Phần 39
Thìn đang lái xe đưa chủ tịch về, món quà của Mai Ngọc được cậu đặt ở bên ghế phụ, Thụy Kha vẫn như thường lệ ngồi ở hàng ghế đằng sau. Vừa ra khỏi trụ sở công ty thì Thụy Kha đã lên tiếng:
– Cái gì ở ghế phụ kia, trông như quà thì phải.
Thìn cũng chẳng giấu chủ tịch làm gì, chuyện này đâu có vi phạm chuyện gì đâu.
– À, là quà của Mai Ngọc tặng sinh nhật tôi.
Thụy Kha cảm thấy một nỗi buồn mong manh, một nỗi buồn không nguồn gốc, không lý do ập vào trong cô mà cô không biết giải thích như thế nào. Món quà sinh nhật dành cho hắn cô đã chuẩn bị trước cả tuần nay, hiện đang ở trong phòng mình, dự định tối nay mình sẽ tặng cho hắn, mình muốn mình là người đầu tiên tặng hắn, nhưng giờ không phải rồi, có người tặng trước mất tiêu rồi còn đâu.
Nghĩ đến Mai Ngọc, qua sự việc tặng quà, Thụy Kha không dám chắc nhưng cô lờ mờ đoán là Mai Ngọc có tình cảm riêng vượt quá tình đồng nghiệp với Thìn. Lần đầu tiên cô thấy mình có cảm giác ghen ghen le lói trong lòng. Tự nhủ: “Không biết mình cho Mai Ngọc lên làm Tổng giám đốc có đúng không nữa”.
Cứ thế Thụy Kha im lặng đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư, xe gần đến đoạn rẽ vào phòng tập GYM cô mới sực tỉnh:
– Hôm nay không đi tập GYM, qua chợ mua đồ ăn rồi về luôn.
Thìn thắc mắc, từ hôm tập đến giờ chủ tịch chưa bao giờ bỏ tập, mấy hôm nay thì xen vào các buổi GYM là đi bơi:
– Sao vậy chủ tịch, chủ tịch vẫn tập đều cơ mà?
Thụy Kha bĩu môi:
– Hôm nay tôi mệt.
Thìn mông lung suy nghĩ: “Sao mệt nhỉ? Nhìn người vẫn khỏe mạnh cơ mà, hay là đang hành kinh, không phải, hết được 3 ngày rồi mà”.
Qua gương chiếu hậu, nhìn thấy biểu hiện hết sức đáng nghi của tên vệ sĩ, Thụy Kha nói với lên:
– Này, đang nghĩ gì đấy?
Thìn giật mình, cậu tưởng chủ tịch có phép thần thông đọc được suy nghĩ của người khác. Cậu lắp bắp:
– Không, không, tôi đang nghĩ tối nay ăn gì.
– “Thật không?”, Thụy Kha bán tín bán nghi.
Vừa lúc đó thì xe cũng đến cổng chợ, đang kiếm chỗ đỗ thì Thụy Kha lại ra mệnh lệnh:
– Cậu ngồi đợi trong xe. Hôm nay tôi đi chợ.
Thìn xuýt tí nữa thì đạp nhầm chân phanh thành chân ga. Chủ tịch trước nay chỉ theo đít mình xách đồ, bao giờ mua đâu cơ chứ. Nhưng lệnh là lệnh, cái thân phận tôi tớ nó khổ thế đấy.
Xe đỗ vào lề đường, Thìn quay xuống dặn dò:
– Chủ tịch đừng mặc cả nhiều, tội người bán rau lắm.
Nhưng chủ tịch đóng cửa xe cái “rầm” rồi quẩy đít đi vào trong chợ. Thìn ngồi trong xe chẳng có việc gì làm, cậu vẫn để nổ máy, bật điều hòa, ngả ghế xuống tranh thủ lên đọc truyện. Làm kẻ hầu người hạ cho người ta thiệt là khổ quá đi à.
Một lúc sau thì Thụy Kha lệ khệ xách ra cơ man hết túi nilong này đến túi nilong nọ, túi to túi bé đủ cả, túi màu hồng, túi màu xanh, túi màu tím không thiếu màu nào. Thìn tròn mắt nhìn chủ tịch đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bước xuống xe, Thìn tựa lưng vào cửa ra lệnh:
– Chủ tịch bỏ đồ vào trong cốp.
Thụy Kha đang bận hai tay nên không rảnh để tẩn cho hắn một trận. Cô đay nghiến:
– Còn không xách đồ giúp người ta. Ai dà! Nặng chết đi được đây này.
Thìn cười cười giơ cả hai tay đỡ đồ cho chủ tịch. Bỗng một bà bán rau ở trong chợ tất tả đuổi theo, nhìn thấy Thụy Kha bà nói to cho cả chợ nghe thấy:
– Cô gì ơi. Cô gì gì ơi.
Thụy Kha quay lại hỏi bà:
– Có chuyện gì vậy hả cô?
Bà bán rau đến được gần Thụy Kha, bà chìa tay có cầm mấy nghìn tiền lẻ:
– Cô quên không lấy tiền trả lại, làm tôi chạy đi tìm cô từ nãy đến giờ.
Thụy Kha cười cười:
– À, cháu không lấy tiền trả lại đâu ạ, cháu biếu cô.
Bà bán rau ngơ ngác như không tin vào mắt mình:
– Ờ, ờ, vậy tôi cảm ơn cô nhé.
Nói xong bà quay trở lại gánh rau muống của mình, vừa đi mà vừa lẩm bẩm: “Quái lạ, vừa rồi mình nói 3.000 một mớ còn mặc cả chán chê xuống còn 5 nghìn hai mớ. Đưa cho mình 10 nghìn xong thì không lấy tiền trả lại. Người gì đâu mà lạ”.
Thìn thì mô tê chẳng hiểu gì. Đồ ăn được cất trong cốp sau của xe. Hai thanh niên về nhà.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của Thìn, và cũng là của Thụy Kha nữa.
Đặt đồ ăn vào bàn bếp, Thụy Kha nói với Thìn:
– Cứ để nguyên đây, chờ tôi đi thay đồ xong rồi tôi xuống. Hôm nay tôi nấu chính, cậu phụ.
Thìn hôm nay bất ngờ à nha. Mọi ngày thì cậu làm đầu bếp chính, chủ tịch lăng xăng bên cạnh nhặt rau, thái hành, rửa thịt như một con sen chính cống. Nay lại giở trò đòi làm bếp chính, không biết có nấu được món nào vào mới món nào không. Nhưng lại phải nói lại một lần nữa, lệnh là lệnh.
Thìn ở dưới tầng 1 nên thay quần áo mặc ở nhà rất nhanh, cậu thường mặc quần sooc cộc và áo ba lỗ, người ta thường nói: “Tốt khoe, xấu che”, nhưng cơ thể Thìn thì chỗ nào mà chẳng đẹp nên chẳng biết che chỗ nào nữa. Cậu đành mặc vậy cho nó bớt đẹp, tất nhiên chỗ đẹp nhất thì phải che rồi.
Một lúc sau thì Thụy Kha bước xuống, cô mặc một chiếc váy hoa cà màu tím có thắt nơ ở trên ngực, tóc buộc gọn gàng ra đằng sau, từ lúc Thìn về đây chưa thấy chủ tịch mặc như thế này bao giờ, chỉ là bếp chính thôi, có cần phải trang trọng quá không vậy?
– “Nhìn gì? Chưa thấy tôi mặc váy bao giờ à?”, Thụy Kha thấy Thìn cứ nhìn nhìn mình như soi hàng thì chữa ngượng bằng việc mắng yêu.
Thìn quay ngoắt khuôn mặt mình đi, để chủ tịch phát hiện ra mình có chút lạ lẫm quả là không hay, rất dễ bị quy kết là vi phạm hợp đồng.
Thụy Kha nấu ăn thì quả là buồn cười, cô học lóm Thìn bấy lâu nay nên cũng mờ mờ ảo ảo biết được cách nấu, chỉ có điều chưa thạo thôi. Thực tâm cô là muốn học nấu ăn thật, tiếp xúc gái Việt rất nhiều và ai cũng biết nấu ăn, chỉ có cô là không.
– Kìa, chủ tịch cho nhỏ lửa thôi không cháy bây giờ.
– Chủ tịch, cho muối vào đi, quên à… Thôi không mặn quá không ăn được đâu…
– Đã chín đâu mà tắt bếp…
– Giời ơi là giời… Xào thì phải dùng đũa đảo đều lên.
– Hay để tôi nấu nốt cho… “Keng, keng, keng”…
– Không… Đừng… Ối dồi ôi… chủ tịch phải thổi cho nguội mới nếm chứ… Ai dà ai dà… Nóng, nóng… nước nguội đây, chủ tịch uống đi cho khỏi dát lưỡi…
– Rồi, bày ra đây… thế, đúng rồi.
– Đẹp phết nhỉ… Chủ tịch biết nấu ăn rồi đấy…
– Xí… Chuyện… tôi mà… ha ha ha ha…
– Không biết có ăn được không?
– Đập cho phát giờ.
Gần 3 tiếng đồng hồ sau thì thức ăn được bầy ngay ngắn trên bàn. Thụy Kha hôm nay làm bếp chính, Thìn ở cạnh hỗ trợ và chỉ đạo từ xa. Thụy Kha làm những món sau: Nem rán, thịt ba chỉ kho tàu, rau muống xào tỏi, canh ngao chua. Như vậy là quá đủ cho 2 người ăn.
Thìn ăn thử từng món, Thụy Kha chưa dám động đũa, cô chăm chăm nhìn vào biểu hiện trên khuôn mặt Thìn. Cô đang rất hồi hộp, lần đầu tiên trong đời cô tự mình làm một bữa cơm gia đình.
– Sao, thế nào? Có ngon không?
Thìn húp một bát canh ngao chua, xong xuôi cậu tỏ vẻ khuôn mặt ngưng trọng, mặt bắt đầu hơi nhăn nhó một chút, một tay thì bắt đầu đưa xuống bụng xoa xoa, hình như cậu sắp khóc:
– Chủ tịch… Chủ tịch ơi, hình… như… tôi bị… đau bụng… chết rồi… á á á… uuuuuuuuuuuuuu…
Thụy Kha lo lắng, vậy là do món ăn mình nấu rồi:
– Thôi chết rồi, chắc là tại thức ăn rồi… Giờ làm sao?
Nhưng Thìn không dám đùa dai:
– Ha ha ha ha, giờ phải… ăn hết thôi. Chủ tịch nấu ăn ngon lắm. Có khiếu đấy…
Thụy Kha giờ mới biết bị lừa, cô nổi cơn tam bành cầm cái muôi canh to tướng đẩy ghế ra chạy vòng sang bên kia, tay giơ cao muôi canh sẵn sàng phang xuống đầu tên vệ sĩ đáng ghét.
Thìn lập tức phát hiện có biến, cậu cũng đứng dậy chạy để né đòn, nhìn vẻ mặt Thụy Kha lúc này thì không chạy đi mới là lạ, con giun con dế còn muốn sống nữa là con người.
– “Tên kia đứng lại, đừng chạy”, Thụy Kha hét lên nhưng vẫn không dừng bước, quyết truy sát đến tận cùng.
Thìn chạy vòng vòng quanh cái bàn ăn:
– Chủ tịch bình tĩnh, bình tĩnh… lêu lêu lêu lêu.
Bị “lêu”, càng điên tiết, Thụy Kha càng đuổi tợn, cô quyết đuổi cùng giết tận.
– Có đứng lại không thì bảo… tên đáng ghét kia… hôm nay không ăn ba muôi vào đầu… Thì đừng có mà ăn cơm… đứng lại.
Bỗng Thìn đứng lại thật, Thụy Kha bất ngờ không kịp phản ứng. Cô đâm sầm vào người lưng Thìn, vú cô đập mạnh vào lưng hắn. Lực va chạm làm Thụy Kha bật ngửa người ra đằng sau, cô đang trong tình trạng ngã tự do.
– Á.
Nhưng cũng bất ngờ không kém, cái đầu Thụy Kha còn cách đất một đoạn khoảng 5 chục phân thì dừng lại, Thìn đã ôm được cô, một tay Thìn đã đỡ được vào cổ, tay còn lại hắn vòng ra phía bên kia ôm lấy eo cô, từ từ, rất từ từ, Thìn nâng Thụy Kha đứng thẳng dậy:
– Chủ tịch! Có tôi ở bên cạnh, chủ tịch không bao giờ ngã đâu.
Cái chết là chết ở cái vừa nói cậu vừa nhìn vào mắt Thụy Kha, Thụy Kha nhìn lại, đôi bên nhìn nhau. Giây phút ấy ngắn ngủi thôi nhưng giống như hàng thế kỷ trôi qua. Không lẽ hai người đã thực sự phát sinh tình cảm dành cho nhau rồi sao? Có thể lắm chứ, bởi nếu chỉ vì chuyện vệ sĩ phải bảo vệ chủ tịch thì cần chi phải nói những lời có cánh, sữa đặc đến như vậy. Giờ phút này chẳng ai nghĩ đến cái hợp đồng ấy nữa, chỉ còn tồn tại giữa hai người là tình cảm thực sự xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
Lâu hàng thế kỷ cũng phải đến lúc hết, Thụy Kha cũng đứng thẳng lên lấy lại thăng bằng, cô quên mất phải “xử” Thìn, cô bị quãng thời gian vài giây ngắn ngủi vừa rồi xóa sạch trí nhớ. Mặt cô ửng hồng không phải bị cái nóng của bếp ăn, không phải do vừa rồi cô chạy vòng vòng, mặt cô ửng hồng vì cô như vừa bị thêm một tiếng sét ái tình đánh trúng, cô có theo trường phái nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là con người, bị sét đánh hết lần này đến lần khác sống sao nổi đây.
Thìn buông tay, Thụy Kha lúc lắc trở về chỗ ngồi của mình trên bàn ăn, vừa đi cô vừa thầm nghĩ trong lòng: “Chết tiệt thật, không lẽ mình…”.
Ngồi trở lại vị trí, Thụy Kha lấy lại vị thế bà chủ của mình:
– Ăn đi, hôm nay ăn mà không hết thì đừng có mà trách.
Thìn len lén nhìn lên rồi vục mặt vào bát cơm và lấy và để. Cậu đang nhớ đến truyện “Một bữa no” của nhà văn Nam Cao, không biết mình có bỏ mạng bên bàn ăn này không?
Kể từ đó cho đến hết bữa ăn, Thụy Kha thì thỏ thẻ ăn từng miếng nhỏ, thời gian còn lại cô canh chừng tên vệ sĩ đáng ghét kia, hắn dừng mồm một cái là cô lại với cái muôi canh sang chực đầu hắn mà vã xuống. Nếu ai chứng kiến cảnh này sẽ liên tưởng tới cảnh một bà mẹ khó tính đang ngồi giám sát đứa con trai của mình ăn cơm.
Cuối cùng màn tra tấn đã kết thúc, Thìn không chết. Cậu lặc lè ưỡn bụng đi vào trong phòng mình lấy quần áo ra nhà vệ sinh gần bếp tắm, chủ tịch rửa bát. Đó là lệnh của chủ tịch, lại một lần nữa phải nói, cái thân phận làm kẻ hầu người hạ cho người ta thật là khổ quá đi. Nếu có kiếp sau Thìn tự hứa với lòng mình sẽ không đi làm vệ sĩ riêng cho bất kỳ ai nữa.
Kẻ tắm trong nhà vệ sinh, kẻ rửa bát ngoài bếp, cách nhau có vài mét à. Không biết hai người đang nghĩ gì nữa.
Để lại một bình luận