“Hắc hắc! Tam trưởng lão là xuất hiện với tư thế là trưởng lão của Thập Lục Tháp chủ trì công đạo hay là đại diện cho Hạ Hầu gia đây?” Long bỏ qua thằng nhãi con kia hướng Hạ Hầu Viêm hỏi.
Hạ Hầu Viêm mày nhíu chặt vì lão chưa nghĩ đến vấn đề này, lão nếu nói mình xuất hiện với vị thế là trưởng lão Thập Lục Tháp thì lão bảo hộ Long còn chưa đủ nữa ở đó mà xử hắn vì Hạ Hầu gia là hoàn toàn đuối lí… nếu lão chọn xuất hiện với vị thế là một Cường Giả của Hạ Hầu gia thì lại càng hỏng vì như thế lão lấy tư cách gì đi xử lí một trưởng lão Thập Lục Tháp đây, vì việc lần trước mà lão giờ bị Nhị trưởng lão nhìn vào chằm chằm rồi cho nên xử lí không tốt thì cái ghế của lão không khéo cũng mất luôn… tất cả đều tại thằng cháu quý hóa của lão gây nên khiến Hạ Hầu Viêm đau đầu không thôi.
“Đại bá… ngài còn đợi gì nữa, mau mau vặn cổ cái gì mà Ma Tôn xuống… !” Hạ Hầu Cẩm thằng ngu thì không nghĩ được xa thế, hắn là hướng Hạ Hầu Viêm liên tục rít gào.
“Bốp! Câm miệng!” Hạ Hầu Phàm cho thằng con một bạt tai làm Hạ Hầu Cẩm ngả ngược ra sau ôm mặt không biết vì cớ nào cha hắn lại làm thế…
Ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Hầu Cẩm, Hạ Hầu thiếu chủ té ra cũng chỉ là một thằng ngu, Hạ Hầu gia tương lai để thằng này lên làm gia chủ thì cũng có ngày lụi tàn mà thôi.
“… Thả người trong tay ra và rời đi, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng” Sau một hồi lâu trầm tư, Hạ Hầu Viêm lên tiếng khiến mọi người sững sờ, tràng cánh máu tanh kia vẫn còn chưa được thu dọn, thậm chí là những mảnh thịt vụn của lão già Hạ Hầu Đào xấu số vẫn còn vương vải khắp nơi hay ngay cả trên quần áo không ít võ giả Hạ Hầu gia kia kìa… vậy mà Hạ Hầu Viêm lại nói gì, ‘thả người rời đi’ đây chẳng phải là hòa hoãn với Ma Tôn hay sao.
“Đại bá người… Phốc” Hạ Hầu Cẩm trợn mắt định gào lên nhưng một cú chặt sau gáy làm gã ngay lập tức bất tỉnh không còn phát ra được âm thanh nào nữa… Hạ Hầu Phàm chính là kẻ ra tay, lão sợ thằng con ngu ngốc của mình khiến Hạ Hầu Viêm thêm tức giận, sống cùng nhau mấy chục năm rồi nên gã còn không hiểu tính của Hạ Hầu Viêm sao… để nói ra được câu đó thì Hạ Hầu Viêm anh trai gã đã phải áp chế giận dữ mà vì Hạ Hầu gia mà quyết định, giết hay không giết Ma Tôn không quan trọng, quan trọng là sau đó Hạ Hầu gia như thế nào? Có chịu được lửa giận của Thập Lục Tháp hay không?… Hạ Hầu Viêm đã quyết định không mạo hiểm, hắn không muốn vì tính mạng một Cường Giả nhị cấp lại bị Nhị trưởng lão nắm được thóp và đặt Hạ Hầu gia trong tình cảnh nguy hiểm.
“Bộp!” Long thả Hạ Hầu Bình lão giả ra, hắn cũng biết không nên ép Hạ Hầu Viêm quá để lão giận quá mất khôn bất chấp tất cả mà giết hắn… lần này đến đây hắn là vừa đạt được một trong một hai mục đích đó là tuyên bố cho thiên hạ biết… chọc phải hắn thì phải tiếp nhận hắn trả thù cho dù ngươi là ai đi chăng nữa… mục đích thứ hai là…
“Diệc Phi cũng là theo ta về đi thôi!” Long hướng về Lưu Diệc Phi lúc này đang đứng một mình ở xa nói, đến trong mơ nàng cũng không thể tưởng tượng nổi đám cưới của mình lại biến thành cái bộ dạng này, tràng cảnh máu tanh ban nãy làm nàng buồn nôn kinh khủng nhưng vẫn đang cố gắng áp chế… nghe đến giọng tên kia vậy mà gọi nàng khiến người nàng run lẩy bẩy, bây giờ nàng sợ ai nhất… Ma Tôn… nàng sợ hắn đến tận tâm can, sợ cái vẻ mặt vừa cười vừa một tay bóp cổ Hạ Hầu Bình, một tay đập Hạ Hầu Đào nát vụn… hắn còn đáng sợ hơn ác ma.
“Ngụy Siêu! Ngươi là nên biết đủ!” Hạ Hầu Viêm ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát ý nói.
“Haha! Chỉ cần Diệc Phi nói một câu yêu Hạ Hầu Cẩm và muốn trở thành con dâu Hạ Hầu gia thì ta nhất định sẽ rời di ngay lập tức… Tam trưởng lão chẳng lẽ muốn ta bị Đoàn gia phỉ nhổ khi nữ nhân bị người ta cưỡng ép về làm vợ sao?” Long cười nói.
“Ta không chỉ muốn thế mà còn muốn ngươi chết đi.. ” Hạ Hầu Viêm là nghĩ thế nhưng lão vẫn là im lặng quét ánh mắt qua Hạ Hầu Phàm cùng đám người Hạ Hầu gia khiến từng tên một giật bắn người.
“Diệc Phi… ngươi nên nói một câu để Ma Tôn đại nhân an lòng đi chứ!” Hạ Hầu Phàm phản ứng nhanh nhạy, ngay tức thì xuất ra khí thế hướng Lưu Diệc Phi ép tới làm nàng mặt mày trắng bệt, nàng sợ Hạ Hầu gia nhưng cũng là sợ tên ác ma kia… nàng không biết làm sao… Lưu Diệc Phi bị áp bức không chịu nổi, cô gái yếu đuối ngay tức thì ngất xỉu đương trường.
“Hừ!” Hạ Hầu Viêm nhìn thoáng qua chỗ Lưu Diệc Phi ngất một cái rồi hừ lạnh phất tay áo bỏ đi khiến đám võ giả Hạ Hầu gia lúng túng không thôi.
“Hắc hắc! Xem ra Diệc Phi là không thể nói ngay được, vậy thì phiền Hạ Hầu gia chủ thu xếp để chúng ta ở lại một đêm đợi Diệc Phi tỉnh lại, ta là muốn sáng mai có được câu trả lời từ nàng mới có cái để bàn giao với mọi người Đoàn gia nha” Long cười tà.
Hạ Hầu Phàm sắc mặt khó coi vô cùng, hắn giờ là cầu nguyện tên điên này rời đi ngay tức khắc nhưng giờ Hạ Hầu Viêm cũng bỏ đi chứng tỏ mọi chuyện đều rơi vào tay hắn… nhìn từng đoàn khách khứa đang đứng tựm năm tụm ba bàn tán xì xào, nhìn khung cảnh máu thịt vươn vải khắp nơi, nhìn đám người Đoàn gia nhất là thằng oắt con tên Đoàn Dự hả hê vô cùng… tất cả làm Hạ Hầu Phàm lần đầu tiên trong đời muốn thoái thác khỏi chiếc ghế gia chủ này.
Cuối cùng, sau một tràng lễ nghĩa màu mè các loại thì từng đám thế gia, môn phái trở về sau đám cưới có một không hai trong lịch sử giang hồ… chủ rể bị đánh ngất, cô dâu bị dọa ngất, hai vị lão tổ một chết thảm một trọng thương… hung thủ gây ra mọi chuyện lại còn chiễm chệ ở lại mà Hạ Hầu gia lại còn phải cẩn thận chiêu đãi nữa… giang hồ là loạn thật rồi.
Sau bữa cơm long trọng của Hạ Hầu gia chiêu đãi, Long ra lệnh cho đám người Đoàn gia trở về phòng và không được có bất cứ động tĩnh gì, đặc biệt là Đoàn Dự càng phải ẩn nhẫn không nên tiếp tục khiêu khích người ta… cái gì cũng có giới hạn, vượt qua điểm mấu chốt thì kẻ thiệt trước tiên chính là bọn chúng.
Lưu Diệc Phi lúc này đã được an bài tại một gian phòng cách đình viện của đám người Đoàn gia không xa theo yêu cầu của Long với lý do sợ ‘có ai đó nửa đêm lại tìm cách cưỡng bức nàng phải trả lời không theo mong muốn’.
…
Trong bóng tối, Hạ Hầu Cẩm gương mặt âm trầm nhìn qua chỗ đình viện tiếp khách… đám cưới của hắn, thể diện của hắn hôm nay đã chẳng còn gì cả… thậm chí hắn còn nhận thấy đám người dưới nhìn mình với ánh mắt khác hắn trước kia… giống như là có một chút khinh bỉ coi thường… điều đó làm hắn điên máu, đường đường là thiếu chủ Hạ Hầu gia đi đến đâu cũng nhận những cái khom lưng hành lễ bây giờ lại bị sĩ nhục ngay trong nhà khiến hắn phẫn nộ cực kỳ… Ma Tôn… Hạ Hầu Cẩm nghiến răng nghiến lợi khi hình bóng của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn.
“Ngươi muốn Lưu Diệc Phi trở về sao Ma Tôn… bản công tử sao có thể để ngươi đạt được nàng chứ… nàng phải là của ta. ” Hạ Hầu Cẩm lẩm bẩm, cha hắn đã lệnh cho hắn không được tới đây vì tránh hắn lại chọc giận tên kia nhưng hắn sao có thể nhịn được khi vì Lưu Diệc Phi hắn đã trả giá rất nhiều chỉ còn thiếu bước cuối cùng là đợi đến đêm tân hôn theo yêu cầu của nàng nữa mà thôi… hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng vì thế hắn đến đây.
Hạ Hầu Cẩm cẩn thận vòng ra sau gian phòng của Lưu Diệc Phi, trước cửa phòng là một tên võ giả Đoàn gia cùng một tên võ giả Hạ Hầu gia đang canh gác cho nên hắn phải tuyệt đối cẩn trọng…
Một giờ sáng, hai tên võ giả canh gác mệt mỏi dựa lưng vào cột lim dim mắt… chúng không thể nào phát giác ra trong không khí đang có một làn khói mờ ảo lan tới người mình, chỉ vài hơi thở làn khói đã chui vào mũi chúng…
“Phốc… phốc… ” Hai thân hình gục xuống, hai tên võ giả ngủ say như chết.
Hạ Hầu Cẩm từ bóng tối hiện ra, trên tay hắn là một bình thuốc mê vừa sử dụng để loại bỏ hai tên canh gác… nhìn về phía gian phòng còn đang sáng đèn của Lưu Diệc Phi mà hắn nở nụ cười dâm đãng tiến tới mở cửa chui vào trong.
Lưu Diệc Phi cũng là mới tỉnh lại, nàng vẫn một thân áo tân nương đỏ thắm, gương mặt có hơi tiều tụy nhưng vẫn mỹ lệ động lòng người… còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì nàng bị Hạ Hầu Cẩm đột nhập làm chấn kinh đến gần như thét lớn một tiếng, cũng may là nàng kịp nhận ra người đến là Hạ Hầu Cẩm.
“Hạ Hầu thiếu chủ, sao công tử ngài lại đến đây?” Lưu Diệc Phi nghi hoặc hỏi.
“Diệc Phi… ta đối với nàng thế nào nàng cũng biết, ta là muốn hỏi nàng ngày mai định trả lời thế nào, nàng muốn làm vợ ta hay trở về Đoàn gia?” Hạ Hầu Cẩm nhìn thẳng vào đôi mắt mê người của Lưu Diệc Phi hỏi.
“Thiếu gia… ngài cũng biết Diệc Phi chỉ coi công tử là bạn không hơn, công tử đừng ép Diệc Phi… ” Lưu Diệc Phi khó xử nói, nàng thật không có tình cảm gì với nam nhân này thậm chí là có chút chán ghét bởi sự kiêu căng điển hình của một nhị thế tổ như hắn.
“Được lắm… tiện nhân… bản thiếu chủ đã vì ngươi mà cầu xin đại bá nhúng tay vào chuyện Đoàn gia, lại vì ngươi mà tổ chức tiệc cưới linh đình để rồi phải hứng chịu hết thảy nhục nhã… mà ngươi, con tiện nhân này lại muốn chạy trốn sao… ” Hạ Hầu Cẩm cười gằn áp tới làm Lưu Diệc Phi sợ chết khiếp, nàng lui vào trong góc tường như một chú mèo sợ hãi.
“Hạ Hầu thiếu chủ… ngài đừng tới đây… Diệc Phi sợ… đừng tới… ”
Hạ Hầu Cẩm mặc kệ Lưu Diệc Phi cầu xin, hắn một tay nắm lấy quai hàm nàng bóp mạnh để miệng nàng há mở, tay còn lại cầm một viên tròn tròn đút vào bên trong rồi bắt nàng phải nuốt…
“Tiện nhân, dù không có được ngươi nhưng không sao, đêm nay nhất định bản công tử phải chơi chết ngươi… chỉ tí nữa thôi, ngươi sẽ phải cầu xin bản thiếu gia ban cho ân huệ… haha” Hạ Hầu Cẩm cuồng tiếu cười, hắn không ép Lưu Diệc Phi nữa mà ngồi thong dong trên bàn đợi viên thuốc phát tác… đó là một viên kích dục loại mạnh mà hắn phải tốn không ít công sức mới lấy về tay được đấy.
Lưu Diệc Phi không hiểu Hạ Hầu Cẩm nói gì nhưng nàng biết viên thuốc vừa chui vào bụng mình không phải thứ tốt đẹp gì… chỉ vài phút sau, mặt nàng đã đỏ ửng, cả người nóng dần lên.
“Nóng… nóng quá… ” Lưu Diệc Phi không kìm được kêu lên, cơ thể nàng càng ngày càng nóng đến không chịu được, nóng như lửa đốt.
Hạ Hầu Cẩm hai mắt sáng rực nhìn mỹ nhân phản ứng dưới tác dụng của viên thuốc kích dục.
“Hơ… hơ… nóng quá… Phi nhi nóng quá… ” Lưu Diệc Phi hai mắt lờ đờ, nóng quá khiến nàng tự động day lấy quần áo theo bản năng làm từng lớp từng quần áo rơi ra trong sự thèm thuồng của Hạ Hầu Cẩm… hắn đã nhìn thấy chiếc yếm hồng che lấy báu vật căng tròn bên trong rồi.
“Công tử… Phi nhi là nóng quá… công tử… ” Lại thêm vài phút, Lưu Diệc Phi triệt để bị nhục dục khống chế, đôi mắt nàng ướt át nhìn Hạ Hầu Cẩm một cách tội nghiệp… hơi thở của nàng càng ngày càng gấp gáp, môi hồng khẽ mở lên tiếng rên rỉ.
“Hắc hắc… tiện nhân ngươi là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt nên đừng có trách bản thiếu chủ phải ra tay… hà hà, nhìn bộ mặt dâm đãng của ngươi mà xem, ngươi chẳng phải không thích ta sao?” Hạ Hầu Cẩm cười lớn.
“Công tử, Phi nhi là sai rồi… Phi nhi muốn… muốn… ” Lưu Diệc Phi gấp đến cực độ bày bộ mặt dâm đãng ra cầu xin Hạ Hầu Cẩm, giờ trong nàng không còn nghĩ được gì nữa ngoài hai chữ ‘thỏa mãn’… cơ thể nàng cần được ham muốn ngay lập tức… bộ đồ tân nương kín kẽ nay còn đâu nữa mà đã bị kéo ra xộc xệ cực điểm.
Hạ Hầu Cẩm cũng đã sớm nứng cực độ trước cơ thể mê người kia, hắn đang muốn giải khai quần để lôi thằng nhóc đã sớm cương cứng bên trong ra nhưng Hạ Hầu Cẩm không thể ngờ được… kẻ hắn hận nhất lại xuất hiện vào khoảnh khắc này…
“Ơ kìa, Hạ Hầu Cẩm công tử đang định làm gì thế kia? Ta nói này tuy rằng công tử thế gia quyền quý vô cùng nhưng công tử cũng là nên chú ý hình tượng một chút, ai lại định cởi quần đi đái trong phòng thế này… ” Long xuất hiện đột ngột làm Hạ Hầu Cẩm bị dọa sợ đến thằng nhóc trong quần tèo đi ngay tức khắc… mặt hắn trắng bệch, cả người run lên khi đối diện với Ma Tôn.
“Ngươi… ngươi sao lại đến đây?” Hạ Hầu Cẩm lắp bắp.
“Bản tọa cai gì cũng không tốt ngoài việc đánh hơi giỏi, tiệc vui thế này sao có thể vắng mặt bản tọa được chứ… ” Long nở nụ cười vui vẻ nhưng lại khiến Hạ Hầu Cẩm rùng mình.
“Ta… ta đi… ngươi muốn làm gì thì làm… ” Hạ Hầu Cẩm lựa chọn rời đi, việc tốt của hắn không thể nào thành công khi thằng này đã đến… nhưng mà nào có dễ thế…
“Công tử làm gì vội vàng… tiệc vui mà không có người xem làm bản tọa không được hứng thú lắm… cho nên ngươi là ngoan ngoãn đứng tại đó đi… Vù!” Long cười lạnh, chỉ trong sát na tay hắn đã chụp tới người Hạ Hầu Cẩm mang theo ma khí khóa chặt cơ thể hắn.
Để lại một bình luận