Phần 34
Đường đèo tối đen như mực, chỉ nhìn thấy đường phía trước do ánh đèn xe soi rọi, cũng may xe tốt nên đèn khá sáng. Giờ đang là khoảng 12 giờ đêm nên gần như không có người, chẳng ai dại gì mà phải đi cung đường này lúc đêm khuya.
Thìn tập trung tối đa tinh thần điều khiển xe máy, cậu đi rất nhanh nhưng không ẩu, tính cậu luôn luôn là vậy.
Thụy Kha cũng không cảm thấy mệt mỏi cho lắm, vết thương cơ bản đã hết đau, có thể nhúc nhắc nhấc lên nhấc xuống cái chân được rồi, giờ chắc đi bộ chỉ tập tễnh thôi. Những ngày tháng liên tục tập GYM, rồi gần đây bơi lội làm sức khỏe của cô cũng hơn những người phụ nữ khác, mất máu cũng khá nhiều nhưng có vẻ như không ảnh hưởng cho lắm.
Ngồi sau xe Thìn, đêm đen kìn kịt cô chẳng nhìn thấy cảnh vật gì cả, chỉ nhìn thấy bóng Thìn đằng trước đang tập trung lái xe mà thôi. Những lúc Thìn ôm cua, cô cũng chẳng dại gì mà không bám chặt vào bụng hắn, rồi như đã quen với cái ôm, cô kệ đôi bàn tay mình đan vào nhau trước bụng hắn, cô kệ hắn chở cô đi đâu thì đi, giờ này có mà hắn chở thẳng cô sang Trung Quốc bán cho chủ động chứa cô cũng mặc kệ.
Đúng 2 giờ sáng, Thìn có mặt ở bệnh viện. Nhanh chóng cô đưa Thụy Kha vào khoa cấp cứu, kể sơ qua tình hình vết thương và phương pháp ứng phó khẩn cấp cho bác sĩ. Bác sĩ cũng hỏi Thụy Kha có nhìn thấy con rắn đó hình dạng, màu sắc như thế nào không? Nhưng Thụy Kha trả lời là không biết vì trời lúc đó tối quá, rắn cắn một phát rồi chạy đi luôn, cô chỉ nhìn thấy hình dạng thuôn dài nên biết chắc chắn là rắn mà không phải là con gì khác. Các bác sĩ đưa cô vào trong tiến hành xét nghiệm máu, nước tiểu và các nghiệp vụ y khoa khác.
Thìn ở bên ngoài điện cho anh Hòa trưởng nhóm để anh và mọi người yên tâm là mình đến nơi an toàn.
Khoảng thời gian 2 tiếng vừa rồi, những người ở lại như “ngồi trên đống lửa”, câu này đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Anh Hòa cúp máy xong, nhìn đồng hồ rồi nói to với mọi người như khoe:
– Anh Em, Thìn đưa Thụy Kha về đến bệnh viện an toàn rồi!
Mọi người cùng nhau reo hò, họ vui mừng như chính những người ruột thịt của mình vừa tai qua nạn khỏi.
Anh Bình cũng nhìn đồng hồ, nói về cầm xe máy chạy phượt, anh là người có nhiều kinh nghiệm nhất ở đây, anh ngượng ngùng một cách dễ thương:
– Tốc độ trung bình khoảng 75 km/h. Tôi đi ban ngày chưa bao giờ đạt được tốc độ trung bình như vậy ở đoạn đường từ đây về Hà Giang.
Anh Hòa cũng xấu hổ không kém, anh gãi đầu gãi tai:
– Vậy mà lúc đầu tôi còn lo cậu ta không chở được Thụy Kha mới chết chứ, giờ ngại quá đi.
Mọi người lại được phen cười anh trưởng nhóm đẹp trai dễ thương của mình. Dứt tràng cười, nhanh chóng lấy lại phong độ trưởng nhóm, anh Hòa đề nghị:
– Anh chị em thân mến! “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, Thụy Kha đã bị thương. Tôi đề nghị chúng ta hủy lịch phượt ngày mai, đợi trời sáng chúng ta lập tức về lại Thành phố thăm Thụy Kha, ai đồng ý xin giơ tay?
18 cánh tay cùng giơ lên, nhìn qua ánh lửa những cánh tay ấy như những cánh tay thiên thần:
– Đồng ý, đồng ý, đồng ý, đồng ý…
Tiếng hô vang lay động cả núi rừng, tiếng hô vang làm những con gà trống của dân bản gần đó tưởng trời đã sáng cất lên tiếng gáy, tiếng hô vang xua đi bóng đêm, tiếng hô vang gọi mặt trời dậy sớm.
Họ bỏ thêm củi vào đống lửa, họ lại cùng nhau hát vang những bài hát ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, ca ngợi tình yêu nam nữ, ca ngợi tình bạn bè. Với họ đó mới thực sự là PHƯỢT.
Trên giường bệnh, Thìn đang đút những thìa cháo gà cuối cùng vào miệng Thụy Kha. Cái này là do Thụy Kha làm nũng, cô có đau yếu gì quá thể đáng đến nỗi không cầm được thìa chìa xúc vào miệng đâu. Nhưng tự dưng ý nghĩ tinh nghịch của cô trỗi dậy làm cô giả vờ như đang mệt lắm, không nhấc nổi tay lên rồi có ý nhờ Thìn đút. Lần đầu tiên trong đời, Thìn đút cháo cho một người khác ăn. Cậu cũng lờ mờ đoán là Thụy Kha có ý trêu mình, làm trai cho đáng nên trai, Thìn cũng trêu lại cho đáng mặt nam nhi:
– Chủ tịch, tôi hỏi chủ tịch cái này?
Thụy Kha cố nuốt trôi miếng cháo rồi nhìn Thìn hỏi:
– Chuyện gì?
– Đang đêm hôm khuya khoắt chủ tịch ra ngoài đó làm gì mà bị rắn cắn?
Thụy Kha ngớ người, cô bồi hồi nhớ lại lúc gần 12h đêm hôm qua. Đi nằm được một lúc thì thấy căng căng bụng dưới, lớn rồi nên cô biết mình chẳng phải mắc bệnh hiểm nghèo gì mà chính là… Buồn đái.
Tự nhiên thôi, Thụy Kha ra khỏi lều kiếm chỗ đi đái, ngoài đống lửa vẫn bập bùng vì Thìn vừa mới cho thêm củi vào thì trời tối đen như mực. Đái cạnh đống lửa thì sợ mấy thanh niên bên lều nam vô tình ra nhìn thấy đít nên Thụy Kha quyết định đi sâu vào trong rừng, cách đống lửa một đoạn cho kín đáo. Dù gì mình cũng là con gái, để người khác nhìn thấy đít cũng là điều không nên làm.
Cách đống lửa tầm 50m, Thụy Kha thấy một bụi cây, cô kéo phéc mơ tuya cái quần bò sooc cộc đến ngang đùi. Đôi mông đít căng đét của Thụy Kha phơi ra giữa đêm đen, chỉ có ma quỷ là nhìn thấy.
Vừa rặn đái “xè xè xè”, Thụy Kha vừa nghĩ: “Đái thiên nhiên là sướng nhất”. Thụy Kha ăn ở có đức nên có lẽ trời cũng thương, vừa rặn để những giọt nước cuối cùng thoát ra khỏi lỗ tiểu rơi xuống đấy thì Thụy Kha thấy nhói một cái ở bụng chân. Cô “ái” lên một cái rồi nhìn thấy một con vật thuôn tròn trườn đi. Biết là bị rắn cắn, lúc đó chưa có đau lắm nên Thụy Kha vẫn còn kịp kéo cái quần lót và quần bò lên, cài khóa cẩn thận rồi bấm nút trên chiếc vòng bạc giả. Và chưa đầy 1 phút sau thì cô nghe tiếng Thìn gọi.
Trở lại với không khí ngượng ngùng của Thụy Kha trong phòng bệnh viện, thấy chủ tịch chưa nói gì, Thìn hối thúc:
– Kìa chủ tịch, có gì mà chủ tịch cứ ấp úng thế?
Thụy Kha tức điên người, tên vệ sĩ đẹp trai chết tiệt này đang dồn ép thiếu nữ nhà lành. Cô ngoảnh mặt ra hướng khác nói rất nhỏ như cố tình không cho hắn nghe tiếng:
– Đái… thế cũng hỏi.
Thìn thì biết thừa, đêm hôm ra đấy một mình không phải đi vệ sinh cá nhân thì là đi đâu. Cậu chỉ thắc mắc là đái hay là vệ sinh nặng mà thôi. Cố nhịn để không bật ra tiếng cười, kẻo vị chủ tịch này mà điên lên đuổi việc không biết chừng.
– Sao chủ tịch không gọi tôi ra bảo vệ, để đến nông nỗi này.
Đến giờ này thì Thụy Kha mới phát hiện ra là mình đang bị trêu, chứ không phải là nghiệp vụ chi hết, cô quay lại phía Thìn dẩu môi lên rất đanh đá:
– Vớ vẩn, gọi ra để lộ hết hàng à.
Hai người định trêu nhau tiếp thì bác sĩ đi vào, trên tay cầm kết quả xét nghiệm, đó là một bác sĩ nam khá lớn tuổi:
– Cháu là Thụy Kha phải không?
Thụy Kha đáp lời:
– Vâng cháu đây ạ. Cháu có bị làm sao không?
Vị bác sĩ ôn tồn:
– Kết quả xét nghiệm thì đúng là có chất của nọc độc rắn, một loại rắn độc rất phổ biến ở rừng núi phía Bắc. Nhưng cũng may là cháu được sơ cứu kịp thời, đúng cách nếu không thì nhẹ nhất là hoại tử chân, nặng có thể dẫn tới mất mạng.
Thụy Kha nhìn về phía Thìn, nghe bác sĩ nói vậy cô hiểu rằng Thìn vừa cứu cô một mạng, cậu ta đang thực hiện đúng cái hợp đồng bảo vệ với mức lương 15 triệu/tháng.
– “Giờ thì cháu như thế nào ạ?”, Thụy Kha hỏi tình hình, cô còn một lịch làm việc quan trọng nữa trong đợt đi chơi này.
Vị bác sĩ cười hiền từ:
– Cháu đã được chúng tôi làm các nghiệp vụ để khử độc còn lại trong cơ thể, nếu không có gì đặc biệt, sau khi truyền nước và các chất điện giải, tối nay cháu có thể ra viện được.
Thụy Kha thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy trong mình hoàn toàn khỏe mạnh, nhất là vừa được ních đầy bụng một bát cháo gà:
– Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.
– Nghỉ ngơi đi cháu.
Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài cửa, bước ra cửa ông phải lách người để tránh một nhóm lô nhô, đó chính là nhóm bạn phượt của Thụy Kha, dẫn đầu là Anh Hòa. Thấy bác sĩ ở trong đó nên họ chưa dám vào. Nhưng bác sĩ đi rồi, họ lũ lượt chen lấn nhau vào. Anh Hòa mở lời:
– Thụy Kha, khỏe chưa em?
Thụy Kha và Thìn ngớ người vì nhìn thấy nhóm bạn của mình, theo lịch hôm nay họ còn đi chơi rất nhiều nơi, không ngờ lại bỏ lịch mà về lại thành phố. Thụy Kha cũng mừng lắm, cô reo lên:
– Mọi người, ơ sao mọi người lại về đây?
Anh Bình tiến lại vế Thìn, vỗ vỗ vào vai cậu tỏ vẻ thán phục. Anh Hòa vui vẻ:
– Về lại để xem cậu Thìn đi kiểu gì mà mất có 2 tiếng đồng hồ. Chúng tôi đi không nghỉ từ 5 giờ sáng mà hơn 8 giờ mới về đến đây đây này.
Thìn thì cho là bình thường như cân thịt mớ rau, nếu khẩn cấp hơn cậu có thể đi nhanh hơn thế nữa. Nhưng cậu chỉ mỉm cười nhẹ, cậu cười vì tấm lòng của những người anh em này, họ sẵn sàng hủy bỏ lịch của mình để về đây, bên một đồng đội bị thương. Đó mới là điều đáng quý, đáng trân trọng.
Rồi cả ngày hôm ấy, cả nhóm chỉ quanh quẩn quanh bệnh viện nói chuyện, vui đùa với Thụy Kha. Tất cả đang chờ Thụy Kha xuất viện để cùng họ làm một việc ý nghĩa nhất trong chuyến đi này.
Để lại một bình luận