“Hứa gia muốn cướp tài sản của ta? haha… Ma Tôn lại bị người ta đánh cướp… con mẹ nó chứ, Hứa gia ở đâu? Lão tử muốn diệt… diệt…” Long nộ khí xung thiên khiến toàn bộ thất kinh, đám Hộ Pháp nhanh chóng ra hiệu cho tên già nhất mong sao hắn một lần nữa ra mặt ngăn cản tiên điên này, diệt Hứa gia xong chắc chắn các thế gia môn phái sẽ không ngồi yên mà đòi Thập Lục Tháp một cái công đạo… trước khi đụng đến Ma Tôn nhất định bọn chúng cũng không thể tránh khỏi liên lụy, có khi Thập Lục Tháp còn lấy bọn chúng làm bia đỡ đạn cho Ma Tôn không chừng, trước một vị Trưởng lão có tiềm lực mạnh như Ma Tôn thì mạng bọn chúng có đáng gì đây.
“Đại nhân! Hứa gia nghe nói có chút quan hệ với Dương gia bên kia, chúng ta có nên cẩn thận chút để tránh người ta có cái cớ lạm sát người vô tội…” Gã Hộ Pháp họ Huy hai mắt lóe tinh quang tiến lại gần nói với Long.
“Cái địt gì Dương gia? Lão tử sợ Dương gia? Long hướng tên Hộ Pháp gào lên kèm theo một tia ma khí đập thẳng vào người gã làm gã bay vụt ra sau đụng mạnh vào bức tường Đổng Phát mới rơi xuống.
“Phốc… phụt… phụt…” Lồm cồm bò dậy, gã Hộ Pháp cả người xiêng vẹo cố gắng lê từng bước tới chỗ Long rồi mới quỳ xuống.
“Tiểu nhân biết sai!” Gã Hộ Pháp giập đầu không ngừng, hắn thật sự là trách cái miệng mình nhiều chuyện, khi không lại đại diện bọn chó kia đi can gián một thằng điên chính hiệu mà lại còn xài một cái cớ khiến bất cứ ai cũng phải điên tiếc…
“Hừ! Tìm cho rõ vị trí của Hứa gia cho ta… hắc hắc… đã lâu không được đồ nhân làm ta có chút nhớ nhung cái cảm giác phấn khích kia…” Ma Tôn thầm thì nói nhỏ nhưng với võ giả như bọn Hộ Pháp thì nghe rõ mồn một, thằng nào thằng nấy cũng ớn lạnh khi ‘đồ nhân’ với tên này sao lại giống như sở thích vậy…
“Chắc chắn thuộc hạ sẽ trình lên đại nhân sớm nhất có thể…”Gã Hộ Pháp thở nhẹ một hơi an tâm khi tính mạng của mình vẫn còn giữ được.
…
Trên cao, mây đen không biết vì sao ùn ụt kéo đen bao phủ đầy bầu trời Bắc Kinh nhộn nhịp, báo hiệu cho một cơn giống bão sắp kéo đến.
…
Dương gia, chính điện…
“Lão Hứa… bình tĩnh đi, có thể là một vị đại nhân nào của Thập Lục ghé qua thôi… haha… Ngũ trưởng lão còn đang ở hậu viện phía sau nhà chúng ta thì ngươi còn sợ gì nữa…” Dương gia gia chủ Dương Tuyền vỗ vai an ủi Hứa Vương Chấn, ban đầu nghe gã kể về chuyện Đổng Phát thì hắn cũng có chút không muốn nhúng tay vào vì sợ đắc tội một tên có chức có quyền nào đó trong Thập Lục Tháp nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, đây cũng là cơ hội tốt để các gia tộc phụ thuộc Dương gia càng thêm tin tưởng vào chủ tử đồng thời thể hiện cái uy của Dương gia cho nên hắn quyết phải giúp Hứa gia xử lí vụ này, chỉ một cái tập đoàn nho nhỏ, Ngũ trưởng lão còn là con rể tương lai của hắn cơ mà.
Hứa Vương Chấn nghe Dương Tuyền nói thế cũng yên tâm phần nào, hắn sợ tính mạng con trai bị đe dọa một thì lo cho cái cổ của mình mười, con trai có thể sinh ra nhưng mạng hắn thì không thể mọc lại được… huống hồ Hứa Vương Sang cũng chỉ là con trai đầu, sau gã hắn còn có tới ba đứa con trai khác cho nên việc cần thiết bây giờ là bảo đảm Hứa gia an ổn.
“Gia chủ… đã nhận được tin…” Hứa Vương Chấn cùng Dương Tuyền đang đàm đạo thì một tên quản sự bước vào bẩm báo, hắn vừa nhận được tin tức từ bọn người được phái đến Đổng Phát thảm thính gửi về.
“Mau nói!”
“Vị kia là Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp… Ma Tôn…” Tên quản sự có chút run giọng khi báo ra danh hiệu của Long, cái danh hiệu này không biết từ bao giờ đã trở thành điều cấm kị làm ai nấy khi nói đến cũng líu hết cả lưỡi.
“Cái gì? Ngươi chắc chắn?” Dương Tuyền hét lớn.
Hứa Vương Chấn sống thành tinh nên có thể nhận ra giọng của Dương Tuyền vậy mà có chút run lên như khiếp sợ… xong rồi, Hứa gia lần này trêu vào người không thể trêu rồi… kỳ thật Hứa gia cũng là một gia tộc không đến nỗi nào, tuy nhiên do bị Dương gia dùng sức mạnh ém nhẹn mọi thông tin đến Ma Tôn cho nên Hứa Vương Chấn còn chưa biết mình trêu vào ai.
“Chắc chắn… hình ảnh cũng đã gửi về, mong gia chủ xem qua…” Tên quản sự cẩn thận lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Dương Tuyền, trên màn hình là hình ảnh HD chân thực nhất do một ống kính camera đắt tiền chụp từ xa hình bóng của Long khi bước ra ngoài chiếc limusine.
Nhận điện thoại, Dương Tuyền cố gắng lấy lại trấn tĩnh để không thất thố trước mặt Hứa Vương Chấn, đến khi nhìn thấy hình ảnh kia thì hai mắt hắn trợn to như muốn nổ tung, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn vì tức giận tột độ, khí thế hừng hực tỏa ra làm đám người xung quanh biến sắc vì áp bức kinh người đè nén.
“Khốn kiếp… Oành! Ngươi muốn hại Dương gia? Đánh… đánh hắn cho ta…” Dương Tuyền gào lên, tay hắn vỗ một chưởng thẳng vào mặt già Hứa Vương Chấn lúc này còn đang kinh hãi không biết cái rắm chó gì xay ra… chưởng lực làm thân hình già nua của Hứa Vương Chấn bay ngược ra sau đến năm mét mới rơi xuống đất như một đống thịt nhão, miệng mũi lão phun huyết nhưng vẫn không dám tuôn ra một lời oán trách… sống đã lâu, va chạm đã nhiều, Hứa Vương Chấn lần này cảm giác được đối phương không hề đơn giản… thậm chí còn tới mức khủng bố rồi mới làm cho Dương Tuyền gia chủ một đại gia tộc phải thất thố đến như vậy.
“Đại nhân… tôi quả thật không biết chủ Đổng Phát thật sự là ai, Đổng gia một hai toàn lực che giấu làm Hứa gia trêu không đúng người, mong đại nhân cứu giúp Hứa gia lần này, bao năm qua Hứa gia tuy không dám nói là có công lao lớn nhưng có thể chắc chắn một điều là hết mực trung tâm với Dương gia, mong đại nhân soi xét…” Người đau đến run lấy bẩy nhưng Hứa Vương Chấn vẫn không dám chậm trễ bò dậy quỳ xuống trước mặt Dương Tuyền cầu xin.
Dương Tuyền nghiến răng nghiến lợi nhìn hằm hằm vào Hứa Vương Chấn như thể muốn ăn tươi nuốt sống lão… mẹ kiếp Hứa gia, các ngươi hết người để trêu chọc hay sao lại tìm đến vị kia để chọc… Đoàn gia vết xe đổ còn đó, chọc giận hắn đồng nghĩa Dương gia tự dưng lại rước lấy một đại địch… nhưng… Nếu Dương gia lần này vứt bỏ Hứa gia thì lòng người sẽ nguội, Dương gia vốn dĩ chú trọng vào chính trị cho nên rất cần sự trung tâm của các gia tộc… Dương Tuyền khó xử, khó xử cực kỳ không biết phải giải quyết việc này thế nào…
“Phía bên Đổng Phát thế nào rồi? Họ có động tĩnh gì không?” Suy tính một hồi, Dương Tuyền quay sang hỏi tên quản sự.
“Bẩm gia chủ! Bên kia sau khi xử lí hết người Hứa gia đã kéo nhau đi vào bên trong, có một hai tên rời đi giống như là thám thính một cái gì đó… vì sợ chọc giận người kia cho nên thám tử của chúng ta không dám tiếp cận quá gần…” Gã quản sự báo.
“Tiếp tục theo dõi từng tên một, cho dù là động tĩnh nhỏ nhất cũng phải báo cáo về… rõ chưa?” Dương Tuyền trợn mắt quát.
“Đã rõ thưa gia chủ!” Gã quản sự đổ mồ hôi hột vội rời đi lo chuyện.
“… Đại… đại nhân… Hứa gia tôi…” Hứa Vương Chấn không nhịn được lắp bắp mở miệng muốn xem ý tứ của Dương Tuyền hay Dương gia thế nào.
“Theo ta… nếu người kia chịu giúp thì Hứa gia ngươi còn có cơ hội, còn không thì trời cũng không cứu nổi các ngươi hôm nay…” Dương Tuyền gằn giọng nói, hắn không muốn Dương gia ngay tức thì ra mặt mà muốn mượn tay một kẻ khác.
Hứa Vương Chấn dù trong lòng thầm hận trăm ngàn lần nhưng cũng không dám mở miệng oán, con mẹ nó chứ Hứa gia bao năm qua chả khác gì một con chó ngoan dưới trướng Dương gia mà đến lúc gặp nạn thì xem cái ý tứ của Dương Tuyền chẳng khác nào muốn vứt bỏ Hứa gia, bây giờ còn phải đi cầu ngoại nhân không quen biết… Hứa gia lần này nếu tai qua nạn khỏi chắc chắn cũng sẽ bị bóc lột đến tận xương tủy.
Được Dương Tuyền dẫn qua mấy lối đi vòng vèo hướng về phía hậu viện, sau gần nửa tiếng… Hứa Vương Chấn rốt cuộc cũng được gặp mặt người có thể cứu Hứa gia… Ngũ trưởng lão tân nhiệm của Thập Lục Tháp – Kim Mao Sư Vương.
Kim Mao Sư Vương – Chu Ngụy người như sư tử đang mình trần tập võ, từng múi cơ vạm vỡ săn chắc đến tận cùng cuồn cuộn chuyển động theo cơ thể khi lúc này hắn đang nâng đẩy một khối đá khổng lồ cứ như một tòa núi nhỏ. Hắn năm tuổi được một lão giả và cũng là sư phục hắn nhận làm đồ đệ truyền cho Cuồng Sư Thần Công… bốn mươi năm tu luyện bền bỉ, Chu Ngụy đã luyện tới tận cùng Cuồng Sư Thần Công, lần trước tại cuộc tuyển chọn Ngũ trưởng lão của Thập Lục Pháp, Chu Ngụy một quyền một mạng danh chấn thiên hạ.
Chu Ngụy không thích tiếp xúc với người lạ mà là một tên cuồng võ đúng nghĩa, trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ ra hắn toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tu luyện… cơ mà cái gì đến cũng phải đến, một ngày nọ Chu Ngụy bị sắc đẹp của một cô gái thu hút làm hắn mê mẫn đến không thể quên được, chuyện tu luyện cứ thế bị gã gác qua một bên để theo đuổi bóng hồng kia, nàng là Dương Mịch, con gái rượu của gia chủ Dương gia Dương Tuyền.
Dương Tuyền hay tin Kim Mao Sư Vương theo đuổi con gái mình thì mừng húm tìm mọi cách lôi kéo gã về Dương gia, được cha vợ tương lai mời thì làm sao Chu Ngụy có thể từ chối đây, hắn còn hận không mọc ra thêm vài cái chân để chạy tới Dương gia nhanh hơn ấy chứ… thế là Kim Mao Sư Vương tởi ăn nhờ ở đậu Dương gia đã hai tháng rồi, ngày thì cùng Dương Mịch dạo chơi tình tứ, đêm thì đắm chìm vào luyện võ khiến Chu Ngụy hết sức hài lòng… hắn đang chờ ngày tốt mở lời chính thức cầu Dương gia gả Dương Mịch cho mình.
“Rầm!” Nhận thấy cha vợ đến, Kim Mao Sư Vương vận thế vứt khối đá trên tay xuống đất làm nó đập xuống nền một cái rầm khiến mặt đất lắc lư đủ biết khối đá kia nặng như thế nào.
“Nhạc phụ tới chơi…” Chu Ngụy cười hề hề mở miệng, trên ngực hắn từng chòm lông vàng đung đưa theo rất vui nhộn, lúc này hắn cứ như một con mèo hiền lành.
“Làm phiền ngươi luyện công rồi…” Dương Tuyền cười đáp, cho dù bị một kẻ còn hơn tuổi mình gọi là nhạc phụ nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, trong mặt hắn thì lợi ích mới là điều quan trọng, có tên này tọa trấn Dương gia thì vị thế của Dương gia trong giang hồ vững chắc đừng hỏi.
“Đều là người một nhà… hà hà… nhạc phụ, có chuyện?” Chu Ngụy quơ tay ý bảo không phiền.
“Là thế này… vị này là gia chủ Hứa gia, cũng coi là thân thuộc với Dương gia ta, dạo gần đây hắn không biết nên có lỡ trêu chọc vào một trưởng lão Thập Lục Tháp cho nên tới đây mong hiền tế ra mặt nói vài câu, Hứa gia cũng không hề keo kiệt mà sẵn sàng bồi thường để khiến các bên vừa lòng…” Dương Tuyền ý tứ mười phần khôn khéo.
“Là chuyện này sao, nếu Hứa gia quả thật không biết và sẵn sàng bỏ ra tài sản để bồi thường thì đều dễ nói rồi, yên tâm đi… tí nữa hiền tế sẽ gọi điện báo mấy tên Hộ Pháp đi nói chuyện với người ta… là vị nào của Thập Lục Tháp vây?” Chu Ngụy cười xòa nói, Dương Tuyền đã mở lời thì hắn sao có thể đứng nhìn huống hồ Hứa gia chịu bỏ một cái giá lớn nữa, về tình về lí đều đúng.
“Hiền tế… đối phương có chút không thể xử lí theo thói thường được… là Lục trưởng lão…” Dương Tuyền nói.
“Lục trưởng lão? Ma Tôn?” Chu Ngụy cau mày lại, hắn tuy là Ngũ trưởng lão nhưng không có quyền ra lệnh cho Lục trưởng lão huống chi hắn có ra lệnh thì người ta chưa chắc đã nghe, chuyện bịa đặt về Ma Tôn thì chỉ lòe được mấy tên nhãi nhép chứ cỡ như hắn sao có thể không rõ mười mươi Ma Tôn đã làm những gì… tên này đính thực là một tên điên… một tên điên có thực lực không bình thường.
“Nếu hiền tế thấy khó thì cũng không sao… ta cùng Hứa gia chủ đi tới vài chỗ khác xem thế nào…” Dương Tuyền trưng ra bộ mặt đau khổ nói.
“Sao có thể để nhạc phụ làm vậy được… hiền tế ở đây, yên tâm đi… chuyện này hiền tế lo được…” Chu Ngụy ngay tức thì cản Dương Tuyền lại mà vỗ ngực nói, con mẹ nó chứ hắn biết Dương Tuyền đang diễn trò nhưng hắn thích Dương Mịch, đây lại là lúc lấy điểm cho nên không thể nào bỏ qua được rồi… Ma Tôn thì thế nào… cũng chỉ là Lục trưởng lão.
“Hiền tế… nhưng mà…” Dương Tuyền khó xử nói.
“Yên tâm đi nhạc phụ… chuyện này ta quyết rồi…” Chu Ngụy nói xong bước nhanh vào trong căn nhà để tắm rửa thay áo quần… dõi theo bóng lưng cường tráng, khóe miệng Dương Tuyền nhếch lên vui vẻ, thằng con rể này hắn không lợi dụng nhiều thì sao can tâm gả Dương Mịch đây… hắc hắc.
“Đại nhân… Ma Tôn chẳng phải cũng chỉ là một tên dõi mưu mẹo, thực lực không tới đâu suốt ngày chỉ biết dùng cái danh nghĩa Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp để hù dọa kẻ khác áo, sao mà thần sắc Ngũ trưởng lão cũng thập phần ngưng trọng vậy?” Hứa Vương Chấn không kìm nổi tò mò nữa mở miệng hỏi, ban nãy sau khi nói chuyện với Dương Tuyền thì hắn biết kẻ mình trêu vào là Ma Tôn, hắn rất ngạc nhiên là vì sao thái độ của Dương Tuyền lúc trước và bây giờ là của Chu Ngụy lại nghiêm trọng như thế.
Để lại một bình luận