
“Két… ” Cánh cửa chính điện mở ra để lộ từng tấm rèm che lờ mờ đủ để những kẻ tinh mắt có thể nhìn thoáng qua mà liên tưởng đến tràng cảnh hương diễm tận cùng bên trong… nếu có kẻ có thể chui vào được bên trong chắc chắn sẽ không nhịn được mà máu huyết sôi trào khi từng cơ thể nõn nà đang trần truồng nằm sõng soài trên thảm gấm, nữ nhân nào cũng hơi thở mệt nhọc, toàn thân bủn rủn không chút sức lực nhưng gương mặt ai nấy cũng đỏ ửng thỏa mãn cực độ, dưới cặp đùi căng bóng là một thứ chất lỏng đậm đặc không ngừng tuôn ra đủ biết vừa này từng người là đã trải qua cuộc chiến mãnh liệt đến nhường nào.
Nhưng tất cả đều phải hướng ánh mắt đến chiếc giường lớn trung tâm, nơi một nam nhân cao to đang ngồi bệ vệ bên trên, hắn cả người cơ bắp săn chắc hoàn mĩ cực điểm, hơi thở trẩm ổn, toàn thân thả ra khí tức bá vương lạnh lùng, đôi mắt cương mãnh làm bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng phải run lên, đối diện với hắn khiến người ta như thể đang đối mặt với Diêm Vương địa ngục… hắn là Ma Tôn… dưới chân hắn lúc này là hai nữ nhân đang quỳ gối, đầu chôn vào háng hắn mà làm sạch thằng em vừa qua cơn chinh chiến suốt đêm.
Long ngồi đó, quét ánh mắt tới đám người ở bên ngoài rồi dừng lại tại tên thanh niên xa lạ mà hắn chưa từng gặp, toàn thân gã chật vật nhiều vết thương lớn nhỏ, mặt mày hốc hác như người bệnh, áo quần thì xộc xệch rách nát chỉ còn che đi được thứ quý nhất giữa hai chân nhưng mà ánh mắt của gã vẫn lóe lên tinh quang ranh mãnh khiến Long gật gù, nam nhân có thể chịu khổ nhưng không thể mất đi sự tự tin.
“Còn không mau bái kiến chủ nhân!” Đoàn Ngạn Hồng thấy Đoàn Dự cứ đứng im không hành lễ quát lên, hắn và đám người thì từ sớm đã khom lưng hành lễ trước Long rồi mà thằng này còn không thấy sao?
“Haha… Đoàn gia mấy lão bất tử đâu cả rồi, sao lại để Đoàn gia sa sút đến nỗi phải nhận làm nô cho người khác thế này!” Đoàn Dự khinh bỉ đám võ giả Đoàn gia mà cất cao giọng.
“Súc sinh! Ngươi là muốn chết!” Đoàn Ngạn Hồng nộ hống vỗ một chưởng thẳng vào mặt Đoàn Dự.
“Bành!”
Ăn một chưởng, Đoàn Dự ngay tức thì bị đánh bay như cục bông đập vào bức tường cạnh đó, trên mặt hắn là năm ngón tay đỏ chót khiến chiếc mũi bị lệch hẳn sang một bên, khóe miệng tràn tơ máu… Đoàn Ngạn Hồng không dám ra tay quá mạnh vì hắn còn chưa xác định được mục đích chủ nhân triệu kiến thằng oắt con này.
“Khặc khặc! Ngươi đánh giỏi lắm, đánh nữa đi… đánh chết lão tử đi, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, cúi đầu trước kẻ mạnh như một con chó ngoan, Đoàn gia là lụi tàn dưới tay ngươi… ngay cả con gái cũng phải đem cho người ta làm đồ chơi còn ở đây trang bức với lão tử?” Bị đánh khiến Đoàn Dự điên tiết gông cổ lên chửi độc.
Đoàn Ngạn Hồng cả người nộ hỏa bùng lên, hắn bàn tay chụp đến đầu Đoàn Dự muốn diệt sát thằng này nhưng lúc này Long lên tiếng ngăn lại :
“Khoan… hắc hắc, miệng lưỡi tốt lắm… ta là muốn nhìn xem ngươi miệng mạnh mẽ tới đâu… ” Long cười cợt, hắn vỗ nhẹ vào hai đầu nữ nhân ở bên dưới để hai nàng dừng lại rồi đứng thẳng dậy, khoác một chiếc áo choàng đen tà dị vào sau đó bước ra ngoài.
Đoàn Dự là lần đầu được nhìn thấy trực diện Ma Tôn nên có chút sợ hãi từ cái khí tức lạnh giá từ người hắn toả ra, gã trong địa lão nghe bọn cai ngục nói với nhau về chuyện kẻ này vậy mà một tay diệt sát một vạn võ giả Đoàn gia cùng vặn cổ lão già Đoàn Ngạn Ngôn.
“Sao, chửi tiếp đi… !” Long nhận một chén trà từ người hầu đưa tới vừa súc miệng vừa nói.
“Chửi? Lão tử là sợ gì ngươi mà không dám chửi chứ… Ma… ặc… ” Đoàn Dự bị người trêu tức nên đang định gân cổ lên chửi luôn cả Long nhưng hắn ngay tức thì chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn từ trong cổ họng vì cổ hắn đã bị một bàn tay còn cứng hơn gọng kìm bóp nghẹt… Long không biết từ lúc nào đã chụp tới thằng này trong tay như một con gà con.
“Nhóc con! Hôm nay bản tọa sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên! Biết người biết ta!” Long cười tà mở miệng, ma khí từ tay hắn cuồn cuộn trôi vào người Đoàn Dự khiến mặt hắn trắng bệch, cả người run lẩy bẩy vì toàn thân lạnh lẽo như đang rơi vào hầm băng ngàn năm… Đoàn Dự sợ chết không? Câu trả lời là có, hắn sợ nhất cái chết nhưng tính cách của hắn là như thế, từ nhỏ thổ lộ ra thiên phú cực cường cho nên được các trưởng bối trong tộc bao che hết mức cho nên đã tạo ra một tính cách nhị thế tổ như thế cho hắn, cùng vợ nhỏ của lão tổ thông đồng cũng đủ để người khác chết một trăm lần rồi nhưng hắn thì không… ngay cả lão tổ là cũng có ý bao che cho hắn cho nên Đoàn gia con cháu càng ngày là càng không biết trên kính dưới nhường, coi trời bằng vung.
Long buông Đoàn Dự ra để hắn nằm co quắp trên mặt đất.
“Ở đời là nên biết thực lực của mình đến đâu!” Long nói câu đầu tiên cũng là lúc Đoàn Dự hai mắt trợn trừng vì cả người hắn từng tất gia miếng thịt đều đau… đau như bị hàng vạn, hàng triệu con kiến cùng cắn một lúc vậy.
“Không biết tự lượng sức mình, lúc nào cũng tự cao tự đại thì kết cục chỉ có một… chết!” Long nói câu thứ hai là lúc Đoàn Dự mắt như muốn nứt toát, khuôn mặt hắn vặn vẹo đáng sợ… không chỉ là đau, hắn thống khổ… thống khổ vì không chỉ thân thể hắn bị cắn xé mà ngay cả tâm trí hắn cũng bị tà ác cắn nuốt… ma khí hắc ám triệt để bao phủ lấy não hải hắn.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi là dám chửi?” Long lạnh giọng hỏi.
“… chủ nhân… Đoàn Dự là không dám… không dám” Đoàn Dự nào còn dám chửi nữa mà cố gắng rặn ra từng chữ một cầu xin, hắn không không chịu nổi nữa rồi… hắn muốn chết… muốn chết để thoát khỏi thống khổ đang chịu đựng.
Long cười cợt lệnh ma khí trong người Đoàn Dự lặng yên trở lại.
“Ta nghe bảo ngươi rất rành mấy trò vặt vãnh trên giang hồ?” Long cúi xuống ghé vào tai Đoàn Dự hỏi.
“Chủ nhân! Đoàn Dự này có thể không phải cao thủ đệ nhất nhưng ăn chơi trên giang hồ nếu hạng hai là Đoàn Dự thì hạng một không có thằng nào dám ngồi rồi!” Bị Long đụng tới chỗ mấu chốt khiến Đoàn Dự như mèo dẫm phải đuôi gào lên.
Ở xa xa Đoàn Ngạn Hồng đám người nghe thấy mà mặt đỏ tía tai vì xấu hổ, đường đường là Đoàn gia công tử lại đi tự hào vị chuyện đó, Đoàn gia thật là bi ai quá đi thôi…
“Hắc! Đoàn Ngạn Hồng còn không nói cho ta biết người còn là sinh ra trong hố boom đấy, nổ làm cho ta cũng phải giật mình!” Long cười lớn trước thằng nhóc thú vị này.
“Hừ! Chủ nhân không tin? Chủ nhân là ma tu? Nếu tiểu nhân có thể dâng lên ngài một thứ có tác dụng không nhỏ giúp chủ nhân tu luyện thì chủ nhân sẽ thưởng gì cho tiểu nhân đây?” Đoàn Dự là tức giận rít gào, ánh mắt hắn lóe lên tia rãnh mãnh.
Để lại một bình luận