Phần 42
Sân bay Nội Bài.
– “Mẹ ơi”, Thụy Kha vừa nhìn thấy bóng mẹ đang kéo 2 chiếc vali to tổ bố từ trong sân bay đi ra thì reo lên.
Bà Hà nghe tiếng con gọi cũng nhanh nhanh chóng chóng như là chạy, hơn một năm rồi mẹ con mới gặp lại nhau.
– Thụy Kha, con gái của mẹ. Ui trùi ui, để mẹ nhìn con xem nào. Cha bố nhà cô, làm bố mẹ nhớ muốn chết đây này.
Bà Hà ăn mặc cũng giản dị, bà mặc một chiếc váy xòe dài xuống tận gót chân. Thìn nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con ôm hôn nhau thắm thiết. Nét sơ bộ là mẹ Thụy Kha rất xinh đẹp, quý phái, thảo nào sinh ra được đứa con xinh thế. Buông nhau ra, Thụy Kha giới thiệu:
– Mẹ, đây là anh Thìn, bạn trai con. Người mà nói với mẹ ấy…
Thìn cũng nhanh nhảu cái mồm:
– Con chào cô, con nghe Thụy Kha nói nhiều về cô hôm nay mới có dịp gặp mặt.
Bà Hà kín đáo đảo một đường từ trên xuống dưới để đánh giá cậu chàng con rể tương lai của mình. Xem trong ảnh thì có phần ưng ưng, giờ lại nhìn trực tiếp thì càng ưng hơn. Cao to đẹp mã, bóng sáng, ăn mặc giản dị khi vận quần bò, áo sơ mi đuôi tôm bỏ ngoài quần, giầy thể thao, tóc tai gọn gàng, giản dị nhưng không tuềnh toàng.
– “Cô chào con, Thụy Kha chắc là nói xấu bố mẹ kinh lắm hả”, vừa nói bà Hà vừa nở nụ cười thân thiện.
Thìn thấy thái độ của mẹ Thụy Kha như vậy thì cũng có phần cảm mến, không quan cách, không cầu kỳ mà rất thân thiện, gần gũi:
– Đâu có đâu cô, Thụy Kha bảo là: Em đẹp như thế này là nhờ hưởng phúc từ mẹ em, mẹ em xinh hơn em nhiều.
Hai mẹ con tủm tỉm nhìn nhau, giữa một rừng người ở sân bay này thì đúng hai mẹ con nhà này là xinh nhất. Con thì xinh theo kiểu trẻ, mẹ thì đẹp kiểu già. Thìn nói tiếp:
– Lúc chưa gặp cô thì con không tin đâu, con không tin có người đẹp hơn Thụy Kha, nhưng giờ gặp cô rồi thì con tin, cô đẹp hơn Thụy Kha chút xíu.
Thụy Kha mẩm bụng nghĩ: “Cha nội này, mình nói thế bao giờ nhỉ, ờ mờ cũng có duyên phết, không biết hắn khen mình hay khen mẹ mình đây”.
Thụy Kha đấm đấm yêu vào cánh tay Thìn:
– Anh, anh kéo vali cho mẹ rồi ra xe thôi. Ở đây đông người quá.
Thìn làm bộ chào quân ngũ:
– Tuân lệnh em yêu.
Thụy Kha trìu mến nhìn lại. Điệu bộ này cũng không lọt qua đôi mắt đen hạt nhãn của bà Hà, bà thấy trong ánh mặt con gái mình không có cái chi là giả hết, một ánh mắt nhìn người mình yêu rất thật, giống như bà nhìn ông Dương vậy.
Đồ được cất trong cốp xe, bà Hà ngồi hàng ghế sau, Thìn lên ghế lái thì thấy Thụy Kha mở cửa ghế phụ ra nói:
– Anh ơi, em xuống ngồi với mẹ nhé?
Thìn bất ngờ à nha, làm giả thôi mà, có cần phải như vậy không. Mặc dù là đang diễn kịch nhưng Thìn cũng thấy mát lòng mát dạ. Cậu trả lời:
– Uh, em xuống với mẹ đi. Hai mẹ con lâu ngày không gặp chắc nhiều chuyện để nói lắm.
Vậy là Thụy Kha xuống ghế dưới ngồi sát vào mẹ. Kể từ đó đến khi xe về đến biệt thự, hai mẹ con rôm rả, lích rích nói hết chuyện này đến chuyện nọ, chuyện từ Mĩ rồi vòng về Việt Nam, thỉnh thoáng còn đá sang chuyện Lào và Campuchia. Thỉnh thoảng còn thì thầm như không để tên lái xe nghe thấy, rồi lại cười tủm ta tủm tỉm hết sức là mờ ám. Thìn thì dỏng tai như bò cố gắng nghe xem mẹ con nhà này có bầy mưu gì làm hại mình không nhưng nghe câu được câu chăng, thế nên tập trung lái xe cho nó lành.
Cả ngày hôm đó Thìn và Thụy Kha đóng giả làm hai kẻ yêu nhau đang sống thử khá đạt, bà Hà để ý từng li từng tý nhưng không tìm ra điểm sơ hở. Họ xưng hô với nhau anh anh em em ngọt xớt không ngượng mồm một chút nào. Họ quan tâm đến nhau trong cả bữa ăn, Thụy Kha gắp cho Thìn miếng thịt thì Thụy Kha cũng đáp lại gắp cho Thìn hạt lạc.
Cái bà Hà thích thú nhất và hài lòng nhất chính là Thụy Kha đã biết nấu ăn, mặc dù chưa thạo lắm, cái đặc biệt là lại do chính Thìn dậy nấu, đây là sự thật chứ không phải giả.
Nhìn hai đứa ríu rít như đôi chim non, bà mừng lắm. Chính chúng nó làm cho bà nhớ lại cái hồi bà và chồng mới cưới, cũng ríu rít chiều chuộng nhau không kém đôi trẻ là mấy. Nhưng có một điều mà bà phải hết sức tinh ý mới nhận ra, rằng Thìn chiều thì chiều Thụy Kha thật nhưng trong vài việc cũng có tính gia trưởng, ngay như trong bữa tối nay, Thìn quắc mắt bắt Thụy Kha phải ăn đủ 2 bát cơm 1 rau. Và Thụy Kha cun cút làm theo. Hành động đó làm bà liên tưởng đến ông Dương chồng mình, ông chiều bà thì rất chiều nhưng ông quyết việc gì thì cấm có trái lệnh.
Trước khi mẹ con ai về phòng nấy đi ngủ thì Thìn đứng trên hành lang tầng 2 còn nhìn thấy mẹ con thủ thỉ điều gì đó rất mờ ám. Nhưng đoán chỉ là chuyện phụ nữ thôi nên cậu không quan tâm cho mấy, vào phòng chủ tịch, mà giờ đây là phòng mình. Cậu tắm.
Phòng tắm trên đây đúng là có khác rất nhiều so với phòng tắm dưới tầng 1, rất rộng, có vòi hoa sen, có cả bồn tắm nữa. Không quen tắm bồn, Thìn trần truồng ra rồi đứng dưới vòi hoa sen uốn éo, cảm giác nước dội từ trên cao xuống sảng khoái vô cùng. Nhớ lại mùi nước hoa ở phòng chủ tịch, Thìn cũng lấy một ít sữa tắm rồi kỳ cọ thân thể mình cho nó thơm, cho nó hợp với mùi căn phòng.
Thụy Kha sau khi chia tay mẹ thì lên trên phòng, mở cửa bước vào không thấy Thìn đâu, nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh liền vận dụng sự thông minh của mình mà sâu chuỗi những dữ kiện thu thập được, cô đăm chiêu một hồi rồi cũng đưa ra kết luận, tên “chồng hờ” của mình đang trần truồng tắm.
Thụy Kha chẳng hiểu sao thấy tim mình đập loạn nhịp, bướm lại hơi hơi có phản ứng mới chết chứ. Nhìn thân thể Thìn thì nhiều rồi, chỉ trừ có “chỗ ấy” là chưa biết cụ thể đầu cua tai nheo như thế nào. Rón rén lại gần cửa nhà vệ sinh như kẻ ăn trộm trong chính ngôi nhà của mình.
Thụy Kha cho một tay lên bịt miệng, tay kia thừa thãi chẳng biết để vào đâu bèn để lên vú mình nhằm giúp tim đập chậm lại một chút, nó đang thình thịch. Trong mắt Thụy Kha hiện lên một bóng hình mở ảo đứng dưới vòi hoa sen, chỉ thấy mờ mờ rằng Thìn đang trần truồng, lưng quay ra phía cửa. Những động tác kỳ kỳ cọ cọ trên ngực, những động tác mà Thìn mân mên dưới háng làm Thụy Kha ở bên ngoài tưởng tượng ra vô khối những hành động dâm dục. Bướm lại tiết thêm một chút nước nhưng cô không dám thủ dâm, như vậy thì kỳ quá, ngộ nhỡ hắn bắt gặp có mà không để đâu cho hết ngượng.
Khi Thìn tắt vòi hoa sen là lúc Thụy Kha rút lui, cô lại tủ quần áo của mình tìm đồ để đi tắm. Phân vân lựa lọc một hồi cũng tìm ra một đồ ngủ phù hợp với hoàn cảnh này, ở một mình thì không sao, có trần truồng cũng không ai bảo gì, nhưng đằng này có một tên đàn ông lực lưỡng nam tính ở chung phòng, lại ở cả đêm nên cô lấy cho mình một bộ đồ bằng vải satanh mịn màng màu hồng. Cái quần dài đến bắp chân, cái áo cộc tay có cúc. Tặc lưỡi lấy một cái quần lót, còn áo lót thì á… quên đi. Đi ngủ không mặc áo lót, bài học từ lúc vú còn như quả cau mẹ đã dậy rồi.
“Cạch”, tiếng Thìn mở cửa nhà vệ sinh đi ra. Trên người vẫn diện đồ quen thuộc ở nhà, quần đùi áo ba lỗ. Thấy chủ tịch cầm trên tay bộ đồ, định nói gì đó thì Thụy Kha nháy mắt hất hàm ra phía cửa, Thìn đoán được ý của chủ tịch là rất có thể mẹ đang ở ngoài nghe lén, cậu thông minh ứng phó:
– Anh tắm xong rồi, em đi tắm đi. Có cần anh tắm cho giống như hôm qua không?
Thụy Kha dứ dứ nắm đấm vào mặt Thìn:
– Thôi anh, hôm nay không cần, em tắm ù một tí là xong luôn.
– Uh, cần gì thì gọi nhé, anh vào luôn. Mà tắm cả hai tí luôn đi, sao tắm có một tí?
– “Vâng”, giọng Thụy Kha như mía lùi nhưng tay thì nắm chặt thành hình nắm đấm.
Nói xong Thìn cười không ra tiếng, Thụy Kha cũng buồn cười theo nhưng không dám cười, cô cầm quần áo vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn thò mặt ra nói không ra tiếng. Dựa vào khuôn miệng, Thìn đoán là Thụy Kha định nói: “Cấm được lại gần cửa nhà tắm”.
Quả đúng như Thụy Kha phán đoán, bà Hà nãy giờ đứng ở cửa ghé tai vào nghe xem bọn trẻ nói với nhau câu gì. Thấy Thụy Kha đóng cửa đi tắm, bà nhè nhẹ bước chân về lại phòng mình.
Bà cũng trần truồng tắm như con gái. Thìn thật là may mắn, cậu đang ở trên tầng 2 một ngôi biệt thự, trên tầng 2 đó đang có 2 người đàn bà một già một trẻ trần truồng tắm cùng một lúc.
Tắm xong thì bà Hà mặc mỗi một chiếc váy mỏng manh lại gần giường mình, chiếc váy mỏng đến nỗi mà qua ánh đèn điện có thể nhìn thấy bà như đang trần truồng. Lau khô tóc, bà lên giường lấy Ipad ra, bà đang nhớ chồng.
Kết nối Skype với chồng, lúc này ông Dương đang ở nhà, nhìn thấy mặt vợ ông nói luôn:
– Mình à, mình đi được 1 ngày là anh nhớ mình rồi. Mình có bị mệt không?
Nhìn thấy chồng, bà Hà như trực khóc, không thành tiếng nhưng cũng xụt xịt:
– Mình ơi, em không bị mệt đâu mình ạ. Em cũng nhớ mình, nhớ phát khóc ra rồi đây này. Hix hix hix.
Ở bên kia, ông Dương đăm chiêu nhìn vợ, đúng là vợ chồng quen hơi, nay ở mỗi người một bờ Thái Bình Dương thấy nhớ vợ ghê gớm:
– Ui, anh thương mình, lại còn khóc như trẻ con nữa thế kia.
– Kệ em. Em nhớ mình thì kệ em.
Đấy hai vợ chồng già Dương – Hà là như vậy, có tuổi rồi nhưng tình cảm như vừa mới lấy nhau hôm qua:
– Mình vừa tắm xong à, anh nhìn thấy tóc còn ướt.
– Vâng ạ.
Nhìn thấy mái tóc vợ còn ướt, lại lấy núm vú ẩn hiện sau cái áo ngủ, Dương ta bèn gạ gẫm:
– Mình cho anh nhìn vú, nhìn bướm đi. Cho đỡ nhớ.
Thấy chồng mắt hau háu nhìn vào vú mình qua màn hình ipad, bà Hà cũng tưng tưng lên nhưng nghĩ đến giờ hẹn với con đành khất chồng:
– Nỡm ạ, để lát nữa đi. Sắp đến giờ em qua chỗ phòng con Kha để xem chúng nó làm ăn thế nào rồi.
Nói đến chuyện đấy, ông Dương mới nhớ:
– Quên mất không hỏi mình, thế hai đứa chúng nó thế nào.
– Vâng, mới gặp nhưng em cũng có thiện cảm với thằng Thìn, nó cũng quan tâm tới con Kha phết, giống y như mình quan tâm tới em vậy. Hai đứa chúng nó tình cảm lắm.
Nhưng ông Dương vẫn chưa hết nghi ngờ:
– Mình phải nghe tận tai, nhìn tận mắt mới tin được, bọn trẻ giờ bây giờ kinh lắm đấy.
– Vâng, thôi sắp đến giờ rồi. Tí em gọi lại cho mình nhé.
– Uh, minh đi đi, bye.
Bà Hà tắt máy, sắp đến giờ bà phải qua cửa phòng con gái để nghe xem chúng nó làm ăn thế nào. Vừa rồi có hẹn với Thụy Kha.
Ở phòng của Thụy Kha và Thìn, lúc tắm xong bước ra ngoài, giả vờ mở cửa đi xuống dưới tầng, thấy mẹ không còn ở đấy, Thụy Kha quay trở vào nói với Thìn:
– Này, tí nữa mẹ sẽ nghe lén ngoài kia, mình phải giả vờ như đang làm “chuyện ấy” đấy.
Thìn nhớ lại chuyện hồi sáng, cậu hỏi lại:
– “Chuyện ấy” là chuyện gì?
Thụy Kha không thể dùng hai ngón tay ra dấu giống Thìn được, cô quay mặt vào trong tường bẽn lẽn:
– Thì… thì… chuyện vợ chồng đấy. Mình làm giả phát ra tiếng kêu để mẹ tin là được.
Thìn lờ mờ biết mình phải làm gì, dù gì thì cậu cũng không phải gà mờ trong chuyện này, nhưng vẫn giả vờ mình là một con thỏ non:
– Chết thật, tôi chưa có kinh nghiệm trong chuyện này lắm. Có gì chủ tịch phải hướng dẫn tôi.
Thụy Kha nhìn lên cái đồng hồ để bàn ở trên bàn phấn, thấy sắp đến giờ mẹ sang, cô nói thật khẽ vào tai Thìn để bên ngoài không nghe tiếng.
– Mẹ đang ở ngoài nghe đấy, bắt đầu đi.
Và quả đúng như vậy, bà Hà trong bộ đồ ngủ gần như lõa thể, bà ghé tai sát vào cánh cửa bằng gỗ, đôi vú hơi thỏng xuống, đôi mông đít chổng ra đằng sau. Bà đang nghe xem hai đứa đang làm gì.
Để lại một bình luận