Phần 7
Còn lại hai người, Thụy Kha nói rõ hơn về công việc vệ sĩ cho Thìn nghe:
– Mọi chi tiết có trong hợp đồng, nhưng tôi cũng cần nói sơ qua cho cậu biết. Tôi tuyển dụng vệ sĩ cho cá nhân tôi, tôi cần vệ sĩ bảo vệ an toàn thân thể trong mọi hoàn cảnh. Thời gian làm việc ít nhất là 18 tiếng/ngày, trừ những lúc tôi đi ngủ. Không biết cậu đáp ứng được cường độ làm việc như vậy không?
Thìn nghe Thụy Kha nói đến việc làm 18 tiếng/ngày thì đang tính đến một chuyện khác, chuyện kinh tế:
– Thời gian đối với tôi không thành vấn đề, tôi còn độc thân. Nhưng để thuận lợi cho công việc, tôi có yêu cầu chủ tịch sắp xếp chỗ ở gần với nơi ở của chủ tịch nhất.
Thìn đang tính đến việc trả lại nhà trọ đang thuê, tiết kiệm mỗi tháng hơn triệu. Cậu khôn vãi chưởng.
Cái này cũng nằm trong kế hoạch tuyển dụng của Thụy Kha rồi, cô rất nhanh chóng đưa ra đáp án:
– Ở nhà tôi luôn. Tôi ở một mình.
Cái này lại ngoài dự đoán của Thìn, ý cậu chỉ là muốn công ty thuê cho một căn phòng nào đó gần nơi ở của yếu nhân là được. Đằng này lại chung nhà với một phụ nữ đơn thân. Rồi không biết có chuyện gì phức tạp xảy ra không? Mình chẳng ưa gì cái dạng phụ nữ đẹp chỉ gây đau khổ cho đàn ông mà thôi như vị chủ tịch kia. Nay lại phải ở chung nhà. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ sầu riêng.
– Chủ tịch không sợ?
Là phụ nữ thông minh, Thụy Kha hiểu ý của Thìn đang nói đến vấn đề gì, ý Thìn nói là không sợ bị chính vệ sĩ của mình đè ngửa ra hiếp dâm sao? Nhưng thật là nực cười đối với Thụy Kha, cô đâu có ngán bị hiếp dâm, hiếp dâm chẳng qua cũng chỉ là hành động giao phối giữa nam và nữ mà thôi. Mà cái đó thì đôi khi chính cô còn phải mất tiền để mua nữa là.
– Hahaha. Sợ thì không tuyển vệ sĩ.
Thìn lắc đầu, cậu chưa hiểu hết được người đàn bà đối diện đầy mâu thuẫn này.
Đúng lúc đó thì Mai Ngọc bước vào, trên tay là một tập A4 mỏng khoảng 4 – 5 tờ gì đấy. Cô tiến gần là phía Thìn, hắn đang ngồi. Thoáng nhìn vào đũng quần Thìn một cái rồi Mai Ngọc nói:
– Anh đọc đi, có gì thắc mắc chủ tịch và tôi sẽ giải thích cho anh luôn.
Thìn hơi chạm đầu ngón tay mình vào Mai Ngọc khi nhận mấy tờ giấy A4. Điều này làm Mai Ngọc có chút xúc động. Đã hơn 2 năm rồi kể từ lúc chia tay anh người yêu cũ, cô chưa từng đụng chạm gì với người khác giới, sâu xa hơn, đã lâu rồi cô chưa có hơi đàn ông, chưa có giọt tinh trùng nào vào người, chưa được ngậm một cái đầu khấc nào. Ấy thế nên người ta nói “hạn hán nhìn thấy mây đen”, một cái chạm thôi cũng làm cho Mai Ngọc rùng mình như bị điện chích.
Nãy giờ mải làm việc đến nỗi quên cả đi giải thành ra Mai Ngọc đang buồn đái, lại trong kỳ hành kinh chính vụ với cái băng vệ sinh to tướng lót lồn làm nhiệt độ trong lồn đang cao bằng nhiệt độ trong lều khí tượng. Thành ra cái chích điện kia làm cho cơ đường nước tiểu không kiểu soát trong giây lát, báo hại lồn cô phọt ra một tia nước tiểu làm ướt sũng cái cái băng vệ đang đỏ lòe đỏ loẹt trong quần. Đến là khó chịu. Điều này chỉ Mai Ngọc cảm nhận được, nhưng cô đang phân vân cái nước vừa thoát ra là nước tiểu hay là nước dâm?
Thìn đọc từ đầu chí cuối mấy tờ A4:
“Cộng hòa xã hội…
HỢP ĐỒNG BẢO VỆ
Căn cứ này, căn cứ nọ, căn cứ kia…
Bên A thế lọ, bên B thế chai.
Điều khoản x, điều khoản y, điều khoản z. V. V.
Nội dung chính:
– Bảo vệ an toàn thân thể cho người được bảo vệ trong mọi điều kiện, mọi hoàn cảnh.
– Thời gian làm việc: Khoảng 18 tiếng/ngày, kể cả ngày Lễ, Tết.
– Thời gian nghỉ: Không quá 1 ngày/tháng.
– Không can thiệp, không bình luận, không kết luận, không thắc mắc, không tiết lộ mọi chi tiết trong đời sống cá nhân của người được bảo vệ.
– Không phát sinh và thể hiện tình cảm cá nhân đối với người được bảo vệ.
– Lương tháng: 15 triệu/tháng (bao gồm các khoản trích nộp BHXH, BHYT, KPCĐ, BHTN, TNCN theo quy định). Hình thức trả lương: Chuyển khoản vào ngày cuối cùng của tháng.
Nội dung phụ: Rất nhiều không kể hết”
Đọc xong, Thìn đặt hợp đồng trên bàn làm việc của Thụy Kha rồi nói:
– Tôi đồng ý với các điều khoản đã có trong hợp đồng này.
Thụy Kha cứ tưởng cha này đọc kỹ là sẽ có thắc mắc, yêu cầu sửa đổi gì đây, nhưng nghe nói vậy tức là mọi thứ êm xuôi. Thụy Kha đang định bảo với Mai Ngọc in thêm vài bản nữa và hai bên ký thì coi như xong vụ phỏng vấn thì Thìn nói tiếp:
– Nhưng tôi cần bổ sung thêm vài điều khoản nữa.
Chưng hửng, Thụy Kha và Mai Ngọc cùng nhìn về một phía, là khuôn mặt đang lạnh tanh như chẳng có gì xảy xa của Thìn, Thụy Kha lên tiếng:
– Điều gì, cậu nói đi.
Thìn quay sang phía Mai Ngọc:
– Cô lấy giấy bút ra ghi vào.
Ô, thực sự là Mai Ngọc đang không phân biệt là ai mới thực sự là chủ tịch ở cái công ty này. Cô quay ánh mắt sang Thụy Kha có ý như muốn hỏi thì nhận được cái gật đầu của vị chủ tịch thực sự.
Lấy quyển sổ của mình ra, bút cầm trên tay, Mai Ngọc chăm chú nhìn vào Thìn, lúc này cậu mới chậm rãi nói:
– Tôi cần bổ sung những điều sau:
Điều thứ nhất: Trong trường hợp xảy ra sự việc cần phải bảo vệ thì người được bảo vệ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của vệ sĩ.
Điều thứ hai: Tuân thủ mọi biện pháp nghiệp vụ mà vệ sĩ đưa ra trong mọi lúc, mọi nơi tránh làm ảnh hưởng tới an toàn nghiệp vụ.
Điều thứ ba: Chấp nhận cho vệ sĩ định vị 24/24 thông qua các thiết bị thông minh như điện thoại, máy tính bảng, đồng hồ. V. V.
Điều thứ tư: Người được bảo vệ không được có các hành động quyến rũ, câu dẫn hoặc kích thích ham muốn đối với vệ sĩ.
Điều thứ năm: Người được bảo vệ không được phát sinh tình cảm hoặc thể hiện tình cảm cá nhân đối với vệ sĩ.
Điều thứ sáu: Hết rồi, có 5 điều thôi.
Thìn đọc một lèo làm Mai Ngọc phải rất nhanh tay dùng thủ thuật tốc ký mới chép kịp, mồ hôi mồ kê cô chảy ròng ròng trên trán mặc dù điều hòa đang mở, một tia nước tiểu nữa lại xỉn ra.
Thụy Kha ngồi bịch xuống ghế. Cô vừa nghe thấy cái gì đây? Cậu ta đòi định vị mình, cậu ta còn bảo mình không được quyến rũ cậu ta, không được có tình cảm với cậu ta. Trời ơi, mình đang định thuê cái dạng gì làm vệ sĩ nữa không biết.
Thụy Kha có chút tự ái khi nghe những điều khoản của Thìn, cô nói:
– Tôi không đồng ý thì sao?
Thìn biết trước sẽ nhận được câu hỏi này, cậu cũng không ngần ngại nói thẳng, được chăng hay chớ đối với cậu không phải là quan trọng, cậu không ưa lắm cái người đàn bà đẹp này, trái tim cậu đã quá sợ đàn bà rồi:
– Tất cả chỉ vì công việc. Quan điểm của tôi trong bảo vệ chính là phòng còn hơn chống. Chủ tịch không đồng ý tôi đành đi tìm việc khác.
Cả ba im lặng một hồi.
Cả ba im lặng một lúc.
Cả ba im lặng để cùng nhau suy nghĩ. Rồi thì Thụy Kha cũng nhìn về phía Mai Ngọc và gật đầu. Mai Ngọc hiểu ý là chủ tịch đồng ý, cô bước ra ngoài phòng của mình sửa lại hợp đồng.
– Bao giờ cậu có thể bắt đầu công việc?
– Nhanh nhất là tối nay.
– Tại sao không phải là bây giờ?
– Vì tôi cần phải chuẩn bị các công cụ cần thiết cho nghiệp vụ của mình. Phải mất 1 buổi chiều.
Thụy Kha thì chẳng hiểu gì về cái nghiệp vụ, cô cũng không thắc mắc bởi đó không phải là chuyện của mình. Cô đồng ý là chính thức từ tối nay, cô có vệ sĩ:
– Được, tôi đồng ý, giờ tôi viết cho cậu địa chỉ này, tối nay cậu có mặt ở đó đón tôi vào lúc 23h.
Tối nay, Thụy Kha có lịch sinh hoạt câu lạc bộ của mình, “Câu lạc bộ Freedom Luxury”, câu lạc bộ dành cho tầng lớp thượng lưu thích tự do. Mỗi lần sinh hoạt bét nhè thường đến 11h đêm là kết thúc, ai tăng 2, tăng 3 thì tùy nghi di tản.
Thìn giơ tay về phía Thụy Kha như có ý muốn lấy một thứ gì đó từ cô:
– Không cần viết ra giấy, chủ tịch đưa điện thoại của chủ tịch cho tôi.
Thụy Kha nhướn mắt hỏi:
– Để làm gì?
– Tôi sẽ định vị chủ tịch ngay từ bây giờ, tính từ lúc tôi ký hợp đồng, tôi đã là vệ sĩ của chủ tịch rồi.
Thụy Kha miễn cưỡng đưa chiếc Iphone của mình cho Thìn. Thìn đón lấy rồi dùng 2 tay bấm phím nhoay nhoáy rất nhanh nhẹn, Thụy Kha nhìn vào còn chưa kịp hiểu Thìn đang làm gì thì cậu ta đã trả lại điện thoại rồi:
– Cảm ơn chủ tịch, tôi đã định vị xong. Giờ chủ tịch ở vị trí nào tôi cũng biết. Tôi đã cài số điện thoại của tôi trong danh bạ của chủ tịch. Chủ tịch có thể tìm tên tôi trong mục ưa thích, hoặc bấm gọi phím 1 cũng được. Tôi cài tên tôi trong danh bạ là: Chồng yêu.
Thụy Kha há hốc mồm, cô không tin vào điều mình vừa nghe thấy:
– Cậu bị điên à? Sao lại cài tên là Chồng Yêu?
Nhưng Thìn bình tĩnh đến kỳ lạ:
– Sẽ có tác dụng trong những trường hợp khẩn cấp, đặc biệt là đối phó với nam nhân trong công việc của chủ tịch. Đây là điều khoản thứ 2 trong yêu cầu của tôi, “tuân thủ mọi biện pháp nghiệp vụ mà vệ sĩ đưa ra”, mong chủ tịch tôn trọng.
Thụy Kha cãi lại:
– Nhưng tôi có chồng rồi.
– Chủ tịch chưa có chồng.
– Sao cậu biết?
– Tay chủ tịch không đeo nhẫn, chủ tịch ở một mình, yêu cầu tôi đón lúc 11 giờ đêm ở địa chỉ không phải là nhà mình.
Thụy Kha thấy mình như một đứa trẻ bị người cha già khó tính giảng đạo và có cảm giác như vừa đánh mất tự do. Cô vừa thấy mình đang làm một việc hết sức là ngớ ngẩn, trả tiền cho kẻ đã cướp tự do của bản thân. “Tự do” chính là 2 từ mà cô tôn thờ, hai từ đó còn có giá trị hơn cả những cái từ như kiểu “tình yêu”, “hôn nhân”, “gia đình”, “trách nhiệm” mà đa phần phụ nữ Việt lấy đó làm kim chỉ nang cuộc sống. Lại còn rước của nợ “Chồng Yêu” vào cuộc đời mình nữa chứ.
Đang định cãi thêm cái gì đó thì Thụy Kha thấy Mai Ngọc bước vào, trên tay là tập hợp đồng gồm nhiều bản.
Ngay lúc đó, Thìn đọc lướt qua những điều khoản bổ sung thấy đúng như những gì mình nói thì ký, sau đó Thụy Kha cũng đọc lướt rồi ký.
Vậy là Hợp Đồng Bảo Vệ đã được ký kết giữa đôi bên. Cái hợp đồng này là cái gắn kết giữa một kẻ hận đàn bà và một kẻ ghét ràng buộc với đàn ông hay lại chính là vật cản hai người đến với nhau? Chuyện đó chỉ có tương lai mới trả lời được.
Để lại một bình luận