“Vũ Lập Kiếm ta từ ba tuổi luyện kiếm… mười tuổi vào Võ Đang… mười lăm tuổi luyện được Nhân Kiếm Hợp nhất… mười bảy tuổi được chưởng môn nhận làm đệ tử chân truyền… ‘nhận thua’ không có trong từ điển của ta… tới… Kiếm Phá Tinh Hà…” Vũ Lập Kiếm gào lên, mặc kệ thương thế trên người… hắn tay trái cầm kiếm dậm chân lao thẳng tới chỗ Diêm Vạn Sát.
“Kengggg!” Kiếm Quang mãnh liệt, nội khí bùng nổ… lưỡi kiếm xé gió để lại những âm thanh rợn gáy… Kiếm Phá Tinh Hà… chung cực kiếm kĩ của Võ Đang.
Diêm Vạn Sát tóc gáy dựng đứng, hắn có thể cảm nhận kiếm tới thế không thể đỡ… nhưng hắn cũng không đứng nhìn.
“Huyết Xà Thủ Hộ!” Diêm Vạn Sát rít gào, roi trong tay hắn cuồn cuộn vòng lại tạo thành một tấm khiến trước người, những gai sắc nổi lên chĩa thẳng ra phía trước.
“Kengg!!! Xịch… xịch… xịch…” Kiếm khí chạm vào tấm khiến bằng roi để lại những vết rách trên roi da, cắt qua vài cái gai sắc nhọn… mũi kiếm mạnh mẽ đâm sâu vào thân roi cùng kình lực đẩy lui Diêm Vạn Sát ra sau đến năm mét… cơ mà, tất cả chỉ dừng lại tại đó.
“Phốc!” Vũ Lập Kiếm tay còn không giữ nổi kiếm, hắn thả chiếc kiếm đang găm chặc vào chiếc khiên ra mà ngã quỵ xuống, máu từ hai miệng vết thương trên người do cử động mạnh nên tuôn ra xối xả…
“Hắc! Nguy hiểm thật!” Diêm Vạn Sát cũng thả đi chiếc roi da trên tay, đôi lông mày của hắn cũng nhíu lại vì đau đớn… bàn tay cầm roi của hắn bị kiếm khí trùng kích khiến nó gần như đứt lìa ra. Hắn ôm lấy bàn tay liếc nhìn Vũ Lập Kiếm nằm trên mặt đất… dù thương nặng nhưng gã vẫn liều chết xuất chiêu chung cực, cái này đủ để võ giả kính trọng.
Có điều lạ lùng là lão giả trọng tài lại không tuyên bố Diêm Vạn Sát thắng mà chỉ trơ mắt nhìn hai võ giả máu chảy ròng ròng, lão thi thoảng liếc qua chỗ Võ Đang phái xem động tĩnh… đùa chứ giờ thông báo chẳng phải là đắc tội một đại phái sao, lão còn chưa ngu.
Lão già trưởng lão dẫn đoàn Võ Đang sắc mặt âm trầm, thua một thế gia vọng tộc hay một đại phái thì lão đã không ngần ngại nhận thua cơ mà đây lại là một thằng tán tu không tên tuổi cùng môn phái, nhận thua chẳng phải là Võ Đang mất mặt hay sao.
Diêm Vạn Sát liếc qua lão già trọng tài, khóe miệng hắn nhếch lên khinh bỉ vì hiểu rằng tại sao lão lại không lên tiếng tuyên bố kết quả, hắn liếc qua Vũ Lập Kiếm rồi bước tới chỗ gã… giờ chỉ có cái chết mới có thể kết thúc trận đấu này.
“Dừng tay…”
Ngay khi Diêm Vạn Sát định ra tay thì không ai ngờ tới ba bóng đen xuất hiện trên võ đài… chúng mặc hắc y che kín từ đàu đến chân như ninja, cả ba liếc qua nơi Võ Đang đang đứng rồi phi thân tới chỗ Vũ Lập Kiếm.
“Làm càn!” Lão giả trọng tài có thể mắt nhắm mắt mở không tuyên bố kết quả nhưng sẽ không để kẻ nào vi phạm quy củ… lão tung người vỗ một chưởng vào ba bóng đen.
“Xuyyyyyyyy!” Ba gã hắc y tách ra, hai tên rút vũ khí chống lại lão giả trọng tài, tên còn lại như thiểm điện ghé tới người Vũ Lập Kiếm, mặc kệ Diêm Vạn Sát ở bên cạnh mà nhấc người Vũ Lập Kiếm lên vác trên vai phi thân rời đi.
“Các ngươi còn làm gì!” Lão giả trọng tài bị hai người chặn đường tức giận gầm lên, thực lực của lão hơn hẳn đối phương nhưng không thể giải quyết được đối phương trong thời gian ngắn rồi.
“Dám vi phạm quy củ Kim Sơn đại hội! Chết!” Phía dưới, mười tên lão giả trong tài cũng kịp phản ứng, chúng hét lên đang định động thân ngăn chặn bọn không biết sống chết này nhưng ngay tại lúc này trước mặt chúng không biết từ lúc nào xuất hiện vài trái lưu đạn đã rút chốt.
“Uỳnh!” Lựu đạn nổ, mười lão giả cao thủ không thể không lùi ra sau nửa bước động nội khí chống lại sóng xung kích.
Đến khi khói tan, ai nấy cũng ngẩn ngơ nhìn lên võ đài… Vũ Lập Kiếm cùng đám hắc y nhân thân hình tiêu thất, lão giả trọng tài ban nãy bị hai gã hắc y chặn lại giờ đã thành một cái xác cứng đờ, cả người tím tái… là độc… lão cứ vậy mà bị đối phương dùng độc giết.
“Khò… khò…” Trong cái sự tĩnh lặng sau khi cuộc cướp người diễn ra, cái âm thanh ngáy đều đặn của Long to rõ đến lạ thường… ai nấy cũng không nhịn được đưa mắt nhìn về phía chỗ đám người Thập Lục Tháp… hơn chục quả lực đạn nổ mà hắn vẫn còn ngủ, có đánh chết họ cũng không tin nhưng lại không dám không tin.
“Đông lão, tiếp theo?” Sau một hồi, ba mươi lão giả trọng tài đã tụ lại… ban nãy chỉ có mười lão giả trọng tài ở đương trường, số còn lại là ở xa không kịp lao tới tiếp ứng… ai nấy đều nhìn về phía một lão già bạch y… lão là trọng tài trưởng của Kim Sơn đại hội năm nay.
Lão già được gọi là Đông lão liếc nhìn mọi người rồi đưa ánh mắt về phía đám Thập Lục Tháp một hồi, sau đó nói:
“Nếu không tiếp tục thì các ngươi có gánh được hậu quả?” Đông lão nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng khiến đám lão già trọng tài giật thót, tên điên kia đã nói ‘kẻ nào làm loạn sẽ bị nghiêm trị’… chưa biết nghiêm trị của hắn là gì cơ mà từ lúc bắt đầu đến giờ chí thấy hắn… giết người.
Diêm Vạn Sát bàng quang trước mọi việc, hắn chậm rãi ôm cổ tay đi về một chỗ khuất người bắt đầu tự chữa thương… hắn cũng không cô đơn vì khi hắn vừa xuống đài, ngay lập tức có hai kẻ không biết từ đâu xuất hiện cạnh người hắn làm nhiệm vụ canh gác… coi bộ thân phận hắn cũng không hề nhỏ… tất cả đều lọt vào mắt đám Hộ Pháp của Long.
“Đại nhân… tên Diêm Vạn Sát đó chúng ta xử lí thế nào?…” Một tên Hộ Pháp ghé vào tai Long xin ý kiến.
“Để sau đi… ta là có khách rồi…” Long đang ngủ bỗng hai mắt mở ra, hắn đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời nói…
“Hừ! Lão phu Đoàn gia Đoàn Chấn Hải nghe bảo có kẻ khi dễ Đoàn gia ta nên phải đến đây xem thử kẻ nào có đảm lượng to đến thế…” Một lão già khuôn mặt dữ tợn xuất hiện đường trường làm mọi người thất kinh, lão mặc bộ đồ màu bạc giản đơn, trên thắt lưng là ngọc bội màu xanh có chữ Đoàn nạm vàng.
“Là một trong các lão tổ của Đoàn gia, xem ra lần này Đoàn gia là muốn chơi lớn”
“Hắc… không phải khi nãy Dâm Ma còn bá đạo sao, trước mắt vị này để coi hắn còn có lá gan đó không!”
Lão già xuất hiện khiến đám võ giả xì xầm nghị luận, đa số đều vẻ mặt hả hê nhìn về phía đội ngũ Thập Lục Tháp.
“Vù!!!!!! Haha, Đoàn huynh đến thật sớm nha, lão đệ Kim gia Kim Thiền Sư cũng mạo nguội đến đây vì nghe bọn vãn bối báo là có người đánh váo mặt Kim gia ta nha…” Lại thêm một lão già xuất hiện, gương mặt lão tươi cười nói chuyện với Đoàn Chấn Hải nhưng trong mắt lại âm lãnh lóe lên sát ý.
“Kính chào lão tổ…” Thấy hai lão già hiện thân, hai gã đứng đầu đội ngũ Đoàn gia và Kim gia không dám chậm trễ vội tiến lại hành lễ, trên mặt kẻ nào cũng hưng phấn vui vẻ.
…
Chỗ Thập Lục Tháp… đám Hộ Pháp vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm hai lão già vừa xuất hiện, chúng biết là Đoàn gia và Kim gia đây là muốn ra tay với Dâm Ma trưởng lão nhằm lấy lại uy thế của gia tộc.
“Đại nhân, ngài xem…” Một tên Hộ Pháp quay sang Long thầm thì ý bảo hắn tạm rút khỏi vũng nước đục này.
“Hà hà! Khách đã đến mà chủ còn chưa ra mặt thì sao coi được… đi… chúng ta ra tiếp khách…” Long cười ha hả dẫn đầu bảy tên Hộ Pháp đi lên võ đài trong hàng nghìn ánh mắt xem thường xung quanh, đến giờ mà thằng này còn cái vẻ đạo mạo.
“Hắc hắc! Đại hội năm nay sao lại long trọng quá mức thế này… hai vị lão tổ của Đoàn gia cùng Kim gia lại ngự giá thân chinh đến làm cho Ngụy mỗ đây quả thật là bất ngờ…” Long đứng trước mặt hai lão giả cười nói.
“Dâm Ma Ngụy Siêu! Vừa nãy ngươi vừa nói gì… mau mau nói lại một lần cho hai vị lão tổ nghe thấy…” Gã trung niên lĩnh đội Đoàn gia lần này nhìn Long cười lạnh.
“Ôi… ta có nói gì sao? Dạo này đêm nào ta cũng phải lo cày cấy duy trì nói giống cho nên khá mệt mỏi, đầu óc trở nên mộng mị quá đi thôi… e hèm, thật là không nhớ nỗi mà… các ngươi ban nãy có nghe thấy ta nói gì không?” Long giở bộ mặt ngây thơ vô số tội ra, hắn quay đầu hướng mấy tên Hộ Pháp nói.
Đám Hộ Pháp sửng sốt, chúng hai mắt nhìn nhau… đầu óc xoay chuyển nhanh chóng hiểu được tình hình vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không nha, đại nhân không có nói gì nha…”
“Ta cũng không hề nghe thấy!”
Đám Hộ Pháp vội vàng thề thốt… nhận được ánh mắt tán thưởng của Long, chúng đều mừng rỡ thở dài một hơi.
“Dâm Ma… ngươi vô sĩ…” Tên trung niên Đoàn gia gương mặt khó coi nói.
“Dâm Ma… ngươi chối cũng vô ích, hàng nghìn cái tai ở đây đều nghe thấy rõ mồn một những gì phát ra từ cái miệng chó của ngươi… hừ… bây giờ hai vị lão tổ hàng lâm lại sợ hãi định chối tội sao? Đường đường Thập Lục Tháp sao lại có một tên trưởng lão vô liêm sĩ đến thế này cơ chứ…” Gã trung niên Kim gia thấy minh hữu bị lấn ép vội vã tiến lên chửi.
Long đang vui vẻ trêu đùa đối phương bỗng nhiên có một con cẩu từ đâu bay vào chửi đổng làm hắn khó chịu, chửi hắn hắn chả quan tâm… nhưng mà cũng có một giới hạn nhất định… thằng này là vượt qua giới hạn đó rồi… sắc mặt Long biến lạnh, hắn đưa ánh mắt nhìn vễ gã vừa chửi mình.
“Sao lại im lặng? Biết sợ rồi sao… haha… Lục trưởng lão to lắm sao… Ặc!” Gã trung niên Kim gia thấy Dâm Ma không nói câu nào tưởng hắn sợ mình nên gã được đà chửi tới, giữa đông đảo võ giả chửi rủa trưởng lão của Thập Lục Tháp, cái cảm giác đó mới tuyệt làm sao… cơ mà hắn nhanh chóng không thể lên tiếng được nữa vì cổ họng đã bị người ta bóp chặc.
“Ngươi! Chửi không hay! Chết! Rắc!!!!” Long khẽ vặn tay kết thúc tính mạng gã trung nhiên Kim gia trong ánh mắt sững sờ của mọi người… hắn cứ thế mà giết người với một cái lý do… ‘chửi không hay’… hai lão tổ của Kim gia cùng Đoàn gia sắc mặt âm trầm, cả hai trong thâm tâm đều hết sức muốn động thủ xử lí tên này nhưng ban nãy động tác của hắn thế mà cả hai không hề nắm bắt được, giải thích điều đó chỉ hai lý do… một là hắn có một bộ thân pháp xuất thần nhập hóa, hai là… thực lực của hắn vượt xa hai người.
“Hai vị lão tổ, kinh mong ra tay trấn áp tên điên này báo thù cho Kim huynh…” Gã trung niên Đoàn gia sắc mặt khó hiểu nhìn hai vị lão tổ, hắn chờ một hồi không thấy hai người động thủ mới không kìm được lên tiếng nhắc nhở.
Hai lão già đang muốn chờ đợi thăm dò thực lực đối phương lại bị thằng ngu này nói khiến cả hai giận dữ trừng mắt nhìn thằng ngu mới lên tiếng… bây giờ hai lão mà còn không động thì chắc chắn thể diện của Đoàn gia và Kim gia sẽ xuống dốc trầm trọng.
“Dâm Ma… ngươi vừa mới giết người Kim gia ta…” Kim Thiền Sư cả người xúc thế hướng Long nói.
“Vậy thì sao?” Long quay người nhìn lão giả, hắn nở nụ cười cợt nhả nhưng trong mắt Kim Thiền Sư lại là nụ cười quỷ dị khiến lão lạnh cả tóc gáy.
“Ngươi mặc dù trưởng lão Thập Lục Tháp nhưng không thể vô pháp vô thiên lạm sát người vô tội… lần này nếu Thập Lục Tháp không cho Kim gia một lời giải thích thì Kim gia sẽ không ngồi yên đâu…” Kim Thiền Sư đe dọa.
“Hà hà! Kim gia sao? Kim gia rất mạnh sao?” Long cười tà, chỉ trong sát na hắn đã tới trước ngay trước mặt Kim Thiền Sư cười nói.
“Dâm Ma… ngươi định làm gì?” Kim Thiền Sư giật bắn người, nội khí trong người lão đã mười phần xúc thế sẵn sáng cho một kích toàn lực… trực giác của lão nói rằng kẻ này rất mạnh.
“Trả lời ta! Kim gia rất mạnh sao?” Long lại tiếp tục hỏi.
“Thất gia lục phái, thiên hạ nhất ngôn!” Kim Thiền Sư không dám ở trước mặt một vị trưởng lão Thập Lục Tháp nói Kim gia mạnh vì lão biết sau câu nói đó Kim gia sẽ gặp rắc rối như thế nào, nhưng mà kéo theo sáu đại gia tộc cùng sáu đại môn phái lại khác hoàn toàn… quả đúng là lão già thành tinh.
“Hắc hắc! Vậy sao… vậy sao mang danh lão tổ lại là một kẻ yếu ớt đến như vậy chứ…” Long lẩm bẩm như đang tự nói chuyện cơ mà giọng của hắn to rõ khiến ai cũng có thể nghe thấy rõ, bị người ta tát vào mặt khiến Kim Thiền Sư không muốn cũng phải tức sôi máu, lão đang định nói gì đó nữa cơ mà lão ngạc nhiên là mình lại có thể nhìn thấy được tấm lưng của chính bản thân…
“Phốc !!!”
Đầu rơi!
Bỗng nhiên trong cuộc bàn luận tưởng như bình thưởng thì Kim Thiên Sư lão tổ cứ vậy đầu bị người ta chặt bay khỏi cổ mà rơi ngược ra sau… nhìn những giọt máu còn dính trên bàn tay của Dâm Ma thì ai cũng hiểu người vừa ra tay là ai… toàn trường im lặng đến đáng sợ… thậm chí không ai dám thở mà đưa ánh mắt cố gắng theo dõi tửng cử động nhỏ nhất của tên ác ma.
Tên trung niên Đoàn gia sắc mặt trắng bệch nhìn cái cổ còn đang phun huyết cùng gương mặt đến lúc chết còn thản nhiên bình thường của Kim gia Lão tổ mà cả người lạnh run, đũng quần gã đã ướt đẫm một mảng lớn rồi… Đoàn gia lão tổ Đoàn Chấn Hải thì khá hơn một chút, lão tuy không tè vì sợ nhưng mồ hôi lạnh vẫn không nhịn được tuôn ra đầy sau gáy.
Để lại một bình luận