Người bảo vệ – Chương 1 (P1-50)

Phần 21

Sáng sớm ngày hôm sau, tại bữa sáng mà Thìn chuẩn bị cho cả hai người, sáng chủ nhật thảnh thơi mới vậy chứ bình thường thì hai người ăn sáng ở bên ngoài trên đường đến công ty, phở Hà Nội thường là món mà Thụy Kha chọn.
Cả bữa ăn Thìn không giống mọi khi, chỉ im lặng ăn hết phần của mình. Thụy Kha thấy cũng là lạ, mọi ngày lẻo mồm phết giờ câm như ngậm hột thị. Thìn ăn xong trước, cậu lấy khăn lau miệng xong thì nói với Thụy Kha:

– Chủ tịch! Hôm nay chủ tịch có lịch đi đâu không?

Thụy Kha đang cắn dở lát bánh mì kẹp thịt nguội, nghe cậu vệ sĩ hỏi vậy thì cố nuốt xong rồi nói:

– Giờ thì chưa có lịch gì, có chuyện gì à? Nay thấy cậu khang khác đấy.

– Không có chuyện gì lớn cả. Tôi muốn xin phép chủ tịch đi ra ngoài đến chiều, tôi có việc riêng cần giải quyết.

Con người chứ có phải máy móc đâu, Thìn cũng có mối quan hệ bên ngoài, thấy chàng vệ sĩ buồn buồn nên Thụy Kha cũng không tiện hỏi cho ra ngọn ra ngành, nhưng rõ ràng cô có chút tò mò, tự phỏng đoán Thìn gặp chuyện gì đó:

– Cậu đi đi, có cần hỗ trợ gì không?

– Không thưa chủ tịch, chiều tôi về nấu cơm.

– Chiều nay không cần nấu cơm, ra ngoài ăn 1 bữa đi. Cả tháng nay ăn ở nhà rồi.

– Vâng, cảm ơn chủ tịch. Chủ tịch đừng đi đâu ra khỏi nhà, đồ ăn trưa tôi làm sẵn để trong tủ lạnh rồi, chủ tịch chỉ cần cho vào lo vi sóng, nhớ vặn 2 phút thôi là được. Nếu cần đi đâu, chủ tịch điện thoại cho tôi, 15 phút sau tôi sẽ có mặt.

– Uh, cứ yên tâm đi đi.

Ăn xong, Thìn đi bộ ra khỏi ngôi biệt thự để lại Thụy Kha một mình. Tự nhiên Thụy Kha thấy thiếu thiếu một cái gì đó mà chính bản thân cô cũng không định nghĩa được. Người ta nói “Thia lia quen chậu, vợ chồng quen hơi” có lẽ không đúng với cảm giác của Thụy Kha lúc này, nhưng nghĩ giản đơn thì cũng gần như là vậy. Cả tháng nay 24/24 trong cô đều là cảm giác yên tâm khi luôn ở bên cạnh mình là anh chàng vệ sĩ tận tụy và chu đáo trong công việc.

Vậy là Thụy Kha tự chơi một mình đến chiều tối.

Ngồi ở một quán café đối diện khách sạn Hoàng Gia, Thìn chọn cho mình một chiếc bàn nhỏ trên tầng hai, sát cửa sổ. Ở vị trí này cậu có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh bên ngoài của khách sạn. Cũng sắp đến giờ tổ chức hôn lễ, tiệc tùng ăn uống linh đình rồi.

Đám cưới này chắc là được tổ chức rất hoành tráng đây, bằng chứng là từng đoàn, từng đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào sảnh khách sạn, những người tham dự cũng ăn mặc lộng lẫy cầu kỳ. Chả gì thiếu gia tập đoàn đa ngành Kim Ngân lập gia đình cũng là một sự kiện lớn trong giới kinh doanh. Ai được mời cũng cố gắng thể hiện sự nổi bật của mình.

Lúc đầu Thìn đến đây cũng có ý định vào bên trong theo đúng như lời mời của Trâm Anh, nhưng khi nhìn những vị khách khác, nhìn vào phương tiện họ đến thì anh không còn muốn vào nữa. Mình quá khác so với cái thế giới của những người tham gia bữa tiệc này, Thìn đi xe ôm đến công ty rồi lấy chiếc Wave của mình đến đây, trên người vẫn trang phục mà cậu ưa thích, chân mang giầy thể thao, quần bò, áo sơ mi đuôi tôm để ngoài quần. Tất cả chỉ có vậy.

Nhấp một ngụm café trên môi, giọt café đen đá không đường như không còn vị đắng nữa bởi đây đã là cốc thứ 3 mà Thìn uống từ lúc ngồi ở đây đến giờ.

Và rồi cuối cùng Thìn cũng nhìn thấy Trâm Anh trong bộ trang phục áo cưới hở vai trắng muốt bước ra cùng với vị hôn phu của mình, một chiếc xe Mercedes mui trần đậu sẵn ở sảnh đón cô dâu chú rể, họ trong thật đẹp đôi bước đi trong tiếng vỗ tay hân hoan của rất nhiều người.

Ở xa Thìn không nhìn rõ ánh mắt Trâm Anh như thế nào, chỉ nhìn thấy hành động đảo mắt một lượt như tìm kiếm một cái gì đó lúc Trâm Anh chuẩn bị bước vào xe hoa mà thôi. Rất có thể Trâm Anh đang cố vớt lại hình bóng của anh chàng vệ sĩ, người cô đã trao trọn tuổi thanh xuân hồn nhiên, thánh thiện. Nhưng cô không nhìn thấy anh.

Chiếc xe hoa đi rồi, nó đã mang Trâm Anh sang một trang mới của cuộc đời, không biết trang mới đó có làm cho Trâm Anh sung sướng hạnh phúc như những lựa chọn lý tính, công thức mà cô tính toán hay không?

Cả buổi chiều hôm đó, Thìn lại một mình lang thang khắp nơi trong thành phố Hà Nội, đến những nơi mà cậu và Trâm Anh đã từng đến. Cậu muốn một lần cuối mình chiêm nghiệm quá khứ và cũng là để khép lại quá khứ.

Thụy Kha đang nằm trên ghế sopha, cô không biết đọc cái gì trên Ipad mà vừa đọc vừa rung rung cái đùi rồi cười khúc khích. Ở nhà một mình nên cô mặc một chiếc váy ngủ ở nhà, cái động tác rung rung đùi làm tà váy bị vén dần lên phía trên, mấp mé lộ ra chiếc quần lót màu đỏ nhìn đến là hấp dẫn.

Thìn tự mở cửa bước vào nhà, chẳng muốn nhìn thấy cái cảnh này đâu nhưng nó cứ bị đập vào mắt ấy. Nếu là lẽ thường Thìn đương nhin cứ im lặng vậy mà thưởng thức, nhưng đó là Thìn của ngày xưa, nay khác rồi. Cậu hắng giọng:

– E hèm!

Thụy Kha bỏ Ipad xuống và nhìn ra phía cửa, thấy Thìn, lại nhìn về phía đùi mình, cô phát ngượng vì chính mình còn nhìn thấy cái quần lót đỏ. Cái “e hèm” của Thìn làm cô hiểu là Thìn đã nhìn thấy. Nhưng Thụy Kha gãi đầu gãi tai như chưa hề phạm tội:

– Về rồi hả, xong việc chưa?

Thìn ngồi xuống ghế sopha đối điện với Thụy Kha:

– Tôi xong việc rồi, trưa nay chủ tịch ăn gì?

Thụy Kha có chút cảm động vì sự lo lắng ngoài chức năng nhiệm vụ của Thìn, Thìn chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là bảo đảm an toàn thân thể cho Thụy Kha mà thôi, những chuyện khác như cơm nước, hay là chuyện làm huấn luyện viên sức khỏe là những việc ngoài hợp đồng, hay nói đúng hơn là chuyện làm không công.

Với Thìn thì không suy nghĩ sâu xa như vậy, với cậu đơn giản chỉ là con người với con người, có gắn kết với nhau bằng bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì đối với việc hai người ở gần nhau nên quan tâm nhau một chút, chỉ có lợi chứ không có hại chi cả.

Thụy Kha giờ đã ngồi ngay ngắn lại, cô khép lại đôi chân thật chặt đề phòng lộ chíp lần nữa:

– Thì cậu chả dặn ăn cơm trong tủ lạnh còn gì. Thịt kho thì cho vào lò vi sóng vặn 2 phút. Mỗi tội cơm lạnh ngắt à.

Thìn không nhớ là mình đã dặn chủ tịch cắm lại cơm cho nóng hay chưa:

– Thế chủ tịch không cắm lại cơm à, lấy nguyên cơm trong tủ lạnh ra cứ thế ăn?

– “Cậu chỉ bảo là cho thức ăn vào lò vi sóng thôi, cơm có dặn đâu”, Thụy Kha ngây thơ như một em bé tiểu học, bố mẹ dặn gì cứ thế làm.

Thìn đập đập tay mình vào trán, cậu không biết chủ tịch là dạng người gì nữa đây. Ở trên công ty thì là một doanh nhân khét tiếng lạnh lùng sắc sảo thông minh. Nhưng lúc ở nhà thì chủ tịch như một đứa con nít không hơn chỉ có kém.

– Trời ạ, chủ tịch ơi là chủ tịch.

Thụy Kha cười hề hề như chẳng có chuyện gì xảy ra, trưa nay cơm lạnh nên cô ăn chỉ có độc một bát, không dám ăn đến bát thứ hai, thành thử giờ hơi đói đói:

– Này, giờ đi ra ngoài ăn luôn đi. Đói rồi.

Nói xong Thụy Kha xoa xoa cái bụng mình giống kiểu gái chửa đang mách chồng. Thìn thấy thế thì cũng đỡ buồn hơn một chút vì cái chuyện mình vừa mới gặp, thấy chủ tịch ở nhà ứng xử với mình không kiểu cách, lằn ranh chủ tịch – vệ sĩ không rõ ràng làm cậu có chút ấm áp, không có tự ti vì thân phận bèo bọt của mình. Cậu biết khoảng cách giữa cậu và giới thượng lưu ở cái xã hội này là khoảng cách không thể xóa nhòa. Nhưng với chủ tịch cậu không có cảm giác vậy.

– Chủ tịch thích ăn gì?

Nói đến ăn, Thụy Kha thấy bụng mình “ọc” lên một phát thật, tiếng động này đến cả tai Thìn:

– Lẩu đi.

Thìn làm ngơ với tiếng “ọc” xuất phát từ trong dạ dày, men theo lòng non, xuyên qua lòng già, thoát khỏi hậu môn bay ra ngoài của chủ tịch. Cậu vừa đứng dậy vừa nói:

– Vậy chủ tịch thay đồ đi. Hôm nay xin phép chủ tịch cho tôi trả tiền được không ạ?

Thụy Kha thấy vậy thì ngẫm nghĩ rồi nói:

– Sao lại là cậu mà không phải tôi. Tôi bao nuôi ăn ở cho cậu mà.

Thìn đã đi gần tới phòng mình rồi, nghe Thụy Kha nói vậy thì cậu quay lại nói:

– Hôm nay khác mọi hôm.

Nói xong thì Thìn bước vào phòng và thay bộ quần áo khác nhưng vẫn là kiểu đấy thôi. Thụy Kha cũng đứng dậy đi thay đồ, trong đầu cô vẫn bỏ lửng câu trả lời của Thìn, cô chưa hiểu hôm nay khác mọi hôm ở cái gì nữa, chỉ là ngày chủ nhật thôi mà.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50

TÊN TRUYỆN:

Người bảo vệ – Chương 1 (P1-50)


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)