Phần 44
Chú gà trống choai cất tiếng gáy ò ó o o gọi mặt trời dậy là phụ, chủ yếu là gọi bọn gà mái. Ủa, thành phố mà cũng có gà sao? Nếu là ở nông thôn thì sẽ mô tả cảnh bình minh như vậy nhưng đây là đô thị thì lấy đâu ra cảnh đấy mà mô tả. Thìn mở mắt tỉnh dậy không phải vì tiếng gà gáy sáng đánh thức ông mặt trời, Thìn dậy vì thấy đùi mình bị một vật nặng đè lên. Cậu mở mắt.
Buổi sáng đầu tiên trong cuộc đời thức dậy bên cạnh một người phụ nữ (trừ mẹ lúc còn nhỏ). Mà oái ăm thay đó còn là một người phụ nữ rất đẹp, rất rất đẹp nữa là đằng khác, lại còn là bà chủ trong công việc của mình.
Thìn thấy Thụy Kha đang nằm nghiêng về phía mình, dưới háng là cái gối ôm, một chân gác lên gối ôm rồi vươn sang cả đùi mình, bộ ngực căng tròn trong làn áo, nhịp thở làm bầu vú phập phùng. Mắt Thụy Kha nhắm nghiền, cô đang ngủ rất ngon lành. Không nỡ động đậy đánh thức chủ tịch, Thìn đành tự cho phép bản thân được ngắm chủ tịch.
Con người ta khi ngủ thường hiện lên bộ mặt chân thật nhất của mình. Trong mắt Thìn hiện lên một Thụy Kha đằm thắm, xinh duyên quý phái nhưng cũng hồn hậu thiện lương, tự bản thân Thìn dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, Thụy Kha rất đẹp, một nét đẹp của sự cao sang, cuốn hút người đối diện. Rồi Thìn chợt nghĩ: “Đóa hoa này đẹp thì đẹp thật, nhưng nó không phải dành cho mình, một kẻ quê mùa nghèo kiết xác, hết tháng này rồi hai ta đường ai nấy đi, chả biết còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?”
Là đàn ông, kể cả có vợ hay không, mỗi sáng tinh mơ thức dậy đều dựng lều căng bạt, buồi Thìn đang cứng ngắc đội cái quần đùi lên đầu, một thoáng giật giật vì ở cách nó có vài phân thôi là cái bắp chân trần trắng muốt của Thụy Kha. Thìn đang phân vân là buồi mình cứng vì đang ở bên cạnh một phụ nữ phải nói là tuyệt sắc giai nhân hay đơn giản chỉ là đang buồn đái.
Trong truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn có nụ hôn của chàng hoàng tử đánh thức Bạch Tuyết tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, còn ở đây là đời thực, cái giật buồi làm động đậy chân Thụy Kha, cô cũng hé mắt tỉnh dậy. Và cũng là lần đầu tiên trong đời mình, cô thức giấc bên cạnh một người đàn ông (trừ bố lúc còn nhỏ), và cô thấy Thìn đang say đắm nhìn mình. Chửa nói câu gì, hai người nhìn nhau một hồi lâu chừng độ 1 – 2 giây gì đó. Đã là gì của nhau đâu mà nhìn đắm đuối được. Thụy Kha chưa kịp định hình mình phải nói gì, cô chỉ là bộc phát nói ra miệng:
– Ai cho nhìn em?
Nói xong chính Thụy Kha còn ngượng mồm, ở đây làm gì có bà mẹ nào mà phải xưng hô “kỳ cục” vậy. Nhưng cái ngượng về lại mang theo cái ngọt ngào tình cảm, cái dư vị tình yêu dù chưa phải là thật lắm cũng đủ để làm Thìn và Thụy Kha bối rối. Màn làm tình giả đêm hôm qua nghĩ lại cũng thật là thú, trong giả có thật và trong thật có giả. Hai người đâu biết rằng, sự giả tạo hôm qua tiến tới thật chỉ cách nhau có nửa bước chân. Nếu hôm qua, một trong hai người mạnh dạn hơn một chút nữa, nghĩ thoáng hơn một tí nữa, buông thả hơn một tẹo nữa thì hai người đã vồ lấy nhau mà đắm say trong men tình thật rồi. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, cả hai đứa lại đang hừng hực sôi sục cả trong tâm lý lẫn sinh lý, chỉ có còn thiếu một tia lửa nhỏ nữa thôi là mọi thứ đã bùng cháy.
Đánh bạo phá tan cái khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi này, Thìn nói tình cảm, đúng chất nam nhi:
– Chân chủ tịch nặng quá.
Thụy Kha giờ mới liếc xuống bên dưới, trong lúc ngủ thế nào mà cô lại gác chân lên Thìn, giật mình vì cái chân mình đang ở không đúng chỗ thì ít mà giật mình vì nhìn thấy một túp lều tranh ở háng tên vệ sĩ của mình, Thụy Kha thừa đủ thông minh và trải nghiệm để đánh giá được độ to, độ dài của cái vật bên trong, cô cũng thừa đủ trí khôn để nhận định có thể lắm chứ, cậu ta đang cương cứng vì mình. Cô dụt chân lại, nhưng cố tình đưa lên trên một tẹo làm bắp chân phơn phớt chạm vào buồi Thìn, mặc dù nhẹ thôi và còn cách một lớp vải nữa nhưng cũng cảm nhận được sự cứng cáp và ấm ấm ở buồi. Thụy Kha đáp lại tình cảm không kém:
– Cho chết, ai bảo ngủ trên này, giao hẹn là ngủ dưới đất cơ mà.
Thìn biết đôi co với chủ tịch lúc này là không nên, vì chính cậu còn đang muốn kiếm một cái lỗ nẻ để chui, để chủ tịch bắt quả tang mình đang cửng là điều làm cho cậu ngượng. Thìn quay buồi mình về hướng kia cho bớt ngượng, hắn lom khom đứng dậy đi vào nhà vệ sinh:
– Tôi đi đánh răng trước.
Nhìn dáng đi như người bị trĩ của Thìn, Thụy Kha bật cười khúc khích, cô giấu mặt mình vào trong gối, giấu nét cười đểu nhưng cũng là giấu khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.
Việc đầu tiên khi vào nhà vệ sinh lúc buổi sáng của Thìn chính là đái. Buổi cửng làm việc xả nước tiểu cũng có chút khó khăn, Thìn lại nghĩ về những khó khăn vất vả ở quê, nghĩ về những lần mưa gió bất chợt mà bố mẹ mình phải đi cào muối, cứu muối, nghĩ về những khó khăn vất vả của diêm dân quê mình, thế là buồi xìu đi một tí, nước tiểu thoát ra khỏi lỗ đái đập xuống nước trong bồn cầu, hai chất lỏng va chạm nhau kêu “tong tong tong” nhát ngừng, nhát nghỉ, nhát ngắn, nhát dài giống như điệu nhạc lúc trầm lúc bổng.
Oái ăm làm sao, ở bên ngoài, nghe tiếng nước đái của Thìn vẳng ra, Thụy Kha cũng thấy bụng dưới mình căng căng, cô cũng là đang buồn đái. Ở ngoài một mình chẳng có việc gì làm, Thụy Kha cho tay xuống bướm mình kiểm tra: “Ôi cha ở bên Mĩ, ôi mẹ ở phòng bên ơi, bướm mình ươn ướt”. Thụy Kha rụt tay lại, đưa lên mũi ngửi, một mùi nồng nồng ngai ngái, lờ lợ do nước dâm tiết ra từ đêm hôm qua khô lại, sáng nay nước dâm mới rỉ ra hòa quyện với nước cũ tạo ra cái mùi đặc trưng này, mùi của gái nứng. Thụy Kha tự chửi mình: “Chết tiệt thật”.
Thìn vệ sinh xong thì đi ra, cửa vừa mở đã thấy Thụy Kha đứng bên ngoài rồi, Thìn nghi ngờ không biết chủ tịch có rình mò gì mình không. Thụy Kha đang buồn đái căng hết cả bụng, có cảm giác chậm vài giây nữa thôi là “tồ tồ” ngay ở cửa mất:
– Làm gì mà lâu vậy, ra ngoài cấm nhìn, cấm nghe đấy.
Thìn chưa hiểu ý Thụy Kha cho lắm, đang mông lung thì lại dội vào tai mình một bản nhạc hòa tấu có nhịp có điệu hẳn hoi, “xè xè… xè xè xè xè… xè… xè… xè xè xè xè xè xè”, tiết tấu giống giống bài hát Con bướm xinh, con bướm đa tình.
Vậy đấy, buổi sáng đầu tiên của đôi “vợ chồng” Thụy Kha và Thìn là như vậy đấy.
Sau khi ăn sáng ở nhà do chính mẹ tự tay chuẩn bị, Thìn và Thụy Kha dìu rắt nhau đi đến công ty làm việc cả ngày. Khi đã ổn định ở bàn làm việc của mình, Thìn nhắn một tin cho Mai Ngọc, gọi là để cảm ơn người đã tặng quà cho mình: “Cảm ơn vì món quà sinh nhật của em”.
Nhận được tin nhắn, Mai Ngọc bỏ dở công việc tựa lưng vào chiếc ghế bành, cô đang hướng suy nghĩ của mình vào anh Thìn, không biết anh có hiểu được ý nghĩa món quà của mình không. Cô hy vọng người anh ấy mời đi xem phim cùng chính là mình, rồi ý nghĩa nội dung của bộ phim sẽ thay cô nói lên tất cả. Tin nhắn vừa rồi không thấy anh ấy đả động đến chuyện đó, từ nay đến thứ 7 vẫn còn những ba ngày nữa, biết đâu gần đến giờ anh ấy sẽ mời. Đành phải đợi vậy.
Thêm hành động tặng quà của Mai Ngọc hôm sinh nhật, Thìn gần như khẳng định chắc chắn là Mai Ngọc có tình cảm với mình. Ý trong bức thư cũng nói rất rõ ràng, không quá khó để khẳng định, Mai Ngọc muốn được mình mời đi xem phim hôm thứ 7 này. Nhưng đã suy nghĩ suốt cả ngày hôm qua, nếu mình mời Mai Ngọc đi xem phim thì khác gì khẳng định mình cũng có tình cảm với cô ấy, làm như vậy là nói dối.
Bản thân Thìn lúc này chỉ xem Mai Ngọc như một người đồng nghiệp, một người bạn, một người em mà thôi. Mai Ngọc có xinh không? Cô ấy rất xinh đẹp. Mai Ngọc có quyến rũ không? Mông ra mu, ngực ra vú không quyến rũ có mà lạ. Mai Ngọc có đáng yêu không? Rất đáng yêu, cô ấy làm Tổng Giám đốc nhưng ứng xử với mình hết sức trìu mến, hết sức dễ chịu.
Nhưng trái tim và tình cảm có lý lẽ riêng của mình. Sau khi mối tình đầu với Trâm Anh tan vỡ, Thìn vẫn chưa thực sự tìm lại được cảm giác yêu với một người phụ nữ khác, hay nói đúng hơn là vẫn còn rất sợ yêu, sợ lại bị đau khổ một lần nữa. Trâm Anh nếu kể chi tiết ra thì gia thế cũng chỉ thuộc dạng khá, lại mới tốt nghiệp Đại học chưa thể khẳng định là thành đạt được, có vậy thôi đã không thể gắng gượng mà ghép đôi với mình được. Đằng này, Mai Ngọc hiện đang là Tổng Giám đốc một doanh nghiệp lớn như vậy, thử hỏi nếu buông lỏng bản thân mà xa đà vào chuyện yêu đương thì sẽ thành ra cái gì, lại tự chuốc họa vào thân mà thôi. Mai Ngọc đã vậy, còn chủ tịch Thụy Kha thì sao, còn ở một đẳng cấp vượt trội so với Mai Ngọc, nên chẳng phân tích chi tiết làm gì cho mệt cái đầu.
Rồi căn cứ theo tình hình thực tế, chỉ độ non tháng nữa thôi là mình sẽ rời bỏ cái công ty này mà đi tìm một công việc mới, thời gian ít ỏi còn lại cũng không nên dây dưa chuyện tình cảm mà biết trước kết quả cũng chỉ là con số O tròn chĩnh.
Thìn đang mông lung tư tưởng thả trôi về khắp nơi như vậy thì một sự việc làm cậu chú ý, là em thư ký mông to Ánh Tuyết ngồi ở bàn đối diện. Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, em mặc một bộ mini juyp, chắc đó là đồng phục của mọi thư ký nữ thì phải, nhưng sự việc làm Thìn chú ý chính là em ấy đang bật ra khép vào đôi chân của mình, cái bàn làm việc không có miếng ốp ở đằng trước làm đập vào mắt Thìn háng em ấy.
Chẳng để ý làm gì đâu, đàn ông con giai ai lại đi nhìn vào háng phụ nữ làm gì, lý trí thì vậy còn con tim thì đang điều khiển ánh mắt, Thìn có chút kinh ngạc vì hình như em ấy không mặc đồ lót thì phải, cậu còn thấy đen đen ở phần trên mu. “Quái, đi làm mà không đồ lót, hay là mình nhìn nhầm”. Định với sang hỏi Ánh Tuyết: “Tuyết à, hôm nay sao không mặc quần lót đi làm, lộ lồn rồi kìa” nhưng nghĩ như vậy là bậy bạ và vô duyên hết sức nên Thìn không làm thế. Cậu đành nằm ườn ra bàn để mắt mình gần với háng Ánh Tuyết hơn một tí, và một sự thật cực kỳ khủng khiếp được phơi bày, Ánh Tuyết mặc một chiếc quần lót trong suốt. Thìn giật mình nghĩ: “Trên đời này còn có loại quần lót trong suốt nữa hay sao”.
Ánh Tuyết đang tỏ vẻ chăm chú với đống giấy tờ trên bàn, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, nếu đo nhiệt độ trong lồn cô lúc này có mà giống nhiệt độ trong lều khí tượng lúc giữa trưa hè oi ả. Nóng thôi rồi. Cái phe phẩy chân kia hình như có tác dụng thì phải, Ánh Tuyết len lén nhìn biểu hiện của anh Thìn đang ngồi đối diện, anh ấy hình như đang cố tình ườn ra bàn để nhìn lồn mình. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà lồn Ánh Tuyết đã rỉ ra chút nước nhờn làm ướt một tẹo cái quần lót trong suốt mà cô mới đặt mua trên mạng, hàng nhập của Nhật hẳn hoi.
Thấy thính mình vừa thả cá đã ve vãn lại gần, Ánh Tuyết đánh liều đi sang bên chỗ Thìn, cô định thực hiện cái ước mơ mà hôm qua trong lúc cưỡi anh chàng người yêu cô nảy ra.
Ánh Tuyết bẽn lẽn:
– Anh Thìn.
Thìn giật mình hoảng sợ, cậu đang sợ Ánh Tuyết sang tra khảo cái chuyện mình nhìn lén quần lót của cô ta:
– Ủa, Ánh Tuyết, gọi anh có chuyện gì à. Thấy em đang mải mê làm việc cơ mà.
– Anh Thìn… em có thể… mời anh đi uống… café được không?
Cũng định mời anh Thìn đi uống trà sữa Tô Cô nhưng nghĩ lại phải lên tận Thái Nguyên nên đành chuyển sang mời café.
Thìn thở phào trong tâm, may quá không bị phát hiện:
– Café hả, OK, anh thích uống café lắm.
Ánh Tuyết mừng rỡ, cô chỉ thiếu nhảy cẫng lên thôi:
– Anh đồng ý hả, vậy khi nào anh rảnh?
Vừa đưa Ánh Tuyết lên tít tận mây xanh mà làm cái roẹt Thìn kéo cô ấy xuống tận 18 tầng địa ngục:
– Cái này thì em hỏi chủ tịch đi.
Sự thật quả là phũ phàng, Ánh Tuyết chưa có đủ gan để mở miệng xin chủ tịch cho anh Thìn đi uống café với mình, cái ước mơ có nhà chung cư vẫn còn đang dang dở, không thể vì chuyện nứng lồn này phá đám được. Ánh Tuyết đành tiu nghỉu đi về bàn làm việc của mình, để lại Thìn có chút khó hiểu. Cuộc đời Ánh Tuyết thật là có nhiều lúc dở khóc dở cười như vậy, nguyên do cũng bởi cái tính mê trai của mình, cũng vài lần Ánh Tuyết cố gắng bỏ cái tật nhìn thấy trai đẹp là nứng lồn của mình nhưng không lần nào được, các cháu tuổi teen vẫn thường bảo “mê giai đầu thai mới hết”, đành đợi kiếp sau vậy.
Thìn không biết rằng, ở cái công ty này từ to đến bé đều sợ chủ tịch một niềm, đến nhìn thẳng vào mắt chủ tịch còn không dám nữa là há mồm xin đi chơi riêng với vệ sĩ của chủ tịch. Nếu là người khác thì còn có cơ hội, nhưng giờ thì xin thưa là không thể, Thụy Kha đã không muốn Thìn rời khỏi mình rồi.
Để lại một bình luận